Tình cờ yêu chương 27 | Đưa em đi ăn
Câu nói mạnh mẽ của Bá Tùng khiến cho Tú Uyên không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Liệu có lẽ anh ta bị “chạm dây thần kinh” nào không nhỉ? Anh ấy luôn nói những điều khó hiểu. Trước đây, chỉ mới đầu câu chuyện, chưa kịp nói hết, Bá Tùng đã lên tiếng, hiểu rõ ý người khác đến mức khó tin. Tuy nhiên, Tú Uyên vẫn tò mò hỏi:
– Anh nói là anh bình thường, nhưng em thấy anh hoàn toàn không bình thường chút nào. Ví dụ, nếu anh có vợ và chị ấy đi ăn với một người đàn ông bất kể lúc nào người đó gọi, anh có khó chịu không?
Mặc dù Uyên đặt câu hỏi, nhưng cô không hiểu sao lại liên tưởng đến chuyện Bá Tùng có vợ, và trong lòng cô có một cảm giác trống rỗng. Có lẽ chỉ là ở bên cạnh anh ấy một ngày, Uyên đã bị cuốn hút và có chút tình cảm lạ lùng. Cô tự quở mình và không nên để tâm trạng mình bị ảnh hưởng như vậy. Uyên quyết định không lấn sân vào những mối quan hệ phức tạp, đặt ra cho bản thân những nguyên tắc rõ ràng.
Khi Bá Tùng thấy Tú Uyên trầm mặc, anh liền hỏi:
– Sao vậy?
Uyên lắc đầu và nói:
– Không có gì. À, anh không trả lời câu hỏi của em sao?
Bá Tùng mỉm cười:
– Phải xem đối tượng đó là ai đã.
Uyên vẫn muốn biết thêm:
– Vậy làm sao anh chắc chắn vợ anh sẽ không khó chịu với em?
Bá Tùng nhìn cô và nghĩ: “Cô bé ngốc, nói thế mà cũng không hiểu!” Tuy nhiên, anh không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ đưa xe vào một nhà hàng đồ Tây và nói:
– Ăn thôi, đừng để mặt thắc mắc.
Tú Uyên nhìn nhà hàng sang trọng và hỏi:
– Ăn đồ Tây à?
Bá Tùng tháo dây an toàn và gần gũi với Uyên:
– Ừ, em ngồi xúc ăn, anh sẽ cắt nhỏ cho em.
Uyên bỗng nhiên cảm thấy trạng thái tinh thần của mình không ổn định. Khuôn mặt cô nóng hổi, và cô tự hỏi liệu chỉ vì một ngày ở bên cạnh Bá Tùng mà mình có thể phải lòng anh ấy hay không. Cô tự trách mình và nhất quyết không để mình rơi vào những mối quan hệ khó xử.
Bá Tùng nhìn Uyên và nói:
– Sao vậy?
Uyên cười:
– Nếu lần sau đi ăn, anh đừng làm vậy nữa nhé. Em không phải người mẫu sợ đen mất da của anh đâu!
Bá Tùng phát cười, ánh mắt rực rỡ niềm vui:
– Vậy là chấp nhận có lần sau rồi nhé. Mà mấy cô nào của anh? Em giống đang ghen quá!
Uyên nhẹ nhàng đánh vào người anh:
– Vớ vẩn! Ý của em là em không giống họ.
Tùng gật đầu:
– Chắc chắn là em không giống họ rồi, đi thôi!
Anh ta vui vẻ cầm ô che cho Uyên và kéo cô đi theo. Dù là lần đầu tiên tới đây, Uyên không biết phải làm thế nào. Cô chỉ để yên tay mình trong tay anh và bước theo. Tuy nhiên, Uyên nghĩ Bá Tùng sẽ đưa mình đến một quán ăn bình thường, nên cô vẫn mặc áo phông và quần bò. Cô chia sẻ:
– Tự nhiên đến đây… mọi người ăn mặc thế này… ngại quá!
Tùng ghé tai:
– Không sao, em chỉ cần quan tâm anh nghĩ gì thôi, còn người ta thì cứ kệ xác đi!
Khi bước vào phòng VIP, Uyên lại ngần ngừ:
– Thèm vào để ý suy nghĩ của anh đấy, mệt lắm!
Tùng cười:
– Vậy thì em cứ mặc những gì em thích!
Bước vào phòng VIP, Tùng, với kinh nghiệm du học, đã chọn món ăn phù hợp. Anh chăm sóc Uyên tỉ mỉ, cô chỉ cần đưa thức ăn vào miệng. Uyên thấy tay chân vụng về khi ngồi ăn với người như Bá Tùng, nhưng anh lau miệng cho cô:
– Em ngồi yên nào, lem son bây giờ!
Cô ngồi ngoan như cún, và Tùng nói:
– Thực ra, anh định đưa em đi ăn món dân tộc, nhưng anh nghĩ em là người bản lĩnh, năng động nên để em quen với những điều mới mẻ. Em ăn có vừa miệng không?
Uyên tươi cười:
– Dạ vừa, ngon lắm ạ! Cảm ơn anh!
Nhìn thấy sự đáng yêu của cô, trái tim Tùng như nhảy một nhịp. Uyên nhắc nhở:
– Anh bảo người ta đưa đồ ăn cho chị Quỳnh chưa ạ?
Tùng gật đầu:
– Anh nói rồi, lúc nãy gọi món anh nhắc họ luôn rồi!
Uyên cười:
– Đã mang ơn lại còn được ăn ngon, hay ghê!
Tùng đưa đôi mắt thâm sâu nhìn Uyên:
– Với em, anh luôn rảnh. Không lo, anh sắp xếp được!
Uyên không dừng lại với sự tò mò:
– Thế lỡ đúng vào dịp anh đi công tác thì sao?
Tùng cau mày:
– Nếu đúng dịp đó mà việc của em không gấp, anh sẽ lùi lịch về quê, còn nếu gấp thì anh sẽ nhờ tài xế chở em về!
Uyên lắc đầu:
– Em không dám nhận nhiều ân huệ như vậy đâu. Em đùa anh đấy!
Tùng quay về phía cô:
– Nhưng anh không đùa!
Chưa bao giờ Uyên và Tùng có một bữa trưa như vậy, nơi họ có thể thoải mái trò chuyện và cảm thấy gần gũi nhau hơn. Từ khi gặp Bá Tùng, Uyên cảm thấy anh ta trở nên thân thiện và dễ gần hơn, giảm đi sự cảm giác bài xích trong lòng cô. Hóa ra, mối quan hệ này còn rất thú vị!
Nhìn đồng hồ đã đến giờ trưa, Uyên nhắc Tùng:
– Anh, chiều nay anh còn phải đi làm, em cũng vậy!
Bá Tùng gật đầu:
– Ừ, em chờ anh một chút nhé!
Anh đứng dậy gọi nhân viên để thanh toán và chuẩn bị chở Uyên về tiệm hoa. Xe dừng trước cửa, Uyên mỉm cười:
– Cảm ơn anh về bữa trưa. Em vào đây đợi anh nhé!
Tùng tháo dây an toàn và nói:
– Chờ anh mở cửa, nắng lắm!
Lần này, anh vẫn che ô cho cô, trước khi Uyên kịp nói, Tùng giải thích:
– Đây là giờ cao điểm, tia cực tím sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, không phải vì anh xem em như mấy cô tiểu thư đâu!
Lời giải thích của anh trúng đúng suy nghĩ của Uyên. Cô nở một nụ cười tươi rồi cùng anh bước vào trong. Nhìn qua cửa kính, cô nhăn mày khi thấy Trà My đứng ở trong cửa tiệm. Uyên nhìn Tùng:
– Giờ này mà chị ấy đến mua hoa sao?
Bá Tùng cầm lấy tay cô:
– Để anh, vào đi kẻo nắng!
Thấy Bá Tùng cầm tay Tú Uyên bước vào, Chị Quỳnh, đang nhìn chăm chú vào Trà My, bỗng cười:
– Đôi uyên ương về rồi đấy à?
Trà My quay lại, thấy hai người tay trong tay, cô ta tỏ ra ngạc nhiên:
– Ơ, hai người…
Tùng, như không để ý đến cô ta, kéo Uyên ngồi xuống ghế và nói:
– Em nghỉ đi, tối dạy xong alo anh đến đón nhé!
Uyên nghĩ rằng Tùng đang cố tình làm Trà My mất hy vọng vào tình cảm của anh, nên cô ta cũng phối hợp:
– Dạ, em biết rồi ạ!
Chị Quỳnh cười:
– Ôi trời, tôi ăn trưa no rồi, thấy cảnh này chắc bội thực mất! Ngọt quá đi thôi!
Trà My tiến lại, ánh mắt còn kinh ngạc:
– Hai người… hai người… là gì của nhau?
Tùng lười biếng nhìn cô ta:
– Việc của cô hả? Đến mua hoa thì mua đi, hỏi chuyện người khác làm gì?
Trà My cười:
– À không, em hơi ngạc nhiên vì một người như anh Bá Tùng sao lại chăm sóc Tú Uyên như người yêu thế?
Bá Tùng nhàn nhã nói:
– Chúng tôi không phải đang yêu…
Trà My xen ngang:
– Em biết mà, người như anh sao lại chọn một người như Tú Uyên được?
Tùng nhếch mày:
– Sao lại không? Tôi nói chưa hết, không phải chúng tôi đang yêu mà đã yêu nhau từ kiếp trước rồi. Bây giờ chúng tô
i sắp cưới nhau!
Trà My há hốc miệng, lắp ba lắp bắp:
– Cưới… cưới nhau á?
Bá Tùng lau mồ hôi trên trán Uyên:
– Một cô bé dễ thương như vậy, sao lại không, em nhỉ?
Uyên ngượng chín mặt nhưng vẫn cố cười thật tươi. Chị Quỳnh lên tiếng:
– Chị ơi! Nãy giờ chị chưa chọn được hoa sao ạ?
Trà My nhìn sang Quỳnh, tự nhiên lúng túng:
– À à… không có loại chị cần. Chị quay lại sau nhé!
Sau đó, cô nhìn về phía Bá Tùng:
– Em đi trước anh nhé!
Bá Tùng vẫn dành ánh nhìn của mình cho Uyên, không mảy may nhìn Trà My, và hỏi:
– Em đã ăn no chưa?
Uyên gật đầu:
– Đã, em ăn no lắm rồi, sắp vỡ bụng luôn!
Uyên nhận ra rằng cô đã trở thành một diễn viên trong bộ phim này. Cô chú ý thấy Trà My trông khá không thoải mái và rồi cô ta bước mạnh đi ra khỏi đó. Khi cô ta đã đi, Uyên thở phào:
– Xong rồi đấy, em nhờ anh diễn để làm quen với bố mẹ. Giờ lại đến lượt anh nhờ em diễn để “cắt đuôi” cô người mẫu kiêu kỳ ấy. Hóa ra anh làm diễn viên đấy nhé!
Bá Tùng nhăn mặt:
– Anh không phải nhờ em diễn đâu mà!
Uyên trả lời hời hợt:
– Thế này đấy, người ta đã giúp anh, không diễn mấy câu đó thì làm sao được?
Bá Tùng nhún vai:
– Anh nói thật mà!