Tình cũ chương 16 | Sự Xuất Hiện Bất Ngờ của Thùy An

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 121

Lướt qua và thấy tên gọi là Thùy An, cô quay mặt ra ngoài, ngắm nhìn đường phố. Quốc Thiên, đang lái xe và nhấn nghe, liền hỏi:

“Alo, có chuyện gì không Thùy An?”

Thùy An giả vờ ho rồi yếu ớt trả lời:

“Anh Thiên, em mệt quá, người lại nóng sốt, anh mua giúp em thuốc hạ sốt mang đến được không ạ.”

“Cô Sáu đâu, sao không nói cô xuống mua cho?”

“Cô Sáu về quê từ sáng rồi anh, giờ có một mình em mà mệt quá, em không tự đi mua được. Anh mua giúp em với.”

“Thôi được rồi, để anh mua đem qua cho.”

“Em cảm ơn anh.”

Sau cuộc gọi, Thùy An tắt máy và nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị. Quốc Thiên, sau khi nói chuyện với Thùy An, liếc nhìn Diệu Nhi, muốn nói gì đó nhưng lưỡng lự. Cô nhìn gương chiếu hậu và nhận ra sự do dự của Quốc Thiên, liền hỏi:

“Anh có chuyện gì à?”

Quốc Thiên vội vàng trả lời:

“À, đứa em gái của anh, ban nãy gọi nói bị sốt, nhờ anh mua thuốc đem tới. Em có thể đi cùng anh được không?”

“Được anh ạ. Giúp người bệnh là trách nhiệm mà.”

“Cảm ơn em nhiều lắm.”

Quốc Thiên đưa Thùy An đến quầy thuốc, mua thuốc và sau đó lái xe đưa Diệu Nhi về chung cư. Vì vẫn còn giữ thẻ ra vào của chung cư, cả hai nhanh chóng lên tới căn hộ và nhấn chuông cửa.

Bên trong, Thùy An nghĩ rằng Quốc Thiên đã đến, nên cô vội lấy áo khoác để che bộ đồ ngủ và mở cửa. Nhưng khi mở cửa, cô nhận ra Quốc Thiên đang đi cùng Diệu Nhi. Kế hoạch ôm chặt Quốc Thiên bị hủy bỏ, và tâm trạng cô giảm sút. Quốc Thiên nắm tay Diệu Nhi, ngồi xuống sofa, đưa thuốc cho Thùy An và nói:

“Anh mua thuốc rồi đây, thuốc chia sẵn rồi đó, em cầm uống đi.”

Thùy An nhận thuốc và hỏi:

“Em cảm ơn anh. Chị gái này là ai thế?”

Quốc Thiên mỉm cười, nhìn Diệu Nhi và trả lời:

“Đây là Diệu Nhi, người đặc biệt đối với anh.”

Thùy An khó chịu và ghét Diệu Nhi, nhưng cô giữ bình tĩnh, mỉm cười và nói:

“Chào chị, em là Thùy An, em gái anh Thiên, rất vui khi biết chị ạ.”

Diệu Nhi cũng mỉm cười và đáp lại:

“Chào em.”

Quốc Thiên nhìn thấy trên bàn không có nước, anh liền phát ngôn:

– Hai chị em nói chuyện đi, anh vào lấy nước rồi ra ngay.

– Không cần đâu anh.

Bất chấp lời từ cô, Quốc Thiên vẫn đứng dậy để lấy nước. Lúc này, chỉ còn Thuỳ An và Diệu Nhi ngồi trên sofa. Cả hai im lặng một lúc, sau đó Thuỳ An hỏi:

– Chị Nhi và anh Thiên quen nhau từ lâu chưa?

– Anh chị quen nhau từ thời sinh viên rồi em.

– Thế mà em chẳng bao giờ nghe anh Thiên nói gì về chị cả. Chị Nhi làm nghề gì vậy?

– Chị là giáo viên.

– Ơ, giọng chị nghe ấm quá hihi.

– Em quá khen rồi, chị cũng bình thường thôi.

Quốc Thiên mang theo bình nước và ly, rót nước cho Diệu Nhi và Thuỳ An. Sau một thời gian trò chuyện, anh nói:

– Lát nữa nhớ uống thuốc rồi đi ngủ, mai nếu còn mệt thì nghỉ, đừng đến công ty. Anh chị về đây.

Khi Quốc Thiên và Diệu Nhi đi ra cửa, Thuỳ An nói:

– Em biết rồi, chị Nhi hôm nào rảnh ghé đây chơi với em nhé.

– Chị không hứa trước được, nhưng khi nào chị rảnh chị sẽ qua.

– À, chị Nhi có dùng Facebook không?

– Có.

– Vậy chị kết bạn với em đi, mai mốt có đi đâu em rủ chị đi cùng.

Cô do dự, nhưng vì lời mời của Thuỳ An, cô lấy điện thoại và kết bạn với cô. Sau đó, cô nói:

– Được rồi đó. Anh chị về đây, em vào nhà đi.

Thuỳ An đóng cửa và nhìn chiếc túi thuốc trên bàn cười khổ, sau đó tức giận bước vào phòng. Nằm trên giường, cô sử dụng điện thoại để kiểm tra Facebook của Diệu Nhi, nhưng không thấy có gì nổi bật nên thoát khỏi ứng dụng.

Cô và Quốc Thiên xuống tòa nhà, anh đi lấy xe và đưa cô về nhà. Khi tới nhà, cô chuẩn bị vào trong, Quốc Thiên nói:

– Thuỳ An thực sự không phải em gái anh. Anh cứu cô ấy khi mới qua Mỹ, khi cô ấy bỏ trốn vì bị bắt để phục vụ khách. Ba mẹ anh thấy cô ấy coi như con nuôi, và lần này khi anh về, cô ấy cũng theo anh về.

– Dạ. Thôi, em vào nhà đây, anh lái xe về cẩn thận nhé.

– Anh biết rồi, hẹn gặp lại em sau.

Diệu Nhi gật đầu và mở cửa, đợi Quốc Thiên lái xe đi xong thì cô đóng cửa lại và bước vào nhà. Cô thay quần áo, rửa mặt xong rồi đi ngủ. Trong giấc mơ, cảnh trong bộ phim cùng Quốc Thiên hiện lên, nhưng bất ngờ cô tỉnh dậy khi thấy mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ. Nhìn đồng hồ, cô nhận ra vẫn còn sớm, nên cô quyết định nằm lại, đôi mắt nhìn ra khỏi cửa sổ. Khi Quốc Thiên giới thiệu cô với Thùy An, cô cảm thấy một sự khó hiểu nào đó trong lòng, như là tâm trạng của cô đang muốn thoát khỏi sự nghi ngờ. Từ khi gặp lại Quốc Thiên, cảm giác trong cô trở nên khác biệt, không chỉ là một người bạn, mà có vẻ như tình cảm của cô đối với anh đang dần trở lại.

Những ngày tiếp theo trôi qua, cô bận rộn với công việc coi thi và chấm bài, ít dùng đến điện thoại. Cho đến khi mọi công việc đã hoàn tất, cô mới có thời gian để thư giãn. Hôm nay, trường có đón giáo viên mới, mọi người đều háo hức, nhưng cô chỉ cười trừ ngồi xem tin tức trong phòng nghỉ. Chị Minh đến và thấy cô im lặng, nói:

– Nhi, thằng em họ chị về trường, đây là cơ hội tốt để em giới thiệu đấy.

Cô trả lời:

– Em có chút đau đầu, nên muốn ở đây một chút.

Chị Minh không chờ cô trả lời, đã kéo cô ra ngoài và giới thiệu:

– Thế Viên, đây là Diệu Nhi, cô ấy dạy chung môn với em. Mới về, chưa biết gì, thì hỏi Diệu Nhi.

Thế Viên nhìn cô và giới thiệu:

– Chào Diệu Nhi, rất vui được biết em. Viên năm nay 28 tuổi, không biết em bao nhiêu tuổi để dễ xưng hô.

Cô đưa tay ra và trả lời:

– Chào anh, tôi 25 tuổi.

Chị Minh thêm:

– Vậy là Nhi gọi Viên là anh rồi nhé.

Thế Viên chờ chị Minh xong mới nói:

– Tùy Nhi muốn xưng hô sao cũng được, chị Minh.

– Tối nay là sinh nhật của bé Cà Rốt nhà chị, Nhi đến chơi nhé. Đừng từ chối nhé, Cà Rốt nhắc cô Nhi mãi đấy.

Cô định từ chối, nhưng chị Minh đã nói vậy rồi, từ chối cũng khó nên cô gật đầu đồng ý. Cô hỏi về thời gian tổ chức và chuẩn bị sớm để hỗ trợ chị Minh. Sau đó, khi cô và Thế Viên đứng đó sau khi chị Minh đi, cảm giác trong cô có chút xao xuyến.

Tới 7 giờ tối, Diệu Nhi đến nhà hàng Vườn Cau. Trong lúc trả tiền xe, cô không thấy chỗ đãi tiệc nên gọi điện thoại cho chị Minh. Chị nói bàn được đặt ở lầu và cô đi lên. Nhưng khi cô bước lên bậc cuối, bất ngờ va chạm với một đứa bé, khiến cô té ngửa. Cô la lên, nhưng cảm giác người cô đang chạm vào một người khác và vòng tay ôm cô chặt, dìu cô ngồi lại ghế. Người đó nói:

– Diệu Nhi, em có sao không?

Nghe giọng Quốc Thiên, cô mới hồi phục và trả lời:

– Em không sao, chỉ hơi hoảng tí thôi.

Quốc Thiên nói:

– Anh có hẹn với khách hàng ở đây, vô tình đi lên đúng lúc thấy có người sắp ngã nên anh lại đỡ thôi, nhưng không ngờ là em.

Cô cảm ơn anh và lúc này ba mẹ đứa bé cũng đến xin lỗi. Cô chấp nhận lời xin lỗi của họ và nói với Quốc Thiên:

– Anh đi với khách hàng đi, em tự về được.

Quốc Thiên đồng ý và nhắc cô về taxi, nhưng cô từ chối và cho rằng anh nên đi với khách hàng. Cô đi tìm chỗ chị Minh, trong khi đó, Thế Viên ngồi nhìn cô với một cảm giác không chắc chắn.

7 giờ tối, Diệu Nhi có mặt tại nhà hàng Vườn Cau. Cô trả tiền xe và bước vào nhà hàng. Thấy không thấy chỗ tổ chức tiệc, cô gọi điện thoại cho chị Minh. Chị nói chỗ đã đặt trên lầu và cô đi lên. Tuy nhiên, khi cô bước lên bậc cuối, đột nhiên va phải một đứa trẻ, khiến cô ngã. Cô hốt hoảng nhưng đồng thời cảm nhận có bàn tay đỡ cô và giữ chặt. Người đó nói:

– Diệu Nhi, em có sao không?

Nghe giọng Quốc Thiên, cô mới hồi phục và trả lời:

– Em không sao, chỉ hơi hoảng tí thôi.

Quốc Thiên nói:

– Anh có hẹn với khách hàng ở đây, vô tình đi lên đúng lúc thấy có người sắp ngã nên anh lại đỡ thôi, nhưng không ngờ là em.

Cô cảm ơn anh và sau đó, ba mẹ của đứa bé cũng đến xin lỗi cô. Cô chấp nhận lời xin lỗi của họ và nói với Quốc Thiên:

– Anh đi với khách hàng đi, em tự về được.

Quốc Thiên đồng ý và nhắc cô về taxi, nhưng cô từ chối và cho rằng anh nên đi với khách hàng. Cô đi tìm chỗ chị Minh, trong khi đó, Thế Viên ngồi nhìn cô với một cảm giác không chắc chắn.

Chị Minh muốn tạo cơ hội cho Thế Viên và Diệu Nhi có thời gian tìm hiểu, nên chị nói:

– Nhi ăn đi em, người nhà không mà ngại gì không biết.

Cô trả lời chị:

– Em đang ăn đây mà.

Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cô không biết nói gì nên chỉ gật đầu rồi cười thôi. Đến khi ăn xong, chị Minh nói:

– Bây giờ cũng trễ rồi, Diệu Nhi gửi xe ở đây đi để Thế Viên chở về cho an toàn.

Cô từ chối:

– Em có bạn đón rồi chị, mọi người về trước đi ạ.

Thế Viên nói:

– Bạn em tới chưa, nếu chưa thì để anh đưa em về cho.

– Bạn em chắc đang tới đó, mọi người về đi.

Chị Minh biết tính Diệu Nhi nên chị nói:

– Vậy chị và mọi người về trước, em về sau nha.

Cô trả lời chị rồi vẫy tay tạm biệt và đi xuống để bắt taxi về.

Quốc Thiên ngồi bàn công việc với khách hàng, nhưng tâm trí anh hướng về Diệu Nhi. Khách hàng đã về, nhưng anh vẫn ở lại chờ. Thấy Diệu Nhi đi xuống và vẫy taxi, anh nói:

– Để anh đưa em về nhà.

Cô ngạc nhiên và trả lời:

– Anh chưa về sao.

– Anh chưa, anh chờ em mà. Em ở đây chờ anh lấy xe nha.

Quốc Thiên nói và rời khỏi nơi ngồi mà không đợi cô trả lời. Cô nhìn theo và chỉ có thể lắc đầu. Sau một lát, Quốc Thiên lái xe đến và đưa cô về nhà. Tới nhà, khi cô vừa mở cửa xe để xuống, thì đột nhiên…

Bài viết liên quan