Tình cờ yêu chương 50 | Tam bị bắt
Hương dừng ánh mắt trước màn hình, Bốp đã lên xe của Tùng. Cô nói, giọng buồn bã:
– Họ đã đưa con em đi rồi…
Tam gằn giọng:
– Biến mẹ nó đi cho rảnh nợ!
Nhận ra một điều gì đó, hắn phanh gấp, làm Hương ngã về phía trước:
– Cái gì đấy?
Tam nhìn Hương, trừng mắt:
– Bỏ mẹ rồi, sao thằng đó biết mà tới tìm thằng nhãi ranh kia được? Không khéo nó nghe được gì, nó báo cảnh sát thì chết cả lũ. Cô đã thấy cô n.g.u khi đưa theo nó chưa? Nếu vì cô mà cả đôi bị tóm thì tao cho cả họ nhà mày c.h.ế.t theo!
Tam túm cổ Hương, lắc liên tục, làm cô đỏ mặt tía tai:
– Khoan… khoan… thả ra…
Khi Tam thả ra, cổ trắng ngần của Hương có hình những dấu ngón tay, hơi thở khó khăn:
– Nó chỉ là đứa trẻ, nó không để ý nhiều đến đâu. Anh yên tâm đi!
Tam trợn mắt lên:
– Nó khôn như ranh. Nó nói không nhớ số điện thoại, sao có thể gọi thằng kia đến? Nhà lắp camera khắp nơi, nó gọi lúc nào không biết!
Rồi hắn rà lại camera, thấy Bốp vào nhà vệ sinh mãi không thấy ra:
– Thằng c.h.ó ranh, nó vào nhà vệ sinh lâu thế chắc để gọi điện cầu cứu. Vậy thì không thể nói là nó không nghe thấy gì được. Không khéo cảnh sát đã vây cả nhà, tốt nhất không nên về lúc này.
Điện thoại của Tam reo lên. Hắn nói bực dọc:
– Alo, tao đang đến! Cứ chuẩn bị hàng, tối nay tao xách qua biên giới luôn, không cần dời sang hôm khác nữa!
Tam tắt máy, Hương hỏi:
– Vậy chúng ta đi luôn sao anh? Em còn chưa chuẩn bị gì. Còn thằng bé nữa…
Tam hừ lạnh:
– Giờ không đi, chờ cảnh sát gô cổ lại, nó khui ra bao nhiêu tội thì cơ hội bóc lịch cũng không còn nữa đâu. Cảnh sát Việt Nam nhạy bén, bao nhiêu vụ tưởng chìm xuồng rồi họ còn bới lên được. Huống hồ con bé đó là vợ của chủ tịch Trương Thị!
Hương vẫn cố vớt vát khi nghĩ đến cu Bốp:
– Nhưng chúng ta chỉ là được họ thuê, hai kẻ kia mới là chủ mưu. Với lại, cu Bốp… em ….
Tam lái xe, nói:
– Nếu mày muốn, tao sẽ cho mày xuống xe ngay bây giờ để mày tìm về với con của mày. Nhưng nhớ, khi cảnh sát nó tóm cổ mày lại, con mày lại trở thành kẻ cù bất cù bơ. Giờ mạng còn không lo giữ lại đi giữ thằng nhãi ranh ấy, không có tao mày nuôi được nó không? Để nó đến trại thăm nuôi mày? Đồ n.g.u! Thằng kia giàu và có thế lực, ở với nó chả sướng hơn, chúng ta cũng thoải mái hơn. Ông Trời có mắt, để thằng Tùng đến cứu nhãi ranh, để chúng ta biết không nên trở về đó, lát mò về sẽ bị úp sọt ngay!
Hương bần thần suy nghĩ. Tam nói không sai. Ngày trước nhờ bà An chăm Bốp, định bụng sẽ làm ăn tử tế, gom góp tiền đến đón con. Dù cha của nó có k.h.ố.n n.ạ.n đến mấy thì Bốp vẫn là đứa trẻ ngoan. Nhưng rồi một lần cùng bạn bè trong công ty liên hoan, Hương lọt vào mắt Tam. Sau những câu gạ dẫm làm quen rồi an ủi động viên, Hương chợt nhận ra rằng đằng sau vẻ dữ tợn ấy, Tam cũng là một người đàn ông biết quan tâm. Nhất là khi nghe Hương kể về mối tình trước đây của mình, Tam không xa lánh mà vẫn tỏ ra hiểu Hương, hứa sẽ lo cho cu Bốp. Cuộc sống của Hương thay đổi từ khi có Tam. Thế nên Hương luôn tin Tam. Anh ta nói gì cũng nghe theo. Vậy là cuối cùng, đời cô lại rẽ ngang như thế này… Những tưởng sẽ đón Bốp và sống một cuộc đời an yên, bình lặng để lo cho con thì Hương lại chọn một lối đi khác không thể dừng lại được nữa và dĩ nhiên… lối đi ấy, Hương không có con. Nhưng cô ta phải chấp nhận, bởi nếu quay lại thì cái mạng của cô cũng không giữ nổi chứ chưa nói gì đến chuyện khác. Bốp à, mẹ xin lỗi …
Trong khi đó, trên xe của Bá Tùng, Bốp ôm chặt lấy anh không rời. Bá Tùng cảm nhận được sự run rẩy của thằng bé, anh vỗ vỗ:
– Con bình tĩnh đi! Không sao hết, có bố đây rồi …
Bốp ngước nhìn anh:
– Bố ơi, có phải họ dìm mẹ Uyên xuống biển cho cá ăn không?
Câu nói ngây thơ của thằng bé khiến trái tim Tùng như bị ai đâm đi đâm lại nhiều lần. Anh ôm chặt lấy Bốp:
– Không đâu! Hôm nay mẹ bận nên bố đến đón con thôi!
Bốp lại nói:
– Vậy bố gọi điện thoại cho mẹ đi, con muốn nhìn thấy mẹ!
Tùng lại vỗ về cu cậu:
– À, ngày hôm nay mẹ mệt nên đang được bác sĩ kiểm tra. Bốp ngoan, ngày mai mẹ sẽ về!
Bốp nhìn ra ngoài màn đêm:
– Ở bệnh viện cũng có thể gọi điện mà bố…
Tùng áp chặt cu cậu vào mình:
– Ừ, nhưng khuya rồi, để mẹ nghỉ rồi ngày mai bố sẽ đưa mẹ về cho con, chịu không? Giờ con về với ông bà nhé!
Bá Tùng nói với Gia Khiêm đang ngồi ở ghế lái:
– Về biệt thự của bố mẹ anh, để thằng bé ở đó sẽ yên tâm hơn, nó sẽ được an toàn!
Chiếc xe lao vút trong màn đêm, hướng về thành phố C sầm uất. Dừng lại trong sân biệt thự của ông Trọng, ông bà đã được báo trước nên đứng đợi sẵn. Cu Bốp bước ra lễ phép chào:
– Cháu chào ông bà ạ!
Bà Linh ôm lấy thằng bé:
– Tội nghiệp, cu Bốp ở đây với ông bà nhé!
Bốp vẫn hồn nhiên:
– Bà ơi! Bố nói mẹ Uyên bị ốm, ngày mai mới về bà ạ.
Bà Linh gật gật đầu:
– Ừ, Bốp ngoan ngày mai mẹ Uyên sẽ về!
Ông Trọng bà Linh chuẩn bị sẵn cháo cho Bốp. Nhìn thằng bé ăn ngon lành, ai cũng xót xa, chắc nó nhịn đói từ tối tới giờ. Tuổi ăn tuổi lớn mà mới xa Uyên một thời gian đã gầy còm rồi. Tùng dỗ dành cu Bốp ở nhà với ông bà rồi cùng mấy anh em tiếp tục di chuyển đến khu chung cư – nơi ở của Trà My.
Tốp xe cảnh sát đi theo Tam giữ một khoảng cách vừa đủ để hắn không phát hiện và căn bản là hắn ta không nghĩ rằng mình đang bị theo dõi. Hắn không đề phòng chuyện này. Tam chỉ nghĩ đơn giản là Bốp liên lạc được với Bá Tùng đến đón mà thôi.
Địa điểm giao dịch của họ là một bãi biển vắng người. Tam đã chọn vùng này vì đường dây buôn bán m.a t.ú.y đang bị truy lùng ở khu vực Biên Giới. Lần này Cảnh sát quyết định triệt hạ đường dây này bằng cách cất một mẻ lưới lớn. Chẳng lẽ chịu làm mồi cho cảnh sát và bộ đội biên phòng sao? Tam không chỉ là một tên nghiện mà để có tiền phục vụ cho nàng tiên nâu, hắn đã làm đủ thứ – từ việc tăng giá rượu trong quán Bar đến vận chuyển m.a t.ú.y lẻ, nhưng Tam luôn làm việc rất kín kẽ, không kéo theo đàn em hay bất kỳ ai. Hắn chỉ đi và giao dịch một mình để tránh phiền phức. Điều đặc biệt là lần này, hắn đã quyết định mang theo Hương – người lần đầu tiên được tham gia trong những giao dịch này.
Chiếc xe rẽ vào con đường đá cuội và dừng lại trước bãi biển vắng ngắt. Nơi này cách địa điểm chúng ném Uyên mấy cây số và đã từng bị thợ lặn tìm kiếm trong ngày đầu tiên. Tam quan sát kỹ rồi cả Hương xuống xe. Trong vai trò hai người đi dạo biển, hắn bấm điện thoại và nói ngắn gọn:
– Ở đâu?
Phía bên kia đọc địa điểm và nói cách nhận biết, Tam cầm tay Hương tiếp tục đi dạo. Phía xa, có một đôi nam nữ đi tới. Trên tay cô gái cầm một chiếc túi cói nhỏ xinh xắn. Khi bốn người ngang hàng với nhau họ vẫn tỏ ra không quen biết nhau. Tam nhìn ra biển và nói:
– Đủ chưa?
Bên kia cũng vừa nhìn lên bầu trời đầy sao và trả lời:
– Đủ hàng!
Tam đi sát người phụ nữ cầm chiếc túi nhỏ, mắt liếc vào trong, nhanh tay lấy ra một tép và đưa lên mũi. Hắn vừa gật đầu và rút điện thoại để chuẩn bị chuyển tiền thì một thanh âm lớn vang lên:
– Tất cả đứng yên! Đưa tay ra sau đầu. Các người đã bị bắt vì tội vận chuyển và tàng trữ m.a t.ú.y!
Hai kẻ kia trân trân mắt nhìn sang Tam, hắn lại nhìn sang Hương:
– Mẹ k.iế.p! Đúng là sai lầm!
Những bóng đen mặc áo chống đạn lập tức ùa vào, bốn kẻ bị bao vây ở giữa. Một tên gằn giọng:
– Mẹ nó! Bọn c.h.ó săn!
Tam chợt rút dao ra kề vào cổ Hương:
– Nếu bọn mày bước tới, tao sẽ giết nó! Khôn hồn thì để tao an toàn đi ra khỏi đây!
Hương tái mặt:
– Anh ….anh… sao lại …
Tam trợn mắt lên:
– Im miệng! Tất cả là tại thằng nhãi đó. Chính nó đã nghe được câu chuyện sáng nay và đẩy tao đến đường cùng rồi!
Hương lắc đầu:
– Không …không phải …
Lưỡi dao chạm vào cổ cô ta. Lúc này, đầu óc Hương chỉ là hình ảnh của Bốp. Cô ta đã bán rẻ cả tình mẫu tử, bán rẻ cả nhân cách để chọn lấy một gã nghiện ngập, làm mọi thứ vì hắn. Giờ đây, trong giây phút muốn thoát thân, hắn sẵn sàng thủ tiêu cả cô. Đây chắc là cái giá mà Hương phải trả cho những lựa chọn sai lầm của mình.
Trong lúc những tưởng Tam đang lấy chính đồng bọn của mình làm con tin thì Bá Tùng và đồng chí Phú bước tới. Tùng nói:
– Nực cười! Thương yêu nhau lắm giờ quay qua cắn nhau. Cô ta và mày đều là tội phạm, có phải là người còn quyền tự do nữa đâu mà đưa ra uy hiếp? Nếu mày thích thì cứ g.i.ế.t cô ta đi! Làm đi!
Những từ ngữ sắc lạnh của Bá Tùng khiến Tam giữ nguyên tư thế. Anh không biết rằng Tùng đã đưa Bốp đi, và sau khi sắp xếp mọi thứ, anh để Gia Khiêm và Vương Thành ở lại cùng tốp cảnh sát để theo dõi chung cư. Anh và bác Minh Nhật đến đây để hỗ trợ Hoàng Phú. Trong khi Tam đang do dự, Phú đã nổ súng:
– Đoàng!
Viên đạn đâm thẳng vào cánh tay cầm dao của Tam. Hắn kêu lên một tiếng rồi buông vũ khí. Đồng thời, các chiến sĩ lao vào để bắt giữ bốn kẻ đứng ngơ ngác trên bãi biển. Khi được giải thoát, Hương dừng lại và nhìn Bá Tùng:
– Xin anh hãy chăm sóc Bốp. Tôi là kẻ vô ơn, là người mẹ tồi… tôi có lỗi với nó… với anh…
Bá Tùng chỉ im lặng gật đầu và hướng ánh mắt ra biển. Anh không muốn mở miệng lúc này, sợ rằng những lời nói của mình sẽ không tôn trọng đối với kẻ đã làm hại cho người phụ nữ anh yêu. Nhưng lúc này chưa phải là thời điểm phù hợp để bộc lộ cảm xúc, bởi Uyên, người phụ nữ của anh, là người quá thanh cao. Kẻ gây ra hại cho cô sẽ phải trả giá đắt hơn cả những lời lẽ đau lòng…
Tiếng súng đã làm kinh động cả vùng biển yên bình. Những kẻ ác bị bắt giữ, bị còng số tám làm lạnh lẽo. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đưa chúng quay về thành phố C náo nhiệt.
Trong biệt thự tĩnh mịch và xinh đẹp, không xa biển…
Trong căn phòng được bài trí đơn giản nhưng sang trọng, một cô gái giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nhìn xung quanh không gian lạ lẫm. Một người đàn ông với đôi mắt trầm buồn theo dõi cử động của cô, vội vàng bước tới:
– Cô gái, cô tỉnh rồi chứ???