Tình cờ yêu chương 55 | Hạnh phúc

09/02/2024 Tác giả: Hà Phong 828

Khi chiếc xe đã mất khỏi tầm nhìn, Trần Sơn bước đến gặp Hoàng Phú:
– Có chuyện gì vậy Phú?
Hoàng Phú nhìn Sơn và trả lời bằng giọng thản nhiên:
– Trà My đã được phát hiện chết trong phòng!
Sơn tỏ ra ngạc nhiên:
– Cái gì? Tại sao vậy?
Hoàng Phú mỉm cười:
– Đồng chí hỏi tôi làm gì?
Phú nói xong quay lưng rời đi. Sơn nhìn theo và lẩm bẩm:
– Đưa bí mật xuống mồ đi!
Trần Sơn vào phòng làm việc. Khi anh ta ngồi xuống, Hoàng Phú cùng một số đồng chí bước vào, giọng Hoàng Phú dữ dội:
– Đồng chí Trần Sơn, mời đi theo chúng tôi để làm rõ cái chết của Ngô Trà My!
Sơn bất ngờ:
– Làm sao mà liên quan đến tôi?
Hoàng Phú giải thích:
– Bạn là người cuối cùng gặp Trà My trước khi cô ấy chết, nên bạn nằm trong diện nghi ngờ. Chúng tôi chỉ muốn điều tra, không có ý bảo bạn liên quan. Sao lại nhạy cảm vậy?
Sơn bình tĩnh:
– Hùng mới là người cuối cùng gặp Trà My, cậu ta đứng canh ở cửa. Có thể cậu ta đã làm hại cô ta rồi lại đổ lỗi cho cô ta tự sát!
Hoàng Phú cười:
– Đồng chí nên làm đạo diễn phim, ý kiến của bạn quá sáng tạo. Chúng ta sẽ tìm hiểu ai là người cuối cùng gặp Trà My sau cùng. Pháp luật Việt Nam không vu oan và cũng không bỏ sót tội phạm. Hãy đi theo chúng tôi!
Sơn thở dài và đi cùng Hoàng Phú đến phòng hỏi cung. Cửa mở, Sơn tỏ ra ngạc nhiên:
– Tôi có phải là tội phạm không, sao lại hỏi cung?
Phú nói:
– Bạn có vẻ lo lắng về tội lỗi. Tôi không nói bạn là tội phạm, chỉ là nghi phạm. Mời!
Cửa đó lại, Hoàng Phú đưa tờ giấy và bút cho Trần Sơn:
– Hãy kể lại sự kiện tối qua!
Sơn viết và khi hoàn thành, Phú đọc và nói:
– Vậy là bạn chỉ đến đó để hỏi và khuyên Trà My. Bạn quá cao cả!
Sơn ngả người:
– Tôi là cảnh sát! Thấy các anh hỏi cung mấy ngày, Trà My giả điên giả dại. Tôi muốn khuyên nhủ, và giám đốc cũng hiểu ý tôi, nên mới cho tôi vào gặp Trà My!
Phú cười:
– Tại sao bạn quan tâm đến Trà My chứ không phải tội phạm khác?
Sơn cười:
– Bởi vì cô ta là tội phạm nguy hiểm và gia đình họ Trương quá danh giá. Họ mong đợi người chủ mưu nhận tội. Tôi chỉ muốn giúp mọi chuyện nhanh chóng thôi!

Phú gật đầu:
– Tôi thừa nhận rằng đồng chí rất nhanh nhẹn, không tham gia trực tiếp nhưng tự như là người trong cuộc. Thật đáng tiếc khi Trà My đã kịp nhận tội trước khi bị loại bỏ, trong khi đồng chí lại đẩy mình vào tình huống khó xử, đồng thời nhận hối lộ và thực hiện vụ án giết người.
Sơn tức giận đập bàn:
– Nói xạo! Đồng chí có biết vu oan là tội lớn như thế nào không?
Phú cười lớn:
– Tất nhiên! Người làm nghề này phải hiểu luật. Nhưng như đồng chí, hiểu rõ luật để tránh luật, nhưng lại không lách được, nên mới rơi vào tình thế này!
Phú bấm điều khiển, màn hình hiển thị sự kiện tối qua. Mọi hành động của Sơn được ghi lại bởi camera ẩn trong phòng. Sơn bất ngờ:
– Sao lại như thế này?
Phú nhìn Sơn:
– Bọn chúng độc ác, nhưng đồng chí càng độc ác hơn. Anh nhận hối lộ để làm vụ án chìm, đồng thời không báo cáo lên cấp trên để đổ tội cho đồng chí An. Khi bọn chúng bị bắt, anh lại tìm cách giết Trà My để che đầu mối. Chiếc nhẫn anh đeo có chứa chất độc được rót vào cốc nước thứ hai, khiến cô ta chết mà không nghi ngờ người mời nước là thủ phạm. Trà My ra đi không hiểu tại sao lại như vậy. Hai từ “đồng chí” không còn hợp với tên Trần Sơn nữa, chứng cứ rõ ràng, đồng chí còn phủ nhận không?
Sơn cúi đầu. Cuộc sống tham vọng của anh kết thúc nhanh chóng, và cái còng số tám cùng với những ngày tháng u ám đã kết thúc cuộc đời Sơn. Những thứ mà anh nghĩ là quan trọng nhưng thực ra đã đẩy anh vào bước đường cụt. Tiền có thể giải quyết nhiều vấn đề, duy trì cuộc sống, nhưng nếu ta vì tiền mà đánh đổi tất cả, thì đó là một sai lầm lớn. Tiền có thể mua được mọi thứ, nhưng không thể mua được hạnh phúc và bình yên. Điều này là một bài học quý giá mà nhiều người nhận ra khi đã quá muộn, khi họ đã đánh mất cả bản thân và những người thân yêu.
Cũng vào buổi sáng ấy, ở bệnh viện Thiên Vĩ…
Tú Uyên thức dậy, vui mừng khi thấy Bá Tùng đang mang cháo đến. Cô lắc đầu khi bị ho và nói:
– Em ho để thu hút sự chú ý của chủ tịch. Hãy giúp em nâng giường lên đi!
Bá Tùng cười:
– Em nằm im như vậy, không cần phải ho, người ta cũng sẽ chú ý đến em mà. Để anh giúp em vệ sinh cá nhân nhé!
Tú Uyên từ chối:
– Không! Anh gọi y tá đến rồi anh đi ra ngoài đi!
Bá Tùng chớp chớp mắt:
– Em không cho ư?
Uyên gật đầu:
– Đúng vậy!

Tùng nghĩ rằng Uyên có lẽ ngại và muốn gọi y tá giúp cô vệ sinh cá nhân trước khi tự mình bước vào nói chuyện:
– Để anh đưa cháo cho em!
Uyên cười:
– Không cần, tay em vẫn làm được. Anh ngồi ăn cùng em cho vui!
Họ ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Bá Tùng hỏi về ý kiến của Uyên về địa điểm tổ chức đám cưới, có phải là vùng biển hay thung lũng không. Tuy nhiên, Uyên đùa:
– Em ốm như này, làm đám cưới làm gì chủ tịch?
Tùng cười:
– Điên thật, phải tính toán mà, em đi lại được là anh “hốt” ngay đấy!
Uyên nhìn Tùng:
– Chưa được yêu bao lâu mà… đã thế này rồi…
Tùng vuốt đầu cô:
– Ở đâu có việc gì, cưới nhau để anh chăm sóc em. Cưới rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau nhiều hơn, có cơ hội yêu thêm nhiều lần nữa đấy. Ngốc quá!
Cô cười vui vẻ và ngả đầu vào lòng anh…

Một tháng sau, tại Thung Lũng Tình Yêu ở Đà Lạt…
Sân khấu được trang trí tinh tế với hoa tươi, chữ T và U đặt thành hình trái tim lớn. Toàn bộ khu vực sân khấu phát ra sự sang trọng và ấm cúng. Đám cưới của Bá Tùng không quá lòe loẹt, mà thay vào đó là không khí ấm áp và thân mật. Khách mời là gia đình, bạn bè thân thiết với trang phục trắng đỏ lịch sự. Tú Uyên khoác chiếc váy cưới trắng lộng lẫy được thiết kế từ Pháp. Chiếc khăn voan trùm đầu với họa tiết hoa hồng trắng nổi bật, bộ váy theo phong cách cổ điển, tạo nên hình ảnh như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Bàn tiệc cũng được trang trí bằng hoa tươi hấp dẫn. Ông Hoàng Ba đưa tay của Uyên vào tay Tùng và nói:
– Bá Tùng, bố hy vọng con sẽ luôn làm cho Tú Uyên mỉm cười. Uyên là cô gái mạnh mẽ, sống tình cảm nhưng cũng rất dễ tổn thương. Nếu có vấn đề gì, con hãy gọi bố chứ đừng mắng nhiếc Uyên, bởi bố muốn tâm hồn nó không phải chịu đựng những điều đó!
Bá Tùng gật đầu:
– Bố yên tâm, con hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Uyên, không để Uyên phải nghe những lời không hay, vì con hiểu tâm hồn đẹp và thuần khiết của em ấy!

Trong không khí phấn khích, cô dâu và chú rể hoán đổi nụ hôn nồng cháy. Bà Linh, nhìn những hình ảnh này, không kìm được nước mắt, và ký ức về lễ cưới cổ tích của mình hiện lên trong lòng bà. Cuối cùng, sau cơn bão, gia đình Trương đã có thêm một người con dâu, một cháu dâu tốt…

Khi chuẩn bị cho lễ tung hoa, chị Quỳnh và các cô gái cùng nhau chen lấn để chia nhau những bông hoa. Bông hoa xinh đẹp như một phép màu rơi vào tay chị Quỳnh trong sự hân hoan của đám đông. Quỳnh vui mừng mà cũng thấy hài hước vì không biết ai sẽ là người đến để nhận hoa – bông hoa rơi xuống nhưng người chưa xuất hiện, thật thú vị!

Khi bước ra khỏi đám đông, Quỳnh chợt nhìn thấy một chàng trai cao lớn đang cắm hoa lại sau khi chúng rơi khỏi lọ trên bàn tiệc. Biết rằng anh chàng này là người làm đổ lọ hoa, Quỳnh không giữ được sự nghiêm túc:
– Anh kia, tránh ra đi! Nhìn anh cao to mà lại không biết cách nâng niu hoa đẹp là sao? Anh thật là kẻ phá hoại, có biết tôi làm việc chăm chỉ để trang trí bữa tiệc này không?

Gia Khiêm, ngơ ngác, quay lại và nhìn thấy Quỳnh, sau đó anh mỉm cười:
– Chào chủ tiệm hoa, cô làm đẹp cho thế giới, nhưng sao miệng cô ghê quá vậy? Phải chăng cô đang ế đấy? Rơi hoa làm gì mà còn căng thế?
Quỳnh quay lại với Gia Khiêm:
– Anh đi cắm hoa đây! Cắm hoa phải biết ngắm nhìn vẻ đẹp của hoa, chứ bàn tay thô thiển của anh có cắm được đâu? Còn việc ế, liên quan gì đến anh hả?

Ngay lúc đó, bác sĩ Hoàng Bảo Long xuất hiện:
– Chào Gia Khiêm, phụ nữ như hoa, con còn nhăn nhó đâu mà nhăn nhó? Chê phụ nữ ế là một tội ác, nhưng nhìn lại bản thân mình đi, con cũng có vẻ nhăn nhó phết đấy, lịch sự tí đi, chê người khác làm gì?

Rồi ông quay sang Quỳnh:
– Tôi xin lỗi thay cho thằng con trai nhé!

Quỳnh vui vẻ đáp:
– Không có gì ạ!

Gia Khiêm vẫn còn lầm rầm vài câu rồi mới quay lưng đi…

Tối hôm đó, trong căn hộ sang trọng ở gần Thung Lũng Tình Yêu:
– Bá Tùng, anh làm gì vậy? Anh đang ở trong phòng tắm đấy mà?
– Sao vậy? Đêm tân hôn mà không để người ta chạm vào à?
Trong bồn tắm sang trọng, giữa dòng nước êm đềm, Bá Tùng khoe vóc dáng sáu múi với vòng ngực chắc nịch, đang trêu đùa với Tú Uyên. Chẳng ai như chủ tịch Tùng, khăng khăng đòi tắm chung mới chịu. Anh ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô, kéo gần ngực mình:
– Em nghe không Uyên?
Tú Uyên mỉm cười, nâng mặt lên và hôn nhẹ môi anh:
– Có, em nghe nhịp tim của chủ tịch, nó bảo anh đang chuẩn bị trò xấu với em…
Giọng anh khàn khàn:
– Nó nói đúng chút nào đấy, thật là một trái tim chân thành!

Dứt lời, Bá Tùng nhẹ nhàng đẩy cô vào bồn tắm. Bờ môi của anh khám phá môi cô, dẫn dắt Tú Uyên vào một thế giới lãng mạn. Môi anh khám phá từ cổ đến ngực của cô. Ngón tay dài của anh vuốt nhẹ những khu vực nhạy cảm của cô, khiến cho Tú Uyên đắm chìm trong cảm giác thăng hoa. Anh đùa giỡn với vùng hoa nguyệt của cô, khiến cho cả hai đều rơi vào trạng thái phấn khích và nồng nàn. Mọi cảm xúc đều dấy lên trong không gian ấm áp của bồn tắm, với hương thơm nhẹ nhàng của tinh dầu oải hương.

Sau đó, Bá Tùng lau khô cô và ôm cô vào giường. Anh lại tiếp tục thể hiện sự quan tâm và sự ấm áp của mình thông qua cử chỉ và cảm giác. Dù cảm giác đau đớn xuất hiện, nhưng Tú Uyên vẫn lắng nghe và tuân theo chỉ dẫn của anh, đồng hành cùng anh qua những cảm xúc tình ái và thể xác.

Hai tháng sau…

– Em à, sao gần đây em lạ thế?
Tú Uyên vừa mặc xong bộ váy mới, nghe chồng hỏi liền quay lại:
– Chồng à, đừng tức giận em nhé. Em sẽ nói mẹ Linh về điều này!

Bá Tùng thơm nhẹ lên cổ vợ:
– Em biết cách dọa chồng giỏi quá. Em đang làm gì mà gần đây về nhà là đọc sách hoài vậy? Có chuyện gì mà em giấu anh không?

Tú Uyên gật đầu:
– Chồng quản lý tốt quá, đúng rồi đấy! Em có người để quan tâm rồi, tạm biệt chồng, em đi chơi với bạn bè đây!

Bá Tùng trợn mắt:
– Ồ, em dám nói thế hả? Đứng lại đây, em phải nói rõ em đi với ai?

Tú Uyên nhăn mặt:
– Sao anh không cứng rắn với người khác như vậy? Sao giờ lại kiểm soát em chặt như vậy?

Bá Tùng ngạc nhiên:
– Ồ, có phải vợ bảo chán mình rồi, có người khác rồi vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh được không?

Tú Uyên thở dài và rút ra một tờ giấy từ túi xách, đưa cho Bá Tùng:
– Haizz, không cần giấu diếm nữa, anh đã biết rồi…

Chủ tịch đọc tờ giấy trong vài phút. Biểu cảm trên khuôn mặt của Tú Uyên thay đổi liên tục. Rồi Bá Tùng mỉm cười, ôm vợ mình:
– Đúng là em, chúc mừng chúng ta đã trở thành bố mẹ!


Cuộc sống có nhiều điều rất tình cờ và tình yêu cũng vậy. Mọi sự gặp gỡ đều do duyên số và mọi sự an bài đều có nhân quả. Tình yêu là sự gặp gỡ, rung động và hòa hợp của hai trái tim, hai thể xác. Sự quyện hòa đó sẽ hoàn hảo nếu chúng ta không tính toán, không mưu mô, không vấy bẩn. Sự thanh khiết sẽ làm nên cái trong sáng và sự chân thành sẽ làm nên hạnh phúc.

Bài viết liên quan