Tình cũ chương 24 | Nghi vấn đen tối

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 228

Nghe mẹ nói như vậy, Quốc Thiên không khỏi bất ngờ, không ngờ mẹ lại có quan điểm như thế. Anh nhìn mẹ và bày tỏ:

– Mẹ, tại sao mẹ luôn có tư tưởng khinh người nghèo như vậy? Nghèo không phải là điều tồi tệ cả, và việc có nghèo mới có giàu. Mọi thứ phụ thuộc vào bản thân mỗi người, không ai biết được tương lai, nên mẹ đừng có thành kiến về giàu nghèo. Còn việc mẹ nói không thích Diệu Nhi và bắt con chia tay, thì con xin lỗi mẹ vì con không thể làm theo ý mẹ được. Diệu Nhi là người con yêu, và con không muốn chia tay với cô ấy. Con đã phải xa cô ấy một lần khi ba mẹ ép con phải ra nước ngoài. Một lần như vậy đủ làm đau lòng cả con và cô ấy rồi, con không muốn làm cô ấy đau thêm một lần nữa.

– Con… con… con muốn làm mẹ tức giận phải không?

– Mẹ, con chỉ muốn bảo vệ tình yêu của con thôi. Nếu vì tình yêu của con và cô ấy mà làm mẹ tức giận, thì con không biết phải nói gì nữa. Việc con ở đây lại khiến mẹ tức giận khó chịu hơn, nên con xin phép mẹ con về ạ.

Sau khi nói xong, Quốc Thiên rời phòng khách để lấy cặp và mở cửa đi về. Trong khi đó, Thùy An vừa trở về từ công việc, thấy Quốc Thiên đang bấm thang máy, cô liền gọi:

– Anh Thiên.

Quốc Thiên quay người lại khi nghe tiếng gọi và Thùy An tiếp tục:

– Đã tới giờ ăn cơm rồi, sao anh không ở lại ăn cơm cùng em và mẹ.

– Anh có công việc bận nên không ở lại được, em vào ăn cùng mẹ đi, anh về đây.

– Dạ, anh bận thì về đi, khi nào anh rảnh rỗi thì ở lại ăn cơm cùng mẹ với em nhé.

Quốc Thiên gật đầu và bước vào thang máy rời đi. Thùy An tiếp tục vào nhà. Khi thấy mẹ nuôi ngồi ở sofa với khuôn mặt căng trước, Thùy An ngồi xuống gần và hỏi:

– Mẹ sao vậy ạ? Con vừa gặp anh Thiên, con bảo anh ấy ở lại ăn cơm mà anh ấy có việc nên về.

– Đừng nhắc đến nó nữa.

– Có chuyện gì ạ?

Bà Mai tỏ ra tức giận và kể mọi chuyện cho Thùy An nghe. Nghe xong, Thùy An giữ lại sự bình tĩnh và nói:

– Thôi mẹ, đừng giận nữa. Khi nào gặp anh Thiên ở công ty, con sẽ nói chuyện và khuyên anh ấy thôi. Bây giờ mẹ lại bận tâm đến việc con thay quần áo và ăn cơm thôi ạ.

Bà Mai gật đầu và sau đó, Thùy An vào phòng thay quần áo rồi quay lại để ăn cơm cùng bà Mai.

Trong khi đó, Quốc Thiên trên đường trở về chung cư, anh ghé vào siêu thị mua đồ ăn nhanh để tiếp tục công việc. Sau bữa ăn, anh mở laptop và bắt đầu làm việc.

Hôm nay, khi ba mẹ đi ăn đám giỗ ở xa, Diệu Nhi đã ghé tiệm cơm đầu đường để ăn trước khi về nhà. Sau khi thay quần áo và nằm trên giường, Diệu Nhi nhận ra cuộc gọi nhỡ từ Quốc Thiên trên điện thoại. Cô nhận ra rằng cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng, nên không biết anh đã gọi. Cô liền nhấn gọi lại và khi Quốc Thiên bắt máy, cô hỏi:

“Khi nãy anh gọi, có chuyện gì vậy, điện thoại em để im lặng nên không biết.”

Quốc Thiên, vừa nhìn màn hình laptop, vừa trả lời:

“Không có gì đặc biệt, chỉ là anh nhớ em thôi.”

“Mới gặp em tối qua mà anh nhớ, anh đã ăn chưa?”

“Anh ăn rồi, em thì sao, đã ăn chưa?”

“Em cũng đã ăn, nhưng anh đang làm việc à? Em nghe thấy tiếng gõ bàn phím.”

“Ừ, anh đang xem mấy bản hợp đồng.”

“Vậy thì anh tiếp tục công việc đi, em cũng đi soạn giáo án.”

“Oke em, hẹn gặp lại sau nhé.”

Sau cuộc gọi, Diệu Nhi tắt máy và bắt đầu soạn giáo án trước khi nghỉ trưa. Buổi chiều, khi đến trường, chị Minh chia sẻ với cô:

– Em đã nghe tin gì chưa?

Diệu Nhi ngơ ngác hỏi:

– Tin gì vậy chị?

– Con Như của chị nó đã sinh rồi đó em.

– Ủa, nhưng phải hết tháng này mới đúng mà.

– Đúng rồi, nhưng nó bị thằng Sơn ᵭάпҺ nên sinh sớm hơn tuần.

Diệu Nhi cảm thấy ngạc nhiên với tình hình mới, vì cô nghĩ rằng hai người yêu nhau thì sẽ không có vấn đề. Cô hỏi:

– Sao chị biết vậy?

– Con Tuyền nói chứ ai, em không biết tụi nó chơi với nhau à.

– À, dạ. Thôi em có tiết rồi, em đi trước nhé.

Chị Minh gật đầu và Diệu Nhi nhanh chóng vào lớp học…

Ở Bệnh viện Phụ sản Mê Kông, Hoàng Sơn ôm đứa con trai mới sinh trong tay, trong khi Thảo Như nằm tгêภ giường vì đau. Bà Linh, người mẹ của Hoàng Sơn, vừa tới và ôm đứa bé, nói:

– Trời ơi, cháu của bà cưng quá, giống y chang ba nó vậy.

Hoàng Sơn cũng chia sẻ:

– Mẹ ơi, ôm cháu giúp con, con ra ngoài mua cháo cho cô ấy ăn.

– Ừ, con đi đi.

Sau khi Hoàng Sơn rời khỏi, bà Linh thay đổi thái độ ngay lập tức. Bà quay sang Thảo Như và nói:

– May cho cô là cháu nội của tôi không sao, nếu nó có vấn đề gì, tôi không tha cho cô đâu.

Thảo Như đau đớn từ vết mổ và cố lấy hết sức lực để nói:

– Nếu không phải vì con trai của mẹ, con không bao giờ sinh bé sớm như vậy đâu.

– Chẳng phải tôi đã nói cô đừng có cãi nhau, nhịn cho qua chuyện mà cô không nghe, giờ lại nói để bị ᵭάпҺ sao giờ. Mẹ muốn cháu của mẹ không có ba hả.

– Mẹ phải thôi đi, anh ấy có người khác bên ngoài mà mẹ nói con phải nhịn là sao. Mẹ muốn cháu của mẹ không có ba, hả?

– Chẳng phải cô cũng từng là người xen vào gia đình người khác sao.

– Mẹ…

Thảo Như định nói thêm nhưng thấy Hoàng Sơn đang vào, cô im lặng. Từ khi phát hiện Hoàng Sơn có người khác, cô đã nhiều lần tìm kiếm và làm ầm ĩ, nhưng anh ta không chỉ không thay đổi mà còn bênh vực người phụ nữ đó tới mức cô ta phải nhập viện.

Hoàng Sơn đem hộp cháo đưa cho Thảo Như và nói:

– Ăn đi, đừng để bé đói.

– Tôi không ăn, anh mang ra ngoài đi.

– Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Sau này, về nhà em muốn thế nào, anh sẽ chiều theo. Nhưng bây giờ hãy ăn đi, để có sữa cho đứa bé bú.

Hoàng Sơn nói xong, đút muỗng cháo cho Thảo Như, nhưng cô ta đẩy tay làm hộp cháo rơi xuống sàn nhà. Tức giận, Hoàng Sơn vung tay tát Thảo Như và rời đi. Bị đánh, cô ta đau đớn và rơi vào tình trạng khóc lóc.

Thảo Như khóc, còn đứa bé tгêภ tay bà Linh cũng bắt đầu khóc. Bà Linh ôm bé và nói:

– Khóc gì đâu, nhanh cho bé bú đi.

Thảo Như cố gắng cho bé bú, nhưng không có sữa. Hoàng Sơn mở cửa và thấy tình hình, y tá nhắc nhở:

– Sản phụ mới mổ nên sữa chưa về. Bạn nên mua sữa pha cho em bé trước.

Y tá nói xong rời đi, Thảo Như nói với bà Linh:

– Mẹ ơi, mẹ mua sữa và pha cho bé đi.

– Phiền phức thật.

Bà Linh nói xong rời khỏi phòng, và sau một lúc, bà quay trở lại với hộp sữa và bình sữa nhỏ. Thảo Như cảm thấy hối hận về những quyết định của mình. Bà Linh pha sữa cho bé và sau khi bé được bú no, bà Linh để lại cho Thảo Như và nói:

– Bạn giữ bé, tôi phải về lo cơm nước.

– Mẹ về đi.

Bà Linh rời đi, Thảo Như nhìn bé ngủ và cảm thấy lo lắng. Cô cảm thấy hối hận với những lựa chọn đã làm. Tranh thủ những phút bé ngủ, cô cũng cố gắng ngủ, nhưng vết mổ khiến cô đau đớn và khó chịu, khiến cô không thể ngủ sâu.

Hai ngày sau, trong khi ăn trưa cùng Thùy An, bà Mai nhận được cuộc gọi từ thám tử. Bà Mai đặt đũa xuống và bước vào phòng để nghe điện thoại. Thùy An tò mò vì thường lẻ, bà Mai nghe điện thoại trước mặt cô, nhưng hôm nay lại bước vào phòng, nên cô quyết định đi theo.

Bên trong phòng, bà Mai nhấn nút nghe và một giọng thám tử trả lời:

“Alo, tôi đây. Các thông tin của cô Diệu Nhi đã được điều tra. Cô ta đã ly hôn và hiện làm giáo viên ở trường Hồng Hà, số điện thoại là 0978xxxx327. Sau khi ly hôn, cô ta đã quay về sống với ba mẹ.”

Bà Mai lấy giấy và bút ghi lại thông tin, sau đó trả lời:

“Tôi sẽ chuyển tiền công ngay lập tức. Cảm ơn bạn, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lại.”

Sau cuộc gọi, bà Mai chuyển tiền cho thám tử và bỏ tờ ghi chú vào túi. Cô rời phòng và Thùy An, người đang ở bàn ăn, giả vờ vẫn đang ăn cơm. Cô ta đã nghe được một số chi tiết từ cuộc gọi trước đó và có linh cảm có thể liên quan đến Diệu Nhi.

Thùy An đợi bà Mai ngồi xuống rồi hỏi:

– Có chuyện gì mẹ, mẹ trông vui quá?

Bà Mai, đang cầm đũa, trả lời:

– Có một ít chuyện vui, và tối mai con có bận không?

– Dạ không, mẹ ạ.

– Vậy thì đi cùng mẹ nơi này nhé.

Thùy An thấy lạ và thắc mắc, nhưng không dám hỏi thêm. Bà Mai và Thùy An cùng ăn cơm và chuẩn bị cho sự kiện của ngày mai.

Chiều hôm sau, bà Mai đợi Thùy An về để họ cùng đi. Khi Thùy An về đến, bà Mai hỏi:

– Mẹ chờ lâu không, con về sớm mà.

– Không sao, mẹ. Con bị kẹt xe nên về muộn chút.

– Không có gì, vào thay quần áo nếu cần, mẹ và con mình sẽ đi.

– Dạ, lát về con sẽ tắm và thay luôn ạ.

Bà Mai gật đầu, sau đó họ bắt taxi đi, hướng tới…

Bài viết liên quan