Tình cờ yêu chương 52 | Trở về

09/02/2024 Tác giả: Hà Phong 1136

Cô gái nhìn Cảnh Khang với vẻ ngạc nhiên, sau đó nhắm mắt lại một cách từ chối trả lời. Khang, người có kiến thức phong phú và hiểu rõ rằng không phải việc tìm kiếm người nhà luôn mang lại kết quả tích cực. Có những nạn nhân không muốn được tìm thấy, vì họ coi việc rời xa cuộc sống cũ là một giải thoát. Tuy nhiên, anh cũng biết Trương Bá Tùng là một người nổi tiếng, tài năng và đạo đức, sinh ra trong một gia đình tốt lành. Liệu anh có nên tiết lộ sự thật và xác định xem cô gái này có phải là Hoàng Tú Uyên không? Có vẻ anh nên tôn trọng quyết định của cô ấy, vì chỉ có cô ấy mới hiểu rõ mọi chuyện. Cảnh Khang thở dài, rồi bước ra khỏi phòng và đóng cửa sau khi vặn nhỏ đèn ngủ.

Tại trụ sở cảnh sát thành phố C…
Tạ Quang và Trà My đều không thể thay đổi kết quả của cuộc thẩm vấn, với cả hai đều kiên quyết phủ nhận tội lỗi. Phú nhìn Bá Tùng và an ủi:
– Không sao đâu, chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề này!
Trà My, đối diện với một phòng gọn gàng nhưng với cô là một nơi khốn khổ, hỏi một cảnh sát:
– Tại sao tôi lại bị đưa vào đây?
Cảnh sát nhếch miệng cười:
– Sao, có lẽ bạn thường ở những khách sạn năm sao chắc?
Trà My trợn mắt:
– Anh có biết tôi là ai không vậy?
Cảnh sát nói:
– Dù bạn là ai, khi phạm tội, bạn là kẻ mất quyền tự do. Bây giờ bạn ở đây có cửa sổ rộng hơn, ít nhất là còn hơn là bị đá ngắm gián trong nhà tù!
Trà My chuẩn bị nói gì đó, nhưng bị đẩy vào phòng và cánh cửa đóng lại, tiếng khóa kêu lạch cạch làm cô giật mình.

Bá Tùng, cùng với hai đồng minh và cảnh sát Phú, rời khỏi khu vực thẩm vấn và gặp Cẩm Trang trở về:
– Anh hai, bọn nó đâu rồi?
Bá Tùng nhìn em gái và nói:
– Em ổn chứ? Có sao không?
Trang lắc đầu:
– Không có gì nghiêm trọng, nhưng tên hại chị dâu đâu rồi? Em sẽ xử lý chúng. Em nghe xong là hết bình tĩnh luôn! Nếu chị dâu có vấn đề gì thì…
Phú giơ tay ngăn:
– Trang, bình tĩnh! Em không nên tham gia vụ này!
Trang nổi giận:
– Tại sao không?
Phú lắc đầu:
– Em nghe tin là đã muốn xử lý người ta, nếu đối diện với họ thì không biết em sẽ làm gì. Anh không để Bá Tùng gặp Trà My và Hương quá lâu là vì em đó. Về nhà nghỉ nghỉ đi, Tú Uyên là người nhà của em. Tin tức em nghe có thể, nhưng không nên tham gia vào vụ này!
Cẩm Trang hừ lạnh:
– Được, em không tham gia. Nhưng tên đó chắc chắn không an phận trước mặt em đâu!
Đêm đó, Trà My lần đầu tiên ngồi trong tạm giam. Nhìn vào tấm phản kê góc nhỏ, cô không dám nằm xuống. Cô rủa thầm Tạ Quang vì sao lại nhận tội nhanh chóng như vậy:
– Nói chung là n.g.u mà, khai gì mà khai vậy?

Đêm buông xuống, tiếng gió từ bên ngoài thổi vào căn phòng, tạo cảm giác lạnh buốt dù bên ngoài trời nắng như thiêu đốt và căn phòng không có điều hòa. Trà My ngồi bó gối trong góc, không gian trở nên yên bình. Bất ngờ, cô nghe tiếng lạch cạch, liệu có chuột không? My quét mắt quanh phòng, nhưng không thấy gì. Tiếng lạo xạo giống như lá khô, sau đó cửa sổ mở ra đột ngột. Cô giật mình, thu gọn chân vào người, mặt tái mét. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, có lẽ chỉ do gió mạnh, cửa sổ tự mở thôi, không sao cả!

Tuy nhiên, ánh trăng nhạt nhòa qua song sắt, làm cho cô cảm thấy rùng mình. Một bóng trắng nhanh chóng đi qua khung cửa sổ. Trà My nhíu mắt mấy lần, phát hiện đó chỉ là khung cửa sắt chắc chắn. Có phải cô chỉ thấy lạ nhà nên tưởng linh tinh? Cô đến gần cửa sổ để đóng nó, nhưng khi chỉ còn vài bước nữa, một bóng trắng nhô lên từ dưới, đầu tóc rối bời, bàn tay đỏ lòm nắm chặt thanh sắt cửa sổ. Giọng nói kỳ quái truyền đến:
– Lạnh quá, sao lại ném tôi? Sao lại ném tôi? Trà My cô sẽ bị trả giá…
Trà My khiếp sợ, mặt tái nhợt. Liệu đó có phải là linh hồn trở về không? Màu đỏ và những vết máu trên cửa sổ giam giữ, tiếng nói ám ảnh vang lên từ một nguồn nào đó xa xôi và bí ẩn. Bóng trắng liên tục gọi tên cô, sau đó đột ngột cúi đầu và nâng lên. Đôi mắt trắng nõn khiến Trà My hét lên:
– Á, không, không phải tôi, cô ấy đã chết, cô ấy c.h.ết rồi, đừng ám tôi, xin đừng…
Bóng trắng mất mặt một lúc rồi hiện lại:
– Trà My, Trà My…
Cô người mẫu kinh hãi, ngồi góc phòng và ôm đầu:
– Không, không, tôi chỉ vô tình giết cô ấy, đừng làm hại tôi. Tôi yêu Bá Tùng, hãy để anh ấy yên tâm với tôi…
Tiếng nói xa xôi lại vang lên:
– Trà My, sao cô làm thương tôi? Lạnh quá!
Trà My nhắm chặt hai mắt:
– Tôi… tôi không cố ý… tôi không muốn cô sống. Chỉ khi cô c.h.ết, Bá Tùng mới là của tôi. Xin đừng…
Một tiếng cười vang lên từ ngoài cửa sổ. Cửa đập mạnh một cái, rồi đóng sập. Trong sự yên bình, Trà My từ từ mở mắt. Cô nghĩ mình chỉ mơ thôi, nên cười lọt ra khỏi miệng. Nhưng những vết máu đỏ trên thanh sắt vẫn còn đây, liệu cô có nằm mơ đúng không? Không thể… không thể…

Đột nhiên, cửa mở ra, tiếng la hét làm My giật mình:
– Cứu tôi! Cứu tôi!
Một giọng nam tính vang lên:
– Tại sao lại hét om sòm thế này vào giữa đêm? Có chuyện gì đâu mà la hét?
Trà My vẫn mắc kẹt trong những hình ảnh kinh dị vừa trải qua:
– Có… có ma ở đây…
Cảnh sát ôn hòa nói:
– Ma đâu, có ma nào đe dọa cô? Cô là kẻ ác hơn cả ma mà.

Trà My vội vàng túm chặt tay của cảnh sát:
– Anh ơi, anh ở lại với tôi đi! Hoặc anh đưa tôi đến nơi khác ở, tôi sợ chỗ này lắm.

Cảnh sát lắc đầu:
– Cô chỉ có thể xuống ngục chứ không có chỗ nào trên đời này dành cho kẻ ác như cô.

Trong khi Trà My còn đang hoảng loạn và nhìn về phía vết máu trên cửa sổ, cảnh sát nhanh chóng lấy chiếc camera mini mà Bá Tùng đã gửi để đặt trong phòng tạm giam, đặt vào túi quần và rời khỏi.

Ở phía sau khu vực tạm giam, “ma” từ trước đây đã cởi áo choàng trắng và nhúng tay vào chậu nước ấm để rửa, thuốc đỏ lan ra khắp chậu. “Ma” này cẩn thận tắt loa phát ra âm thanh ma mị trước đó. Buộc tóc cao, Cẩm Trang, người trước đó giả trang, phủi tay rồi nhếch môi cười:
– Để mày biết cái giá của sự độc ác. Dám làm hại cho người nhà của Trương Cẩm Trang này là mang tội nặng rồi. Tôi sẽ khiến mày sợ hãi tới chết luôn!

Bá Tùng cầm camera và nói:
– Đã xong chưa, cô cảnh sát?

Trang tự cao vênh:
– Em còn muốn gặp mặt với con ảo ấy để nó sợ đến chết kìa!

Tùng vỗ vai em gái:
– Được rồi, để cô ấy sống trong sự sợ hãi một chút!

Hai anh em ôm vai nhau về nhà, đêm qua đã quá dài…

Sáng hôm sau, tại Biệt thự gần biển…

Cảnh Khang dẫn đường đến phòng của cô gái cùng với một bác sĩ:
– Cô ấy đã tỉnh, nhưng tôi không biết tình trạng sức khỏe của cô như thế nào?

Bác sĩ nhìn cô gái và nói:
– Chào cô, chúng tôi không biết cô có phải là người mà báo chí đang đưa tin không, cũng không biết điều gì đã xảy ra với cô, nhưng tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là cứu người. Nếu ở đây không đủ trang thiết bị để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô. Tôi muốn đưa cô đến bệnh viện, được không?

Cô gái nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ và lặng lẽ gật đầu. Cảnh Khang vỗ vai bác sĩ:
– Anh sắp sửa mọi thứ nhé! Tôi không muốn xuất hiện!

Rồi anh quay lại nhìn cô gái nằm trên giường:
– Tôi sống ẩn danh. Tôi có lý do riêng để không xuất hiện, nhưng cô yên tâm, tôi không gây hại cô và không làm việc phi pháp nào cả. Vì vậy, rời khỏi đây, tôi hy vọng cô quên nơi này và quên luôn tên của tôi, xem như tôi là người bạn đã cứu cô và đưa cô đến bệnh viện, được không?

Cô gái gật đầu:

– Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng. Nhưng tại sao anh không muốn lộ diện?
Khang lại mỉm cười:
– Không quan trọng đâu, quan trọng là cô quên nơi này.

Anh giục đồng hành đưa cô gái ra khỏi nhà bằng một lối đi riêng trên một chiếc xe đạp.

Sáng hôm đó, Bá Tùng và Cẩm Trang đến trụ sở cảnh sát thành phố C. Trà My vẫn còn hoảng loạn, không thể nói tiếp. Nhưng cô im lặng khi xem đoạn video quay cảnh mình hét to tối qua. Phía kia, với chiến thuật Đông kích Tây, Tạ Quang đã tiết lộ sự việc một cách rõ ràng. Theo kế hoạch mà Trà My đã đặt ra, ông ta thuê bốn kẻ, ngồi trên hai chiếc mô tô để đẩy Tú Uyên xuống vực và Tam cùng Hương ném cô ra biển, đảm bảo không có cơ hội sống sót. Nghe chúng kể về những gì họ đã làm với Tú Uyên, Bá Tùng chỉ muốn tàn phá những kẻ trong phòng hỏi cung thành từng mảnh. Một cô gái nhỏ bé, tốt bụng như thế, làm sao họ có thể hành hạ như vậy? Tú Uyên à, em yêu, em đã phải trải qua quá nhiều đau đớn, giờ không biết tính mạng em ra sao?

Ngay sau đó, lệnh truy nã bốn kẻ đã thực hiện hành động đẩy Tú Uyên xuống vực. Bá Tùng vừa từ khu vực hỏi cung bước ra, chuẩn bị gặp Trà My thì điện thoại anh reo lên. Nhận ra là Thiên Vương, Tùng nghe máy:
– Anh Kem!
Tiếng Thiên Vương truyền đến rất nhanh:
– Bơ, em đến bệnh viện ngay đi!
Tùng nhăn mày:
– Có chuyện gì khẩn cấp vậy anh?
Vương thở hổn hển:
– Đã tìm thấy Tú Uyên rồi!

Bài viết liên quan