Tình cũ chương 22 | Thiên và Nhi tại nhà hàng
Bất ngờ, Quốc Thiên đặt nụ hôn nhẹ lên trán Diệu Nhi và nói:
– Em về phòng ngủ sớm nhé, mai anh đưa em đi chơi.
– Dạ, anh cũng ngủ ngon nha.
Sau đó, Diệu Nhi bước vào phòng và quay lại, thấy anh nhìn cô quyến luyến. Cô phải vẫy tay tạm biệt anh rồi đóng cửa lại, khiến anh mới bước về phòng của mình. Đêm đó, có lẽ do hạnh phúc hay sự bất ngờ của sự tỏ tình, Diệu Nhi nằm trằn trọc, không ngủ được cho đến khi cô mệt mỏi và buồn ngủ.
Phòng Quốc Thiên cũng y như vậy, anh thao thức suốt đêm vì niềm vui được Diệu Nhi chấp nhận. Nhớ đến lời hẹn ngày mai, anh cố gắng nhắm mắt để ngủ.
Ngày hôm sau, Quốc Thiên dẫn Diệu Nhi đi ăn sáng và tham quan những địa điểm đẹp. Ở mỗi địa điểm, họ chụp hình để làm kỷ niệm.
Trong khi đó, bà Mai, mẹ của Quốc Thiên, trở về Việt Nam sau nhiều năm ở xa. Để tạo bất ngờ, bà chỉ báo cho Thùy An đón mình. Trên đường về, Thùy An thăm hỏi:
– Mẹ có mệt không ạ?
Bà Mai nhìn ra ngoài và trả lời:
– Cũng hơi mệt con ạ. Quốc Thiên có ở nhà không?
– Dạ, anh Thiên công tác ở Đà Nẵng, mai mới về. Con sẽ báo cho anh ấy biết.
Thùy An chuẩn bị gọi điện thoại nhưng bị bà Mai ngăn lại:
– Không cần đâu con, mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên.
– Dạ.
Sau vài câu chuyện, họ về chung cư. Thùy An giới thiệu cô Sáu cho bà Mai, nhưng thái độ của bà Mai khiến cô Sáu cảm thấy không thoải mái. Thùy An dẫn bà Mai vào phòng của Quốc Thiên và để bà tắm rửa.
Diệu Nhi và Quốc Thiên đi chơi đến hơn 6 giờ rồi quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, trên đường về, cô nhớ đến một nơi muốn đến và yêu cầu Quốc Thiên đưa mình tới. Quốc Thiên hồi đầu vui vẻ gật đầu và đưa cô đi.
Điều cô muốn là cây cầu tình yêu, từ trước cô đã nghe các chị em trường nói về nó. Nhưng vì đã có chồng, cô chỉ nghe chứ không nghĩ đến việc đến đó. Đến hôm qua, khi Quốc Thiên tỏ tình, cô mới nảy sinh ý muốn kiểm tra xem cây cầu tình yêu có thực sự như mọi người nói không.
Đến địa điểm, Diệu Nhi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy những chiếc đèn lung linh treo dọc theo thân cầu. Ánh sáng lấp lánh của đèn lồng tạo nên bức tranh lãng mạn, huyền ảo khi phản chiếu xuống mặt sông sóng nước dập dềnh. Diệu Nhi không kìm được niềm vui và nói với Quốc Thiên:
– Đẹp quá anh ơi.
Cô rút điện thoại để chụp hình nhưng thì thấy vài cặp đôi đang mua ổ khóa. Tò mò, cô kéo Quốc Thiên tới và thấy mọi người sau khi mua ổ khóa sẽ khắc tên và treo lên thành cầu, biểu tượng cho tình yêu bền chặt, thủy chung và hạnh phúc trọn đời. Cô hứng thú hỏi cô bán hàng và tỏ ra ngạc nhiên:
– Nay em mới biết ý nghĩa của cái khoá này đó anh. Ai nghĩ ra được mà mình cũng làm thử nha.
Quốc Thiên, thấy Diệu Nhi hứng thú như một đứa trẻ, bật cười và nói:
– Vậy để anh mua ổ khóa, chúng ta cũng treo lên cầu nhé.
Diệu Nhi mỉm cười gật đầu, và sau khi mua ổ khóa, họ cũng treo lên cầu, rồi vứt chìa khóa theo nghi thức truyền thống. Trong lúc đó, Diệu Nhi mong muốn tình yêu của họ cũng như những cặp đôi khác, luôn bền chặt, thủy chung và kéo dài đến cuối đời.
Sau một buổi dạo chơi thêm vài giờ, họ quay về khách sạn, tắm rửa, ăn uống, chuẩn bị cho ngày về Sài Gòn vào ngày mai.
Buổi sáng hôm sau, trước khi đến sân bay, Quốc Thiên và Diệu Nhi đi mua quà cho gia đình. Mặc dù Diệu Nhi nói không cần, nhưng anh vẫn cứ kiên quyết muốn mua. Sau một hồi chọn lựa, họ chọn được vài món quà độc đáo cho ba mẹ của Diệu Nhi. Hơn một giờ bay, họ đã trở về sân bay Tân Sơn Nhất.
Quốc Thiên giao vali cho trợ lý Nam để đưa về chung cư và sau đó bắt taxi, nói với Diệu Nhi:
– Để anh đưa em về nhà.
– Em về được mà.
– Anh chỉ yên tâm khi đã đưa em về nhà an toàn.
– Anh cứ như em là con nít vậy. Đây là nơi em sống, không phải là nơi xa lạ như ở Đà Nẵng đâu.
– Anh chỉ sợ, càng ở nơi quen, càng dễ có người dụ dỗ, nên anh mới muốn ở bên em.
– Thôi, anh càng ngày càng dẻo mồm. Nhưng được thôi, anh đưa về là được.
Nghe Diệu Nhi nói thế, Quốc Thiên gật đầu cười. Cả hai về nhà, ba mẹ rất vui mừng, hỏi han đủ thứ. Quốc Thiên tặng quà cho ba mẹ Diệu Nhi, xong rồi xin phép về để giải quyết công việc còn lại ở công ty. Cô đi cùng anh ra cổng, chờ anh lên xe mới đóng cổng và quay lại nhà.
Một tuần sau, Quốc Thiên bận rộn với dự án mới ký hợp đồng, nên cả tuần qua, anh và Diệu Nhi chỉ nói chuyện qua điện thoại. Hôm nay, khi đang ăn cơm, ba Diệu Nhi hỏi:
– Sao cả tuần nay không thấy Thiên đến chơi cờ với ba vậy con?
– Dạ ảnh bận công việc nên không qua được ba ạ.
– Ừ, để con qua nhà chú Tư mời ảnh đến chơi cùng.
Lời của Diệu Nhi mới kết thúc, tiếng chuông cổng vang lên. Cô nhanh chóng đặt chén cơm xuống và đi ra xem ai. Bước đến cổng, cô nhận ra bóng lưng quen thuộc của Quốc Thiên. Cô mở cổng và giả vờ hơi hòa nhẹ. Quốc Thiên ngay lập tức quay lại, mỉm cười và ôm cô. Lo sợ hàng xóm thấy, cô bảo anh buông ra và nói:
– Anh đúng là nhanh thật, ba vừa hỏi anh là anh tới liền.
– Thật không anh?
– Thật đấy, ba hỏi sao cả tuần nay không sang chơi cờ với ba. Em mới nói anh bận công việc.
– Cả tuần không gặp, anh nhớ em nhiều lắm. Mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ. Mong gặp em nên công việc mới xong anh tới ngay.
– Anh vào nhà đi, anh đã ăn chưa?
– Anh đến đây để ăn với gia đình mình đây.
Diệu Nhi mỉm cười, đóng cổng và cùng anh vào nhà. Ba mẹ cô chào hỏi mừng mừng Quốc Thiên. Ba mẹ cô khen Quốc Thiên và mời anh ăn cùng gia đình. Diệu Nhi “dạ” và lấy chén đũa đưa cho anh.
– Anh ăn đi.
Quốc Thiên cúi đầu chào ba mẹ cô, nhận chén cơm từ Diệu Nhi và nói:
– Con mời ba mẹ ăn cơm ạ.
– Ăn đi con, người nhà mời còn gì. Ăn xong rồi chơi cờ với ba.
– Dạ nhất định ạ.
Sau bữa ăn, ba và Quốc Thiên chơi cờ. Trong nhà, cô và mẹ dọn dẹp. Khi xong, mẹ pha trà mang ra, cô lấy mứt để mọi người nhâm nhi uống trà.
Ba và Quốc Thiên chơi cờ đến 8 giờ, ba mẹ vào nhà xem phim. Cô và anh ở lại ngoài sân. Quốc Thiên chuyển gần cô và nói:
– Ngày mai anh họp lớp đại học, em đi cùng anh nhé.
– Em ngại mà anh, anh đi một mình đi.
– Đi cùng anh đi, bọn nó bảo ai không dắt người yêu hay vợ đi là phải uống cho đến khi say mới về. Anh thấy bụng đau đau kiểu như đau bao tử nên em đi cùng anh nhé.
Diệu Nhi, lo lắng khi nghe Quốc Thiên nói về đau bụng, nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Được rồi, mai anh đến đón em.
– 7 giờ anh qua đón nhé, em chuẩn bị đi.
– Dạ.
Cô và anh trò chuyện thêm một lúc, rồi anh về. Cô đóng cổng và vào phòng chuẩn bị giáo án cho ngày mai. Cô cảm thấy thoải mái khi không còn gặp Thảo Như, nhưng Thế Viên vẫn tiếp tục quấy rối, và chị Minh liên tục gán ghép cô với anh ta, khiến cô cảm thấy khó xử.
…..
Ngày hôm sau, Quốc Thiên đến nhà Diệu Nhi để họ đi đến nhà hàng tổ chức buổi họp mặt của lớp. Mọi người vui vẻ chào đón Quốc Thiên khi anh xuất hiện. Cô nhận ra vài người bạn của anh, những người mà cô biết từ khi họ còn yêu nhau. Anh Hùng, một người bạn của Quốc Thiên, đến và chào hỏi Diệu Nhi:
– Diệu Nhi có khỏe không? Mấy năm không gặp, em càng ngày càng xinh đấy.
Diệu Nhi mỉm cười đáp:
– Dạ, em khỏe ạ. Cảm ơn anh đã khen em như vậy.
Anh Hùng cười và nói với Quốc Thiên:
– Hai đứa bao giờ mới cưới nhỉ? Chờ đám cưới bạn Thiên lâu quá.
Quốc Thiên vỗ vai anh Hùng, kéo ghế cho Diệu Nhi và cả hai ngồi xuống. Anh trả lời:
– Đúng rồi, sắp thôi. Mọi người chờ tin vui của chúng tôi nhé.
– Đồng ý, thôi nâng cốc lên nào.
Mọi người rót rượu và chúc mừng. Anh Hùng đưa lon bia đến cho Diệu Nhi nhưng bị Quốc Thiên ngăn lại:
– Diệu Nhi dị ứng với bia, để cô ấy uống nước ngọt đi.
Anh Hùng trêu chọc:
– Vậy thì cô ấy phải uống gấp đôi nha.
– Không vấn đề gì.
Sau đó, mọi người cùng nhau uống, vui vẻ bắt đầu bữa tiệc. Quốc Thiên lo lắng Diệu Nhi đói, liên tục gắp thức ăn cho cô, thu hút sự chú ý của mấy chị bạn của anh.
…
Bà Mai, sau hơn một tuần kể từ khi trở về, cảm thấy buồn và quyết định tìm đến phòng Thùy An. Thùy An, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa và bất ngờ khi thấy mẹ nuôi đứng ở ngoài. Bà mời Thùy An vào và nói:
– Mấy ngày nay ở nhà cảm thấy buồn, mẹ muốn đi ăn và dạo chơi.
Thùy An ngạc nhiên vì bà Mai thường ít khi làm những điều như vậy. Cô đồng ý và nói:
– Mẹ đợi con thay quần áo, con sẽ đưa mẹ đi.
– Được, con thay đi.
Bà Mai ra phòng khách chờ, Thùy An thay quần áo nhanh chóng và nói với cô Sáu rằng không cần nấu cơm. Cả hai cùng đi xuống và bắt taxi để đi ăn. Trong hành trình, Thùy An hỏi:
– Sao mẹ về một tuần rồi mà không nói cho anh Thiên biết vậy?
– Mẹ muốn tạo bất ngờ cho Quốc Thiên. Con chỉ cần biết như vậy là đủ.
– Dạ, con hiểu. Nhà hàng này mới mở và ngon lắm, mẹ chọn đúng rồi, con và mẹ mình cùng đi ăn nhé.
– Ừ, tùy con chọn.
Một lúc sau, chiếc taxi dừng ở một nhà hàng sang trọng. Thùy An trả tiền và cùng mẹ nuôi vào trong. Khi đi ngang qua một nhóm người, Thùy An ngẫu nhiên thấy một người đàn ông giống hệt Quốc Thiên đang ôm cô gái nào đó. Vì cô gái cúi đầu, nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
Thùy An bất ngờ và tức giận khi phát hiện Quốc Thiên đang tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ với người khác. Cô giữ lại ý định của mình và…