Tình cờ yêu chương 2 | Không cần sự giúp đỡ
Lắng nghe câu chuyện của cô gái trẻ, vợ chồng Bá Trọng và Trúc Linh cảm thấy thương cảm. Mẹ của Bá Tùng ngồi xuống bên cạnh Tú Uyên, nhìn những vết bầm tím trên tay cô rồi hỏi:
– Vậy bây giờ em định làm gì? Em đã có kế hoạch xin việc chưa?
Tú Uyên thở dài trả lời:
– Dạ, trước hết em phải về nhà đã. Bố mẹ chắc đang đợi tin em vì từ khi em nảy ý trốn khỏi đó, em không dám liên lạc về nhà. Mọi hành động của chúng em đều phải kín kẽ. Hôm qua, em có nhờ điện thoại của công an để gọi nhưng chưa báo tin khi nào tới được đây. Giờ ổn thì em về, sau đó, em sẽ lại tới thành phố C này để xin việc!
Ông Bá Trọng tiếp tục:
– Em học ngành gì? Vì chúng tôi cũng quen biết một số người ở thành phố C, có thể giúp em. Dẫu sao, mọi cuộc gặp gỡ ở đời cũng là định mệnh.
Uyên nở một nụ cười, ánh mắt mệt mỏi bỗng trở nên tươi sáng:
– Dạ, em tốt nghiệp Đại học sư phạm ngoại ngữ ạ. Em mơ ước trở thành một giáo viên tiếng Anh hoặc một phiên dịch viên. Nhưng hiện tại, em sẽ xin làm giáo viên ở trung tâm Anh ngữ trước. Cảm ơn ý tốt của chú, vì em đã xa nghề gần một năm nên cần một thời gian để chuẩn bị ạ!
Trúc Linh thể hiện sự đồng cảm với cô gái, vừa khó khăn vừa không đòi hỏi, lại thẳng thắn và cứng cỏi như tính cách của bà hồi trẻ:
– Được! Em lưu số điện thoại của chúng tôi, cần giúp đỡ gì cứ nói, đừng ngần ngại nhé! Giờ thì nghỉ ngơi ở đây, khi nào khỏe hẵn, em về, chi phí có chúng tôi lo, OK không?
Cô gái xinh xắn cười tươi:
– Dạ, em thấy khỏe nhiều rồi ạ, chỉ hơi nhức một chút. Bởi khi nhảy xuống hồ bơi, em bị đánh trúng một gậy, may mắn em nhanh chân nên vẫn thoát, chỉ bị va đập nên trầy xước thôi ạ!
Ông Bá Trọng nói thêm:
– Ừ, em nghỉ ngơi thật khỏe. Khi bác sĩ Thiên Vương cho xuất viện thì thôi, chi phí điều trị không phải lo. Bệnh viện Thiên Vĩ là một trong những bệnh viện tốt nhất hiện nay, các bác sĩ được đào tạo bài bản. Bố của bác sĩ Vương là người sáng lập ra bệnh viện nên em không cần phải lo lắng. Giờ chúng tôi về, em giữ card visit của chúng tôi, có số điện thoại trên đó, cần gì cứ gọi nhé!
Tú Uyên gật đầu:
– Dạ, em chào chú cô ạ!
Mọi người rời khỏi phòng, Uyên cầm tấm card visit trên tay, biết mình vừa nói chuyện với một bác sĩ chuyên ngành tiêu hóa nổi tiếng. Trước đây, em đã nghe danh của cặp vợ chồng này, giờ được gặp mặt quả không hổ danh là trai tài gái sắc. Họ giàu có mà rất gần gũi. Chần chừ một lúc, Uyên nói với cô y tá:
– Chị ơi, chị có thể cho em mượn điện thoại được không ạ? Em gọi về cho bố mẹ em yên tâm, điện thoại của em vứt ở Campuchia rồi nên…
Cô y tá vui vẻ đưa điện thoại của mình cho Uyên:
– Đây, em cứ dùng đi!
Uyên đón lấy điện thoại và bấm một dãy số quen thuộc. Đầu bên kia nghe máy ngay:
– Alo, ai đấy?
Nghe giọng của mẹ, Tú Uyên bỗng rơi nước mắt:
– Mẹ, con là Tú Uyên đây, con mượn máy điện thoại gọi cho bố mẹ ạ…
Bà Thanh Thủy – mẹ cô ngỡ ngàng:
– Uyên, con ở đâu? Mẹ nghe nói là…
Câu nói của bà bỏ lửng, Tú Uyên trả lời:
– Con về thành phố C rồi, đang nghỉ lại chỗ bạn vài ngày, rồi con sẽ về. Mẹ đừng lo…
Mẹ cô nhẹ nhàng gật đầu:
– Ừ, giờ về cũng chưa làm gì. May mà nợ nần trả hết rồi. Hôm qua con kể bơi về như thế, còn sống là may rồi. Bà ngoại đang lo, giờ thì yên tâm rồi!
Uyên lau nước mắt:
– Dạ, hôm qua con nhờ điện thoại của công an, nay là của người quen. Khi nào con mua điện thoại mới, con sẽ gửi số cho mẹ nhé. Giờ mẹ và bố đừng lo nữa.
Mẹ cô dặn dò và tắt máy. Uyên trả lại máy cho y tá và nằm xuống nghỉ ngơi.
Tối hôm đó…
Sau khi ăn cơm, bà Linh nói với con trai:
– Bơ, con vào bệnh viện thăm Tú Uyên xem tình hình thế nào. Bố mẹ cũng đã vào chiều nay!
Tùng nhìn mẹ:
– Anh Kem nói cô ấy không bị thương nặng, bố mẹ thăm là được rồi. Con còn việc của tập đoàn mà mẹ!
Mẹ anh chia sẻ câu chuyện của Tú Uyên. Nghe xong, Tùng ngả người nói:
– Mẹ ơi, bao nhiêu năm chinh chiến trên thương trường mà mẹ lại tin người đến thế à? Cô ấy nói thật chứ không phải giả mạo. Mẹ đừng vô tâm như thế. Dù sao, Uyên đã va chạm với xe con, mình cũng phải có trách nhiệm.
Bà Trúc Linh xám mặt:
– Bơ, con học ở đâu mà thời vô tâm như vậy? Mẹ biết cô bé nói thật, đừng nghi ngờ. Dù Uyên có bày trò, con cũng phải có trách nhiệm vì đã va chạm với xe con chứ!
Bá Tùng phân trần:
– Mẹ ơi, con không vô tâm hay không trách nhiệm. Uyên ngã ra đường, con đã đưa vào bệnh viện, giờ cô ấy không sao. Mình có nhiều việc lắm, con cũng phải thăm cô ấy vào sau.
Bà Linh bực mình:
– Con, dù sao đi nữa, con phải thăm cô ấy. Đừng vơ đũa cả nắm. Ngay cả một lời động viên cũng quan trọng. Bỏ thói vô trách nhiệm đi!
Bá Tùng phân trần:
– Mẹ ơi, con không vô tâm, cô ấy đã được đưa vào bệnh viện. Giờ mẹ bố cũng đã thăm rồi, con vào sau!
Bà Linh đặt tách trà xuống bàn:
– Bơ!
Bá Tùng ngồi thẳng:
– Dạ, con sẽ vào bệnh viện lát nữa!
Ông Bá Trọng thường im lặng, chỉ nói chuyện nhiều với vợ. Đôi khi, ông chỉ sử dụng ánh mắt để điều khiển hành vi của con cái. Mẹ Bá Tùng vừa nói nhiều, nhưng ánh mắt và giọng nói của ông Bá Trọng vẫn giữ sức mạnh đặc biệt. Bá Tùng đùa cười với ông:
– Bố anh đây, thế mà cô mẹ lại nói anh như vậy.
Ông Bá Trọng bất ngờ:
– Hử, sao cô lại bảo tôi như vậy?
Bá Tùng trả lời:
– Ai bảo con là con của bố chứ?
Ông Bá Trọng liếc con trai:
– Thăm hỏi người ta phải đàng hoàng, đừng để đào hoa ở nhà nha! Cô gái đó gia giáo, thật thà và ưa nhìn đấy, anh nghĩ sao?
Bá Tùng trêu đùa:
– Bố làm như con thấy gái là sán vào không bằng vậy!
Bố anh nhếch môi:
– Ừ, biết đâu được!
Sau đó, ông bà vẫn tiếp tục trò chuyện, để lại khuôn mặt ngạc nhiên của Bá Tùng.
Một thời gian sau, Bá Tùng đến thăm Tú Uyên. Khi cô y tá mở cửa, anh bước vào và chào hỏi:
– Chào cô!
Tú Uyên ngạc nhiên nhìn anh:
– Ơ, anh là ai vậy?
Bá Tùng thản nhiên ngồi xuống:
– Tôi là con của bố mẹ tôi!
Tú Uyên nghĩ:
– Gã này chắc bị thất kinh, sao lại vào đây nói linh tinh. Trông cũng bảnh bao phết nhưng ăn nói khó chịu thế. Người nào đó quen quen, không biết gặp ở đâu rồi. Cô hỏi:
– Ai chả biết anh là con của bố mẹ anh, nhưng hai người đó là ai và anh tìm tôi có việc gì?
Bá Tùng không quan tâm và nói:
– Cô thấy trong người thế nào rồi?
Tú Uyên nghĩ gì đó và trả lời:
– Tôi khỏe rồi! Đừng nói anh là công an nha!
Bá Tùng cười:
– Cô sợ à? Làm việc xấu hay sao mà sợ công an?
Tú Uyên tỏ ra tức giận:
– Tôi có việc gì xấu chứ? Không phải thì thôi, lắm chuyện!
Bá Tùng nhìn cô và nói:
– Đúng, chỉ có một chuyện, cô muốn kiếm tiền bằng cách giả vờ ngã trước xe tôi!
Tú Uyên nhận ra anh là chủ nhân chiếc xe và tỏ ra bực bội:
– Anh nói cực kì vô lý, làm sao tôi có thể ý thức được khi mình bất tỉnh chứ?
Bá Tùng nói mỉa mai:
– Tôi là doanh nhân, những mánh khóe trên thương trường tôi không lạ. Dù câu chuyện ở Campuchia có là thật hay không, nhưng hiện tại cô cũng trắng tay, nên…
Anh còn chưa nói xong, Tú Uyên đã quát lại:
– Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của gia đình anh. Cô chú nếu muốn giúp, tôi cũng không cần. Bố mẹ anh không có ý kiến gì à?
Bá Tùng gật đầu:
– Có, họ có ý kiến. Còn cô đang ở phòng VIP của bệnh viện hàng đầu Việt Nam mà không phải trả tiền, có lẽ đó là khoản “nghỉ ngơi miễn phí” quý giá đấy nhỉ?
Tú Uyên nắm chặt đôi tay và chỉ ra cửa:
– Tôi đã lấy số điện thoại của bố anh. Khi nào tôi có đủ tiền, tôi sẽ thanh toán viện phí. Giờ thì anh đi đi, đừng làm phiền tôi!
Cô quay mặt vào tường, thể hiện rõ sự không hài lòng và không muốn tiếp xúc với anh. Bá Tùng chỉ cười mỉa mai rồi rời khỏi phòng.