Tình cờ yêu chương 21 | Tú Uyên bị mẹ bắt đi xem mắt
Ngồi lặng lẽ suy ngẫm, Uyên không thể tìm ra lý do cho tâm trạng thất thường của mình. Có lẽ chỉ vì bố mẹ quá lo lắng. Đột nhiên, tiếng cu Bốp phá vỡ suy nghĩ của cô:
– Mẹ Uyên, mẹ sao thế ạ?
Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của Bốp và nói:
– À, không có gì đâu con ạ. Ngày mai mẹ sẽ ngủ với bà An, mẹ có chút việc ở quê. Mẹ sẽ về và ở với con ngày kia!
Ánh mắt hoảng hốt của Bốp làm Uyên giật mình. Cô nhận ra rằng cậu bé lo lắng, nhớ đến khi cô đưa Bốp về quê, cậu đã rất vui. Uyên giải thích:
– Không sao đâu con, mẹ không bao giờ rời xa Bốp. Mẹ sẽ luôn thăm con dù cho Bốp chuyển nơi ở. Nhưng ngày mai mẹ phải giải quyết việc nhà, không thể mang Bốp theo được. Mẹ hứa sẽ về sớm ngày kia!
Cu Bốp ôm chặt Uyên:
– Mẹ… mẹ cho Bốp đi cùng được không?
Uyên ôm cậu bé, nói:
– Ngốc ạ, mẹ không bao giờ bỏ rơi Bốp. Mẹ đã hứa đấy! Mặc dù sau này Bốp có chuyển nhà, mẹ vẫn sẽ thăm con. Nhưng ngày mai, mẹ phải về quê giải quyết công việc, không thể đưa Bốp theo được, mẹ sẽ về chiều mai. Mẹ hứa sáng ngày kia sẽ ở đây nhé!
Cu Bốp nhìn Uyên với ánh mắt ngần ngừ:
– Có thật không ạ mẹ?
Uyên nói và ngoéo tay Bốp:
– Chắc chắn rồi. Mẹ chỉ đi một mình, không mang theo Bốp thôi. Bốp yên tâm chưa?
Bốp gật đầu. Uyên nói:
– Hôm nay mẹ cho con nghỉ một buổi, ngày kia mẹ sẽ lên để tiếp tục học nhé! Còn ngày mai, Bốp ở nhà ôn bài, khi mẹ lên, mẹ sẽ kiểm tra nhé!
Cu Bốp an tâm hơn, nở nụ cười:
– Dạ mẹ!
Uyên giục Bốp đánh răng rồi đi ngủ, đảm bảo rằng cậu bé đã yên tâm. Sáng hôm sau…
Như mọi khi, Tú Uyên đến tiệm hoa làm việc và xin nghỉ dạy tối hôm trước. Khoảng chín giờ sáng, cô đang cắm hoa thì cánh cửa mở. Bá Tùng đến, làm Uyên ngạc nhiên vì sao anh lại đến lúc này. Cô cảm thấy nặng trĩu với nhiều việc phải giải quyết trong chiều nay. Cô chào:
– Dạ kính chào quý khách, mời quý khách xem hoa ạ!
Bá Tùng nhận ra tâm trạng của Uyên không ổn. Anh nói:
– Tôi muốn mua một lẵng hoa gửi tới công ty đối tác nhân dịp khai trương chi nhánh mới. Cô chọn lẵng đẹp nhất cho tôi nhé!
Mặc dù công việc này có thể được nhân viên khác thực hiện, nhưng Bá Tùng tự đến tiệm, và nhìn thấy Uyên, anh cảm thấy không muốn trêu đùa cô nữa.
Tú Uyên nghe xong, cô gật đầu:
– Vâng ạ! Quý khách muốn ghi những điều gì lên lẵng hoa và địa chỉ ở đâu ạ? Và mấy giờ cần giao cho công ty kia, quý khách vui lòng cho tôi biết để tôi ghi vào giấy ạ!
Bá Tùng nhận tờ giấy từ tay Uyên và bắt đầu ghi thông tin. Khi trả tờ giấy cho cô, điện thoại của Uyên bỗng reo lên. Cô nhìn màn hình, nhận ra hai chữ “mẹ yêu”. Ánh mắt của Bá Tùng chuyển sang Uyên, cô cầm giấy mừng rỡ nhưng cũng lưỡng lự, không muốn làm phiền khách. Bá Tùng đề xuất:
– Cô điện thoại đi, tôi đợi chờ được!
Tú Uyên gật đầu. Vì đã quen với Bá Tùng, cô thoải mái hơn:
– Vâng, tôi xin phép một chút ạ!
Cô rời đi vào phòng sau để nghe điện thoại. Bá Tùng nhìn theo bóng dáng của cô, bỗng cảm thấy như đôi vai ấy đang gánh chịu một đó nặng nề. Anh chậm rãi theo sau cô, đứng bên kia tường để nghe cuộc trò chuyện của Uyên với mẹ:
– Dạ, con đây mẹ ơi!
Bà Thủy trao đổi:
– Uyên ạ, chiều nay con có về được không? Bà dì bảo nếu con có thể về thì tối họ sẽ đến xem mắt.
Tú Uyên nhanh chóng đưa ra quyết định:
– Dạ con sẽ về ạ! Chiều nay, khoảng ba giờ, con sẽ xin nghỉ sớm và ra bắt xe về. Mẹ nói với bà dì là con không đồng ý lấy người ta đâu ạ! Con phải cưới người con yêu, con không thể chôn vùi cuộc đời mình trong một cuộc hôn nhân không tình yêu được!
Bà Thủy đồng ý với quyết định của Uyên:
– Ừ, mẹ hiểu rồi! Ý con thế nào thì con nói với họ. Mẹ thấy cậu ấy tốt, hiền lành, công việc ổn định nên…
Uyên lắc đầu phản đối:
– Mẹ ơi, tốt bụng không đồng nghĩa với hạnh phúc đâu ạ? Con nghĩ bố mẹ nên đợi, tích cóp và trả nợ nếu có, chứ không phải chỉ vì bố mẹ ưa mắt anh ấy mà bảo con lấy. Đó không phải là cách đưa ra quyết định đúng đắn ạ!
Bà Thủy hiểu ý kiến của con gái:
– Ừ, con cứ về đi, rồi tính tiếp!
Tắt điện thoại, Uyên thở dài. Cô không thể hiểu tại sao tư tưởng cổ hủ đó vẫn còn tồn tại, đặc biệt trong thời đại hiện nay. Cô chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cô biết, ở quê nhà, nếu cô từ chối thì sẽ bị gánh tiếng là chảnh chọe. Cô đã lên thành phố để tránh xa những gánh nặng đó, nhưng bố mẹ cô ở lại sẽ phải đối mặt với sự phê phán từ gia đình và xã hội. Uyên không thể chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu như thế.
Bá Tùng nghe không sót một từ, cảm thấy nóng ruột với việc bố mẹ muốn Uyên kết hôn một cách sắp đặt. Anh tự hỏi tại sao lại có một cuộc hôn nhân như vậy, thật là vô lý!
Trước khi kịp di chuyển, Bá Tùng nhìn thấy Uyên bước ra. Cô ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh, trong khi anh cảm thấy bối rối. Tùng nhanh chóng phá vỡ sự im lặng:
– Tôi… tôi đến đây để xem một số mẫu hoa thôi, và tình cờ nghe được. Tôi không có ý định nghe trộm đâu!
Tú Uyên không muốn xảy ra một cuộc tranh cãi nữa, cô trả lời:
– Không sao cả, không có gì quan trọng đâu!
Tùng nhăn mặt:
– Sao không quan trọng? Bố mẹ muốn cô kết hôn mà không quan trọng à? Thời đại này mà vẫn còn giữ quan niệm “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” à?
Uyên ngạc nhiên:
– Ơ, bố mẹ tôi không phải bắt anh lấy tôi đâu mà anh lại nói như vậy?
Tùng tức giận:
– Cô không hiểu từ chối à? Hay là anh ta quá giàu?
Tú Uyên nhìn Bá Tùng với ánh mắt lạnh lùng:
– Đó không phải là việc của anh. Nếu đã nghe trộm, thì đừng nói ra nữa! Anh hiểu không?
Tùng nhận ra tâm trạng không tốt của Uyên, anh nín lặng:
– À, không có gì, không liên quan đến tôi cả. Tôi chỉ nghĩ công việc của cô đang ổn, và thấy lạ thôi, chưa đạt được thành tựu gì đáng giá, lại bất ngờ về chuyện kết hôn. Nhưng cô tính sao?
Tú Uyên tỏ ra thản nhiên:
– Tôi đã nói rồi, đó không phải là việc của anh. Cuộc sống của tôi, tôi sẽ tự quyết định. Bây giờ tôi sẽ chọn hoa cho anh!
Bá Tùng nhẹ nhàng:
– Xin lỗi, tôi đã nói quá lời. Cơ bản là tôi bất ngờ về kiểu hôn nhân đó, nên…
Uyên nghẹn lại, rồi nói:
– Sao là sao? Chiều nay tôi sẽ về thăm họ!
Bá Tùng thấy hứng khởi:
– Nghĩa là gia đình cô đã nhận lễ của họ rồi ư?
Uyên lắc đầu:
– Không, mẹ tôi nói họ đến chơi, mang theo trái cây và trầu cau. Nhưng họ cũng nói rõ trầu cau chỉ để trò chuyện, và vẫn chờ ý kiến của tôi, nên tôi sẽ trả lại những thứ đó!
Bá Tùng gật đầu:
– Đúng vậy, cô làm đúng rồi. Ngày nay ai còn lo lắng về những điều như vậy!
Tú Uyên cúi đầu, nhỏ giọng:
– Nhưng… tôi biết, bố mẹ sẽ không đồng ý. Ở quê, 24 tuổi như tôi, mọi người đều đã có gia đình, con cái. Tôi vừa từ Campuchia trở về, và họ nghĩ rằng việc gả tôi đi là một quyết định sáng suốt. Nhưng tôi không muốn kết hôn với một người mà tôi không yêu, tôi chưa biết gì về anh ta cả!
Bá Tùng, hăng hái:
– Làm gì còn phải suy nghĩ! Cô chỉ cần trả lại lễ và nói không lấy anh ta là được! Họ nói gì kệ họ. Họ không sống thay cô được. Miệng thiên hạ nói mãi cũng chẳng làm gì được cả!
Lời của Bá Tùng như một chiếc gương phản ánh tâm trạng của Uyên. Cô cảm thấy như đã tìm thấy một đồng minh, người hiểu cảm xúc của mình. Từ khi biết nhau, đây là lần đầu tiên Uyên và Bá Tùng có quan điểm chung về một vấn đề. Cô nghĩ rằng, có lẽ vì mình không được coi trọng nên anh ta không muốn gây sự, ít nhất là với cô. Bá Tùng tiếp tục:
– Nhưng mà, nếu cô sợ áp lực từ hàng xóm, có thể cô nên dẫn một người về và nói rằng đó là người yêu của cô. Điều đó sẽ làm cho mọi người tránh xa cô. Bố mẹ cô cũng sẽ yên tâm vì cô có nơi có chốn!
Uyên lắc đầu chần chừ:
– Anh nói thì đúng, nhưng ở thành phố C này, tôi chỉ làm việc mà thôi. Bạn bè đại học của tôi họ cũng đã đi làm ở khắp nơi, tôi không có người yêu để dẫn về đâu?
Bá Tùng nhìn Uyên với ánh mắt đầy thú vị. Anh nói nhẹ nhàng, có phần ngượng ngùng:
– Chiều nay, tôi rảnh đấy!