Tình cờ yêu chương 45 | Tìm kiếm Uyên

08/02/2024 Tác giả: Hà Phong 367

Ông Bá Trọng và đồng chí An nghe lời vừa rồi, cả hai bất ngờ và hỏi ngay:
– Chuyện gì vậy?
Giám đốc Cảnh sát thành phố C xác nhận lại thông tin:
– Đúng vậy! Sáng nay tôi đã gặp Sơn ở đâu, sao lại nhận được hồ sơ?
Đồng chí An trực ban nhăn mày suy tư và sau đó nói:
– Tại sao lại như vậy nhỉ? Khi tôi nhận hồ sơ, thấy Sơn đi thẳng lên tầng hai, tôi nghĩ rằng Sơn đã báo cáo. Lỗi là của tôi, vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi xin chịu trách nhiệm về việc này ạ!
Giám đốc Cảnh sát thành phố C, đồng chí Mạnh, nói:
– Được rồi, vì lúc đó có dân báo án, không phải Sơn không làm nhiệm vụ. Tin tưởng đồng đội là điều tốt, chỉ là tôi không ngờ Sơn lại không đưa tài liệu cho tôi.
Ông Bá Trọng lên tiếng sau thời gian lắng nghe:
– Vấn đề không đơn giản như vậy, tôi cũng biết Sơn và nghĩ rằng báo cáo vụ án là nhiệm vụ. Có lẽ Sơn có lý do riêng!
Đồng chí Mạnh gật đầu:
– Tôi đồng ý với ý kiến của anh. Sơn là người tôi đang theo dõi, nên tôi không cử Sơn trong chuyên án này. Các đồng đội ở đây đều là người tin cậy, như hiệp sĩ Dũng.
Sau khi nhìn xung quanh phòng, đồng chí Mạnh tiếp tục:
– Anh An hãy giả sử rằng Sơn đã gửi hồ sơ cho tôi. An tiếp tục công việc như bình thường. Tôi sẽ cử đội cảnh sát tìm kiếm Tú Uyên. Phạm vi tìm kiếm sẽ từ đoạn đường ven núi đến rừng dưới. Gia đình có vật gì của Uyên không?
Mỹ Lan nói:
– Có! Cháu giữ đồ của Uyên. Sáng nay Uyên đi xe máy và cháu mang theo túi xách của Uyên trên ô tô để không phải mang theo.
Đồng chí Mạnh đồng ý:
– Tốt, đưa tôi một vật thân thiết với Uyên, để chú cho chó nghiệp vụ sử dụng. Hy vọng sẽ tìm ra manh mối!
Ông Trọng nói:
– Nếu cần, có đội ngũ nhân viên hiệp sĩ của Dũng. Chúng tôi muốn đem lại bình yên và làm việc tốt cho xã hội. Anh cứ gọi họ nếu cần, họ đã được đào tạo kỹ lưỡng!
Đồng chí cảnh sát cười:
– Cảm ơn, hiện nay chúng tôi đã điều động nhiều người. Tìm kiếm là công việc của chúng tôi, nhưng tìm kiếm Uyên thì chúng tôi cần thêm lực lượng!
Hai bên đồng ý, công ty hiệp sĩ của Dũng sẽ gửi thêm người. Cảnh sát thành phố sẽ tiếp tục tìm kiếm và điều tra, tập trung vào đoạn đất dốc ven núi, vì phía trên không có dấu vết, cũng không có hàng quán hay nhà dân.

Trong khi đó, vợ chồng bà Thủy gọi cho con suốt buổi sáng mà không thấy phản hồi, họ quyết định xuống thành phố C để tìm kiếm. Ông Ba, biết rằng Tú Uyên không bao giờ tắt điện thoại lâu như vậy, nên ông lấy địa chỉ mà Uyên để lại để chuẩn bị cho việc tìm kiếm. Bà Thủy báo với ông Thanh để đưa mẹ lên nhà em trai, sau đó vợ chồng bà cùng xuống thành phố. Ông Thanh, có chiếc ô tô, ngay lập tức về huyện Y để đưa mẹ về nhà. Lo lắng cho cháu gái, ông cũng chở vợ chồng ông Ba xuống thành phố C. Cả ba đến dãy trọ của Uyên, nhưng cửa đóng cắt, gọi điện thoại cho con mãi mà không thấy phản hồi. Bà Thủy quyết định tìm đến nhà bác An, người đã giúp đỡ Uyên trước đó. Bác An mời mọi người vào nhà và chia sẻ:
– Tôi ở một mình, khi Uyên chưa về, chỉ có Uyên và Tùng có chìa khóa. Vì cần giúp đỡ, Tùng có chìa khóa riêng. Tôi nghĩ không có vấn đề gì, Uyên là người có trách nhiệm. Hãy chờ đến tối xem sao!
Vợ chồng ông Ba chỉ biết đợi chờ, đã tới đây thì cứ chờ xem có gì xảy ra. Ông Thanh xin phép rời về sắp xếp công việc vì từ sáng nay vợ ông cũng nghỉ để chăm sóc bà ngoại Uyên. Mọi việc dường như phụ thuộc vào số phận.

Tuy nhiên, đội tìm kiếm trên đường không thu được kết quả gì. Ở chân núi, trong khu rừng rộng với cây cổ thụ và dây leo trải khắp, tạo nên một không khí u ám và bí ẩn. Tiếng côn trùng kêu, tiếng chim thú, và tiếng bước chân trên bụi cây khô tạo nên không khí ám ảnh. Vùng núi xung quanh được bao phủ bởi khu rừng rộng lớn. Do đó, việc tìm kiếm trở nên khó khăn. Chó nghiệp vụ sau khi ngửi quần áo của Tú Uyên bắt đầu hành động. Phạm vi tìm kiếm được tập trung chủ yếu ở phía dưới đường, đặc biệt là khu vực có cây cổ thụ nhiều. Cảnh sát tin rằng, nếu Uyên đi nhanh và gặp khúc cua không giảm tốc độ, có thể cô đã ngã và lăn xuống khu vực này, nơi xe cộ thường đi nhanh. Để đảm bảo không bỏ sót, họ tiến hành tìm kiếm khắp nơi, nhưng tập trung chủ yếu ở khu vực dưới khúc cua. Đây cũng là nơi có nhiều cây cổ thụ, vì phía trên có khúc cua mở rộng, tạo ra ánh sáng nhiều hơn. Các cây ở đây cũng cao và vững chãi hơn so với các khu vực khác ven đèo. Vì vậy, khả năng xảy ra tai nạn ở đây cao hơn. Nếu ai đó ngã và va phải cành cây, có thể giảm thiểu nguy cơ tổn thương nặng hơn so với những vùng đường ven núi khác.

Trong khi mọi sự tìm kiếm đang bế tắc, tại ngôi nhà khang trang, Bốp sau bữa trưa xem tivi một lát rồi nằm ngủ trên sofa. Khi ngủ gục, Bốp nghe tiếng mở cửa và nhận biết được là ai đang bước vào. Thấy Bốp nằm trên sofa, Tam bảo Hương:
– Nó ngủ rồi, đem đồ cất đi!
Hương mang theo đầy đủ đồ ăn và thực phẩm cất vào tủ lạnh, dường như họ đã chuẩn bị sẵn cho một khoảng thời gian dài. Hương định đưa Bốp lên giường, nhưng cuối cùng Bốp mở mắt và hỏi về bố mẹ:
– Bố mẹ đã về à?
Hương gật đầu:
– Ừ, mẹ xong việc sớm nên về sớm. Con lên giường ngủ đi, nằm đây lỡ lăn xuống sàn thì sao?
Bốp ngoan ngoãn lên giường và nằm xuống. Nhưng hôm đó, giấc ngủ trưa của Bốp không yên bình, đầy những cảm xúc lạ lùng.

Cuối cùng, ông Ba và bà Thủy vẫn không có tin tức gì về Uyên. Họ cùng bác An đi hỏi Quỳnh tại tiệm hoa, nhưng không có thông tin gì mới. Thất vọng, họ trở về nhà bác An và chỉ biết thầm cầu nguyện. Gần tối, một đội ngũ cảnh sát xuất hiện tại nhà bác An. Họ tự giới thiệu và hỏi về Uyên:
– Chào các bác, chúng tôi đến từ phòng điều tra tội phạm của cảnh sát thành phố C. Cô Hoàng Tú Uyên có tạm trú ở đây, phải không ạ?
Bà An xác nhận và lo lắng:
– Vâng, ạ. Có chuyện gì với con bé vậy, chú cảnh sát?
Bà Thủy cũng lo sợ:
– Chào đồng chí, tôi và ông là bố mẹ của Uyên. Sáng nay không liên lạc được với cháu nên chúng tôi xuống đây tìm. Có tin tức gì liên quan đến con gái tôi không ạ?
Đội cảnh sát ôn tồn giải thích:
– Các bác hãy bình tĩnh! Cô Hoàng Tú Uyên đã mất tích sáng nay trên đường đi chơi biển. Chúng tôi đang tìm kiếm và điều tra để làm rõ nguyên nhân. Nếu các bác có thông tin gì về cô ấy hoặc biết về tình hình cuộc sống của cô ấy, hãy báo ngay cho chúng tôi để điều tra được nhanh chóng và rõ ràng hơn ạ! Đây là số điện thoại của cô ấy, nếu có vấn đề gì, hãy gọi vào số này nhé!
Bà Thủy không tin vào tai mình. Con gái mình mất tích à? Ông Ba đau đớn gọi tên vợ, và bà Thủy ngã khuỵu trong nỗi đau.

Đúng lúc đó, ở trong khu rừng đã tối mịt, chỉ thấy những bóng đèn pin lóe lên trong cuộc tìm kiếm chưa có kết quả, bỗng một chú chó nghiệp vụ cào cào chân trên một khoảng trống rồi sủa váng lên…

Bài viết liên quan