Tình cũ chương 17 | Đối Mặt Với Quá Khứ
Quốc Thiên đột nhiên nắm tay cô lại và nói:
– Diệu Nhi, chúng ta có thể quay lại như trước khi anh rời nước không? Em vẫn còn tình cảm với anh, phải không?
Câu nói của Quốc Thiên khiến Diệu Nhi bối rối và ngạc nhiên. Cô nhận ra rằng anh nói đúng, cô vẫn giữ tình cảm cho anh. Tuy nhiên, cô lo lắng rằng gia đình anh có thể không chấp nhận mối quan hệ giữa họ. Cô đã từng yêu anh khi mọi thứ đều trơn tru, nhưng giờ đây, với sự chênh lệch về đời sống và việc cô đã trải qua một đám cưới khác, liệu gia đình anh có chấp nhận cô không? Cô quyết định không làm phức tạp thêm và rút tay khỏi tay anh, trả lời:
– Anh ơi, tốt nhất chúng ta nên làm bạn.
– Nhưng anh không muốn chỉ làm bạn, tình cảm anh dành cho em vẫn không thay đổi. Em là người duy nhất trong trái tim anh. Anh muốn làm người xoa dịu những vết thương trong em. Em cho anh một cơ hội đi, Diệu Nhi.
Nghe Quốc Thiên nói, trong lòng Diệu Nhi cũng rối bời, nhưng cô vẫn giữ những nỗi lo. Cô nói:
– Em hơi mệt, vào nhà đi. Anh lái xe cẩn thận nhé.
Cô gỡ tay Quốc Thiên ra và bước xuống xe, nhưng bất ngờ, anh lại đi nhanh về phía cô, ôm lấy và hôn cô.
Bị hôn bất ngờ, cô đưa tay lên phía sau lưng anh, nhưng anh không buông. Cô cố chịu đựng, nhưng khi cảm thấy khó thở, Quốc Thiên mới buông cô ra. Cô nổi giận và nói:
– Anh, em không nghĩ anh lại làm như vậy. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu anh làm thế nữa, em sẽ không gặp anh nữa.
Quốc Thiên cũng bất ngờ và đưa tay lên xoa má, rồi nói:
– Diệu Nhi, anh xin lỗi. Anh hơi mất bình tĩnh nên làm em đau.
Diệu Nhi nhấn mạnh:
– Anh về đi, muộn rồi. Cảm ơn anh đã đưa em về.
Cô mở cửa và vào trong nhà. Mẹ đang ở bếp, cô nói:
– Mẹ chưa ngủ à?
Bà Loan lấy bình nước và quay lại bàn, nói với Diệu Nhi:
– Mẹ ngủ rồi, nhưng khát nước nên mới phải đến lấy. Cả đời già mất, khó ngủ lắm con ạ.
– Dạ, mai con mua thêm thuốc bổ cho mẹ uống nhé.
– Thôi, đừng mua, tiêu tiền làm gì. Còn chuyện con và Thiên thế nào?
– Con và anh Thiên chỉ là bạn bè mà, mẹ.
– Mẹ cũng thấy vậy, nhưng hôm trước mẹ nhìn thấy nó nhìn con không phải là tình cảm bạn bè.
– Anh Thiên và con thực sự là bạn bè, mẹ ạ.
– Mẹ cũng thấy được đó. Sau khi con lấy chồng và ly hôn, nó vẫn sống một mình. Con còn trẻ, không thể sống cô đơn mãi được. Nếu có thể, hãy tìm hiểu với nhau đi, ba mẹ ủng hộ.
– Con chỉ muốn ở cùng ba mẹ thôi, sau này tính sau.
– Mẹ sống nhiều năm, mẹ không nhìn nhận sai đâu.
– Dạ, thôi mẹ vào nghỉ đi, con về phòng thay quần áo.
Diệu Nhi nói xong, bà Loan gật đầu và rời đi với bình nước. Cô thực sự muốn nói lý do chia tay với mẹ, nhưng lo rằng mẹ sẽ buồn, nên cô giữ im lặng. Bên ngoài, gió thổi mạnh, sấm chớp và mưa bắt đầu. Cô lấy điện thoại và thấy đã quá 10 giờ, cảm giác lo lắng về Quốc Thiên làm cô không yên tâm. Cô gọi điện thoại cho anh, nhưng mỗi tiếng chuông kéo dài làm tăng thêm lo lắng.
…
Quốc Thiên chờ Diệu Nhi vào nhà, sau đó anh lái xe về chung cư. May mắn là anh về kịp trước khi trời mưa. Anh nhanh chóng lên phòng, và khi mở cửa, điện thoại anh reo lên. Anh kiểm tra và thấy là Diệu Nhi gọi, anh nghe:
– Alo, anh đây.
Sau khi nghe giọng Quốc Thiên, Diệu Nhi nói:
– Anh đã về tới nhà chưa?
– Vừa về, em không ngủ à? Gọi anh có chuyện gì?
– Em chưa, anh về rồi thì nghỉ ngơi đi, em tắt máy đây.
Quốc Thiên biết Diệu Nhi lo lắng cho anh, nên anh nói:
– Em có quan tâm đến anh không?
Cô ngượng ngùng không biết trả lời, và sau một lúc im lặng, cô nói:
– Em đi đóng cửa sổ lại đây, gió lạnh và nước mưa đang vào trong phòng. Anh nghỉ ngơi sớm đi.
Cô tắt máy ngay, không để anh trêu đùa thêm. Cầm điện thoại, cô vào phòng thay đồ, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều suy nghĩ và lo lắng.
Còn Quốc Thiên đứng đó, không kịp nói gì, Diệu Nhi đã cúp máy đi. Anh lắc đầu mỉm cười, nhưng trong tâm trí anh, anh tự trách mình vì đã hành động quá vội vã tối qua. Anh lo lắng về cảm xúc của Diệu Nhi và quyết định sẽ để cô tự do chấp nhận tình cảm một cách tự nguyện.
…
Tiếng chuông báo thức đánh thức Diệu Nhi, người mệt mỏi. Cô vội vã tắt chuông và bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới. Không ngủ được suốt đêm vì suy nghĩ về những gì Quốc Thiên đã nói, khi Diệu Nhi nhìn vào gương, cô thấy đôi mắt của mình đầy quầng thâm. Cô cảm thấy mệt mỏi và quyết định che đi bằng một lớp kem che khuyết điểm trước khi đi ăn sáng với gia đình.
Khi tới trường, Diệu Nhi gặp Thế Viên, người cũng đang đến. Cô chào và tiếp tục chạy tới nhà xe. Tuy nhiên, trên đường, xe cô bắt đầu lạng lạng và trượt dài. Cô cố gắng kiểm soát nhưng do đường trơn sau cơn mưa tối qua, xe bị trượt và cô ngã. Hốt hoảng, cô cố gắng giữ chân, nhưng vì đau quá, cô không thể di chuyển.
Thế Viên nhanh chóng đến và giúp cô đứng dậy. Anh nhận ra rằng cô không thể đi vì chân đau, vì vậy anh quyết định bế cô. Nhưng khi anh mới ngồi xuống, Thảo Như xuất hiện. Cô ta nói xấc xược và châm chọc Diệu Nhi về mối quan hệ mới của cô. Cô ta còn chọc ghẹo về việc Diệu Nhi đã từ bỏ Quốc Thiên để chọn Thế Viên. Diệu Nhi cảm thấy khó chịu, nhưng không muốn làm cảnh trước mặt Thế Viên, cô quay sang anh và cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Thế Viên cảm thấy lo lắng và hỏi:
– Nhi có sao không? Chắc chắn là đau lắm, tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
Diệu Nhi từ chối và yêu cầu anh dắt xe giúp cô vào nhà xe để nghỉ. Cô không muốn tạo ra tình huống phiền toái và muốn đối mặt với công việc dạy học của mình.
Sau khi Thảo Như bị Diệu Nhi lơ đi, Diệu Nhi đã có cuộc trò chuyện với Thế Viên. Trong khi đang dắt xe của Diệu Nhi, Thế Viên nghe những lời cảnh báo từ Diệu Nhi và đáp lại một cách không thoải mái:
– Tôi hiểu rõ về mọi người ở đây, cô yên tâm đi. Chúng ta đều là đồng nghiệp, phụ nữ như nhau mà lại nói xấu về nhau thế này thì không tốt đẹp gì cả.
Thảo Như, bị Thế Viên từ chối lời khuyên, tỏ ra tức giận:
– Tôi chỉ có ý là muốn nói với anh thôi.
– Cảm ơn cô, nhưng tôi xin từ chối nhận lời khuyên.
Dứt lời, Thế Viên dẫn xe của Diệu Nhi rời đi, trong khi đó, Thảo Như đứng đó ôm tức giận trước khi bắt đầu bước đi.
…
Diệu Nhi, sau tai nạn xe, đã đến phòng chờ và gặp chị Minh. Cô chia sẻ về tai nạn với chị và chị Minh đề xuất cô nên nghỉ để kiểm tra thương tích. Chị cũng đề nghị sử dụng xe của Thế Viên để đi chụp phim. Tuy nhiên, Diệu Nhi từ chối và nói rằng cô sẽ tự lái xe về nhà sau giờ học.
…
Sau khi chị Minh rời đi, Diệu Nhi bắt đầu tự kiểm tra thương tích của mình. Cô cảm thấy một phần của cơ thể bầm dập và sưng to. Cô lấy dầu từ cặp ra xoa lên vùng bầm để giảm đau. Sau đó, cô nhớ đến việc gọi cho Quốc Thiên thay vì gọi cho bố vì không muốn làm bố lo lắng thêm.
…
Quốc Thiên, khi nghe điện thoại, nở một nụ cười tươi rồi trả lời:
– Alo, anh đây.
Diệu Nhi giọng nói nhỏ nhẹ nói:
– Anh Thiên, khoảng 10h30 anh có thể đến trường đón em được không?
Anh Thiên hỏi:
– Có chuyện gì em?
Diệu Nhi giải thích:
– Em bị té xe nên không thể lái về được, anh đến đón em nhé.
Quốc Thiên nghe Diệu Nhi nói về việc bị té, anh cuống lên và hỏi:
“Em té ở đâu vậy? Có sao không em? Bây giờ anh tới đón em và đưa em đi khám luôn nhé.”
“Em không sao, anh. Em đang ở tiết dạy, anh đừng lo. Em tắt máy nha.”
Quốc Thiên trả lời và tắt điện thoại, nhưng tâm trí anh vẫn lo lắng về tình trạng của Diệu Nhi. Anh tiếp tục công việc nhưng không tập trung được, suy nghĩ về cách làm sao để làm đúng với ba mẹ cô và chấp nhận anh.
Trong lúc anh đang nghĩ suy, trợ lý Nam báo cáo về cuộc họp sắp tới, khiến anh phải đứng dậy, cầm theo tài liệu và đến phòng họp.
Sau cuộc họp, Quốc Thiên trở về phòng để chuẩn bị giấy tờ cho cuộc gặp với đối tác, khiến anh bất ngờ khi một sự kiện nào đó xảy ra…