Tình cờ yêu chương 17 | Ai là người lấy cắp?
Thấy tâm trạng của Tú Uyên, vợ chồng ông Trọng liếc nhau một cái. Chắc có lẽ cô bé lo lắng phải không? Nhưng sợ không phải là vì cô lấy tiền bà Linh. Uyên rõ ràng là người làm thuê, không có lý do gì cô lại làm như vậy. Dù chị Quỳnh có tin tưởng cô đến mấy, nhưng camera khắp nơi đã chứng minh sự trung thực của Uyên. Nếu cô bé đã lấy ví, thì không thể tránh khỏi việc bị bắt qua camera. Ông Trọng quyết định phá vỡ sự im lặng:
– Cháu ổn chứ? Có vấn đề gì không?
Bà Linh cũng nở một nụ cười nhìn Uyên:
– Sao mặt con tái mét thế này?
Uyên bất ngờ, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy tại nơi làm việc mới. Làm sao để giải quyết mà không làm mất lòng tin của bà cụ và ông Trọng, những người cô trọng mến. Uyên nhận ra rằng cô đã sợ hãi suốt thời gian qua. Nhưng sau đó, cô tự nhủ không nên phải lo sợ. Bà cụ và ông Trọng luôn tốt bụng và không phân biệt đối xử.
Uyên thở phào và nói:
– Dạ không ạ. Cháu chỉ hơi bất ngờ một chút thôi ạ!
Bà Linh nhìn thẳng vào mắt Uyên:
– Con bất ngờ về điều gì?
Uyên trả lời thẳng thắn:
– Xin phép cô chú, nếu là cháu, cháu sẽ ngay lập tức quay lại hỏi. Còn việc cô chú đến hỏi sau ba ngày, cháu thấy hơi lạ.
Ông Trọng nhanh chóng giải thích:
– Vì vợ chồng tôi có chút việc, cô Linh mới nhớ ra. Hoặc cũng có thể cô rơi ở nơi khác. Cô chỉ đến để hỏi thăm thôi!
Tâm trạng của Uyên giảm nhẹ, nhưng cô vẫn còn lo lắng. Cô nói:
– Dạ, cô chú thấy đấy, nếu cháu nhìn thấy chiếc ví và biết là của cô chú, cháu sẽ trả lại ngay. Còn nếu cháu lấy, chắc chắn cháu sẽ không ngồi đây chờ cô chú tới tìm đúng không ạ? Cô chú đợi một lát nhé!
Nhận được sự đồng ý từ vợ chồng ông Trọng, Uyên gọi điện cho chị Quỳnh. Sau một thời gian, chị Quỳnh đã về.
– Bé Uyên, có chuyện gì vậy em?
Chị Quỳnh nhìn thấy vợ chồng ông Trọng, liền chào hỏi:
– Dạ cháu chào cô chú ạ!
Rồi chị nhìn qua Uyên với ánh mắt muốn biết thêm. Uyên không ngần ngại kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nghe xong, cô chủ chỉ cười:
– Thế này à, em lo lắng làm gì? Chúng ta không làm gì sai cả, không có gì phải sợ cả!
Tú Uyên mới thả lỏng mặt mày:
– Dạ, vì em chưa từng gặp tình huống như vậy chị ạ, nên em…
Bà Linh cười to:
– Nhìn thì lại nghĩ là con đã lấy!
Chị Quỳnh nói:
– Cô bé này lo quá, nhưng Uyên nếu lấy thì không dám đến đây làm việc nữa đâu! Để cháu kiểm tra camera thì biết ngay. Lần trước, anh Bá Tùng cũng quên tài liệu một lần, tới đây nhờ Uyên xem đó!
Ông Trọng nhăn mày:
– Con Tùng nhà chú mà quên tài liệu à?
Ông ngạc nhiên vì Bá Tùng luôn cẩn trọng trong công việc. Nếu không, ông không dám giao phó tập đoàn lớn như vậy cho chàng trai trẻ. Tùng cũng rất gọn gàng và cẩn thận, không thể quên tài liệu được.
Quỳnh đồng ý:
– Dạ đúng, nhưng sau khi xem xong thì không quên ở đây. Hôm đó cũng đông khách, có cô người mẫu nào đó tới mua hoa sau anh Tùng!
Tú Uyên ” à ” lên:
– Chắc là cô Trà My mà hôm bà Linh mua hoa cũng tới đây đấy ạ!
Chị Quỳnh gật đầu:
– Đúng, tên là Trà My. Vì em nhớ chị ấy nói quen anh Tùng chứ không nhớ tên lắm!
Ông Trọng nghĩ, có lẽ con trai ông muốn tìm hiểu điều gì đó nên giả danh tìm tài liệu, nhưng Bá Tùng không thể cầm tài liệu của tập đoàn tới tiệm hoa được. Còn Uyên, nếu nhắc đến cô người mẫu, cô ta không có gì đáng sợ cả.
Màn hình camera được mở ra, từng hành động, cử chỉ hiện lên rõ mồn một vì Quỳnh lắp nhiều camera trong tiệm. Bốn người cùng xem, hồi hộp quan sát. Bà Linh thực sự đã rơi một vật nhỏ trên ghế sofa. Quỳnh phóng to màn hình – đó quả là chiếc ví. Lúc ấy, bà đang nói chuyện với Uyên, cô đang lắng nghe bà rồi sau đấy cúi xuống lấy hoa hồng. Nhưng có một người bước vào ngay sau bà Linh, và khi chiếc ví rơi xuống, cô ta đã bước đến phía trước ghế sofa. Dù vẫn đứng sau bà Linh nhưng hai người ở hai bên ghế. Cô ta giả vờ cúi xuống nhìn chậu hoa cạnh bàn để che camera góc bên này. Tuy nhiên, ở một góc khác, mọi người đều thấy rất rõ bàn tay Trà My thò ra sau, rất nhanh chóng lấy chiếc ví rồi đút luôn vào túi được xẻ trên chân váy của mình. Hành động rất chuyên nghiệp, biết tìm cách che camera.
Nhưng cô ta không ngờ, vì tiệm thường đông khách nên Quỳnh lắp nhiều camera, có những cái ” mắt thần nhỏ ” ngay sát bàn làm việc của cô. Bởi trước đây Quỳnh quản lý tiệm hoa một mình, thỉnh thoảng mới có người đến làm thời vụ vào dịp lễ Tết, nên việc kiểm soát khách vào mua hoa không đơn giản. Nay có Uyên, cô đỡ lo hơn, nhưng Uyên thật thà lại mê hoa nên nhiều lúc ngồi cắm hoa say sưa quên cả thời gian. Quỳnh thở phào một tiếng:
– Lại là cô đó, mới nhắc tên xong, vì nhìn cô này là con nhận ra ngay!
Bà Linh và ông Trọng mỉm cười nhìn nhau, thấy rõ sự hiểu biết giữa họ với Uyên. Nhưng chỉ có đôi vợ chồng nổi tiếng này mới thấu hiểu hết ý nụ cười của đối phương.
Đồng thời, điện thoại của bà Linh reo lên, là cuộc gọi từ Bá Tùng:
– Alo con trai!
Giọng Bá Tùng ấm áp:
– Mama, tình hình thế nào ạ?
Bà Linh nhìn vào màn hình camera và trả lời:
– Tìm thấy rồi con ạ!
Tùng hỏi tiếp:
– Ý mẹ là sao? Tìm thấy tiền hay người lấy cắp ạ? Mẹ đang ở tiệm hoa à?
Bà Linh cười:
– Chẳng lẽ con còn nôn nóng hơn cả mẹ à? Cô người mẫu Trà My đã lấy rồi!
Tùng nói quyết định:
– Báo cảnh sát ngay thôi!
Bà Linh nhăn mày:
– Có cần thiết không con? Có quen biết, hoặc con cho mẹ số điện thoại cô ấy để mẹ liên hệ xem có giải quyết được không đã!
Bá Tùng lắc đầu:
– Không được đâu mẹ ạ. Có lần này sẽ có lần khác, có người này sẽ có người khác. Nếu mẹ bỏ qua, cô ta lại tưởng mình hiền, để con xem cô ta có còn lọt top người mẫu hàng đầu không. Cái loại đó làm ở ngành giải trí sẽ ô uế cả hàng ngũ nghệ sĩ. Bố mẹ cứ nghe con, hai mươi triệu cũng to mà cũng không là gì để đo phẩm chất một con người. Nhưng phải cho cô ta hiểu không phải muốn làm gì thì làm đâu!
Loa điện thoại to nên mọi người đều nghe giọng Bá Tùng. Uyên cũng hơi ngạc nhiên, trông anh ta ăn nói khó nghe thế, vậy mà cũng có lúc cư xử tử tế, rạch ròi. Nhưng khi đụng vào bố mẹ anh ta thì khác rồi! Quỳnh cũng lên tiếng:
– Cô chú ạ, anh Bá Tùng nói đúng đấy ạ. Con không biết trong chiếc ví có bao nhiêu tiền, nhưng nghe anh Tùng nói những hai mươi triệu thì là một vấn đề rồi ạ.
Bà Linh nhìn chồng, ông Trọng nói:
– Có những gai nhọn càng nhổ sớm càng tốt!
Bà hiểu ý chồng và nói với Bá Tùng:
– Ừ, con báo cảnh sát đi! Bằng chứng đầy đủ rồi đấy!
Bá Tùng nói nhanh:
– Bố mẹ cứ để con giải quyết!
Ông Trọng nghiêng đầu vào điện thoại của vợ:
– Đúng rồi, bố nhớ giữa chúng ta vẫn còn một vấn đề cần giải quyết!
Bá Tùng cười vui vẻ trong điện thoại, chào bố mẹ và tắt máy.
Xong xuôi, bà Linh quay sang Quỳnh và Uyên:
– Cô chú cảm ơn hai cháu nhiều nhé. Phiền quá, may giờ này không đông khách!
Quỳnh nhẹ nhàng đáp:
– Không sao đâu ạ, sự việc diễn ra ở tiệm của cháu thì cháu sẽ giải quyết dù đông khách hay không, vì cháu không làm gì sai thì đâu có gì phải lo ạ! Cháu chỉ lo lỡ cô không rơi tiền ở đây mà một nơi khác lại mất công đi tìm ạ!
Vợ chồng ông Trọng đã chia tay Quỳnh và Uyên, rồi họ vui vẻ rời khỏi tiệm hoa. Một khoảnh khắc sau đó, Bá Tùng và hai đồng đội cảnh sát đến tiệm để thu thập bằng chứng. Trước khi họ đến biệt thự để lấy lời khai của bà Linh, Bá Tùng nói rằng bà không cần phải lên phòng cảnh sát để trình báo vì bà đã có tuổi và còn có sự hỗ trợ của cảnh sát Trương Cẩm, một người nổi tiếng và giỏi giang. Vì bà Linh là người bị hại trong vụ án, mọi thủ tục được tiến hành nhanh chóng và thuận lợi.
Tối hôm đó, tại một sự kiện thời trang lớn ở thành phố, Trà My và các người mẫu khác đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi trình diễn. Trà My không giấu được ánh mắt ghen tị khi nhìn thấy người mẫu chính của buổi tối. Cô lim dim tưởng tượng về ngày mình sẽ đứng ở vị trí đó. Khi mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ còn vài phút trước khi buổi trình diễn bắt đầu, hai người cảnh sát xuất hiện và thông báo:
– Xin lỗi mọi người, chúng tôi đến từ phòng cảnh sát điều tra tội phạm thành phố C, có một chút công việc cần làm phiền mọi người một chút ạ!
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, đồng chí cảnh sát mặc trang phục thông thường, sau khi chứng minh danh tính, tiếp cận Trà My:
– Chào cô Trà My, mời cô cùng chúng tôi về trụ sở cảnh sát để phối hợp điều tra về hành vi ăn trộm tiền của bà Dương Trúc Linh!