Tình cờ yêu chương 13 | Trà My và Bá Tùng
Uyên, sau khi Bá Tùng rời đi, bỗng bất ngờ bắt đầu suy nghĩ về những lời nói hấp tấp của anh ta trước đó. Liệu anh ta có thực sự tốt như vậy không? Cô đã nói như vậy nhưng lại hứa sẽ điều tra sao? Hóa ra, Uyên nhận ra, chắc anh ta chỉ sợ cô phàn nàn lên và làm ảnh hưởng đến danh dự của mình nên mới đưa ra lời hứa trống rỗng như thế. Uyên không quan tâm đến những cư xử như thế của chàng. Cô không muốn dính líu vào những vấn đề nhà giàu vớ vẩn. Uyên cũng không phải là loại người thích phô trương và gây ảnh hưởng tiêu cực cho người khác. Cô chỉ muốn anh ta biết rằng cô không dễ dàng để bị ép buộc, mặc dù cô không rõ lắm về bản thân mình. Những người đàn ông giàu có, kiêu ngạo và nói nhiều với người khác, nhưng lại yêu thương người yêu nhưng Uyên không quan tâm đến điều đó. Cô chỉ muốn tập trung vào việc kiếm tiền và chăm sóc cho cậu Bốp thôi, không cần phải liên quan đến những người giàu có.
Sau khi suy nghĩ xong, Uyên bỏ qua mọi thứ và tiếp tục cắm nốt bó hoa vào giỏ, lúc này chị Quỳnh về. Lúc năm giờ chiều, Uyên xin phép được về chuẩn bị cho buổi dạy tiếp theo. Thật sự, được làm việc mình yêu thích và theo đuổi đam mê là điều hạnh phúc nhất. Mỗi đêm, khi nhìn thấy các học sinh đang nỗ lực học từ vựng tiếng Anh mới, ghi chép lại kiến thức trong vở, Uyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Về tối hôm đó, ở tiệm hoa…
Khi Quỳnh đang kiểm tra sổ sách, cánh cửa bất ngờ mở ra, Bá Tùng bước vào, làm Quỳnh ngạc nhiên:
– Ơ, anh Tùng, anh tới mua hoa hay có chuyện gì ạ? Em nhớ lúc chiều anh đã mua rồi mà?
Bá Tùng mỉm cười:
– Sao em lại ngạc nhiên vậy chủ nhà? Khách đến phải niềm nở chào đón chứ, em nghe giọng em như đuổi khách vậy?
Quỳnh tươi cười:
– Em không có ý đó, vì anh là khách quen nên em mới dám nói như thế!
Bá Tùng kéo ghế ngồi. Quỳnh đưa cho anh một cốc nước. Cô hiểu rằng khi anh ngồi như vậy không phải vì muốn mua hoa, mà có việc gì đó cần trao đổi. Sau khi Quỳnh ngồi xuống bên cạnh anh, Tùng mới nói:
– Anh muốn nhờ em một việc!
Quỳnh tươi cười:
– Anh cứ nói đi ạ! Nếu em có thể giúp, em sẽ sẵn lòng!
Tùng gật đầu:
– Anh muốn nhờ em kiểm tra giúp camera của cửa hàng, khoảng một tuần trước đó. Vào ngày này của tuần trước, từ khoảng bốn giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi chiều, được không?
Quỳnh ngạc nhiên:
– Chắc chắn được ạ! Nhưng anh cần thông tin đó để làm gì?
Tùng giải thích:
– À, hôm đó anh đã đến đây mua hoa để mang về cho bố mẹ, anh có một số tài liệu nhưng không biết để ở đâu. Anh muốn em kiểm tra xem có quên ở đây không. Vì thói quen của anh là không thích cầm tài liệu trên tay, khi vào tiệm hoa chỉ nghĩ đến việc mua hoa, nhưng vì cẩn thận nên anh muốn chắc chắn. Giờ đầu óc lú lẫn rồi, tuổi già rồi đấy em à!
Quỳnh cười:
– Vâng, em sẽ cùng anh lú lẫn một chút! Nhưng tại sao anh mới đến hỏi sau một tuần? Nếu quên ở đây thì cả em hoặc bé Uyên cũng sẽ nhìn thấy. Nhưng để em kiểm tra cho anh!
Tùng gật đầu:
– Vì trong một tuần qua anh bận với việc ký hợp đồng, nên giờ mới nhớ tới cái tài liệu đó. Em kiểm tra giúp anh nhé!
Quỳnh nhanh chóng thao tác trên điện thoại và đưa nó trước mặt Bá Tùng:
– Anh xem đi ạ, lúc đó bé Uyên xin về vì có việc. Em nhớ anh đã mua hoa từ trước, và tiệm em có nhiều khách quen, họ nhớ rõ mỗi lần anh ghé. Sau khi bé Uyên về, một cô người mẫu đến mua hoa, em nhớ chị ta tự giới thiệu là người mẫu nổi tiếng, tên thì em quên rồi ạ.
Bá Tùng, mặc dù vẫn gật đầu nhưng tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại. Anh đúng không lạc quan về đoán đúng, cô gái tạo chuyện với Tú Uyên không ai khác ngoài Trà My. Cô ta chắc là đã rời tiệm hoa này, bắt gặp cảnh Uyên ra từ xe của anh nên mới đe dọa cô bé. Trong cuộc sống này, có những người tự phong mình như hoa hồng, nhưng thực ra chỉ là cỏ dại, cứ nghĩ mình quan trọng như vậy. Có lẽ nên nhổ sớm chúng đi trước khi chúng chật vườn!
Bá Tùng lướt xong, trả lại điện thoại cho Quỳnh và nói:
– Đúng là tôi không quên tại đây, để tôi về nhà kiểm tra xem. Cảm ơn em!
Nói xong, anh tạm biệt chủ tiệm hoa và quay về nhà mình. Nơi đây được thiết kế như một ngôi nhà vườn, rộng rãi và thoáng đãng, tọa lạc tại một con ngõ trong thành phố C. Trong phòng làm việc, anh gọi điện thoại cho Trà My. Cô người mẫu lấy ngay đứng sáng khi thấy số của Bá Tùng, và sau khi nghe tiếng anh nói:
– Bá Tùng, anh cần gì vậy?
Tùng chỉ trả lời bằng một từ:
– Ừ!
My hỏi:
– Anh đã đi đâu cả tuần vậy? Em đến tập đoàn, họ nói anh đi công tác xa!
Bá Tùng vẫn giữ nguyên giọng đồng ý:
– Ừ!
Trà My thay đổi giọng lo lắng:
– Anh có sao không mà nói cứng nhắc vậy? Anh đang ở đâu?
Tùng nhìn ra khung cửa sổ về bóng đêm:
– Nhà!
My giọng dỗi hờn:
– Anh làm gì mà trả lời lạnh lùng với em thế? Tối nay em rảnh, anh ở nhà nào? Nhà bố mẹ hay nhà anh, em sẽ ghé qua xem anh có khỏe không?
Bá Tùng ngả lưng, miệng trả lời ngắn gọn:
– Không cần!
My nghiêng đầu không hiểu, không biết lý do anh trả lời như vậy. Hay Bá Tùng nhớ cô nên gọi chỉ để nghe cô nói? Trà My thử thách:
– Anh biết không, em nhớ anh lắm! Bá Tùng, giữa chúng ta có gì đâu mà anh lại cứ thế?
Nhưng rồi cô nghĩ đến một bài viết về tâm lý đàn ông, rằng khi phụ nữ theo đuổi quá mạnh mẽ, đàn ông có thể cảm thấy chán ghét. Cô thay đổi chiến thuật:
– Thôi anh, em đang bận, tối nay rảnh em ghé qua nhà anh thôi!
Bá Tùng nhếch miệng:
– Không cần!
My chau mày, không hiểu vì sao Bá Tùng lại trả lời lạnh lùng như vậy, có phải là anh nhớ cô rồi không? Nhưng rồi cô thay đổi tư duy:
– Anh… anh nói gì vậy? Em không hiểu. Lâu nay em không gặp anh, mà gây chuyện gì đâu? Anh ở đâu, em sẽ đến! Em không muốn có hiểu lầm nào giữa chúng ta!
Bá Tùng mỉa mai:
– Tôi không muốn gặp cô, không muốn nhìn thấy bản mặt của cô. Cô và tôi không có việc gì phải hiểu nhầm. Cô có ảo tưởng không? Nếu cô thích cặp kè với đại gia, hãy tìm mấy ông bụng bự ấy. Mấy gã đó thích cặp với chân dài, tôi không có nhu cầu. Nếu cô là người có trái tim, có tình yêu thực sự, đối tượng cũng không nên là tôi.
Trà My nghe càng không hiểu và nhăn mặt:
– Vậy tóm lại, anh gọi cho em có việc gì? Em thề là không gây ra chuyện gì cả!
Bá Tùng hỏi lại:
– “Thề cá trê chui ống”. Cô có chắc không? Rằng cách đây một tuần cô không gây ra chuyện gì?
Đầu óc Trà My lục đục làm việc. Một tuần? Có phải con nhỏ đó mách lẻo với Bá Tùng không? Cô đã thuê người theo dõi cô bé, nhưng không thấy liên quan gì với Bá Tùng. Nhưng giờ nghĩ lại, anh Tùng đi công tác cả tuần, liệu có phải con bé đã mách lẻo với anh ấy? Cảm giác bực mình nổi lên, nhưng My vẫn giữ vẻ ngây thơ, nhỏ nhẹ hỏi Tùng:
– Anh à, có chuyện gì anh nói rõ được không? Em không hiểu thực sự, hay anh nhầm em với ai?
Bá Tùng nghiêm túc:
– Tôi không nhầm. Cô có bị mất trí không? Tôi nói cho cô biết, người cô gây chuyện cách đây một tuần không phải là người bình thường. Nếu cô còn đụng đến cô ấy một lần nữa, thì đừng trách tôi ác!
Trà My, máu trong người sôi lên, không kiềm chế được:
– Bá Tùng, con nhỏ đó là thứ gì mà anh phải bảo vệ? Một con bé quê mùa, ở nhà trọ sinh viên, nhan sắc chẳng có gì nổi bật. Nó đứng với anh, chắc là anh phải ngó xuống mãi mới thấy. Một kẻ tầm thường như vậy, tại sao anh lại phải để tâm? Còn em yêu thương anh, luôn sẵn sàng chia sẻ với anh mọi điều, anh lại lạnh nhạt như vậy?
Bá Tùng nắm chặt tay, lạnh lùng:
– Cô không có quyền hỏi cô ấy là ai. Cô ấy không tầm thường như cô nghĩ. Và tôi nhắc lại lần thứ hai, nếu cô còn đụng đến cô ấy một lần nữa, thì đừng trách tôi không báo trước! Mọi thứ của cô sẽ nát hơn!
Anh nói xong, Trà My tức giận và bầm mặt. Trong phòng điều hòa, cô như bốc cháy:
– M.ẹ k.i.ế.p con ranh, tao không để mày yên đâu! Bá Tùng phải là của tao. Tao không trực tiếp đụng đến mày, nhưng sẽ cho những kẻ khác chà đạp mày đến chết không nổi, sống cũng không xong! Mày cứ chờ đấy!
Để dập tắt cơn nổi giận, cô ta nhanh chóng đi tắm. Trong bồn tắm của căn chung cư cao cấp, Trà My bắt đầu nghĩ đến cách đối phó với con nhỏ đáng ghét. Căn chung cư này cô thuê để thể hiện đẳng cấp người mẫu mới nổi, đang cố gắng leo lên vị trí hàng đầu. Cô cần một người chống lưng, người có thể chi trả tiền thuê căn hộ hoặc mua nó luôn cho cô. Bá Tùng là lựa chọn của Trà My, nhưng anh ta cứ nguyên vẹn như viên đá. Mặc dù tính cách lạnh lùng của anh ta kích thích Trà My, nhưng anh ta vẫn giữ khoảng cách. Cô đã nhiều lần đến nhà bố mẹ anh, nhưng chưa bao giờ được gặp phụ huynh, ngoại trừ buổi tiệc sinh nhật của anh em Bá Tùng. Trước mắt, cô phải giành lòng tin của bố mẹ anh để có thể đối phó với con nhỏ kia. Bố mẹ của Bá Tùng là bác sĩ Trọng, người nổi tiếng với tinh thần làm từ thiện. Có thể đây sẽ là một điểm mấu chốt mà cô có thể khai thác.
Trong bồn tắm, Trà My nở một nụ cười ranh mãnh, bắt đầu vạch kế hoạch của mình…