Tình cũ chương 25 | Cuộc chiến tình cảm- đạo lí
Tại quán cafe Y gần trường Hồng Hà, Thùy An ngạc nhiên khi mẹ dẫn cô đến đây. Sau khi đặt nước, cô hỏi:
– Mẹ có hẹn ai ở đây không ạ?
Bà Mai chỉ mỉm cười, khiến Thùy An càng tò mò. Bà Mai uống nước rồi gọi điện.
Trong khi đó, Diệu Nhi vừa kết thúc lớp thì nhận cuộc gọi lạ. Sau một chút chần chừ, cô nghe máy:
– Diệu Nhi nghe ạ.
Bà Mai tiếp tục:
– Đây là tôi, mẹ của Quốc Thiên. Đang ở quán cafe Y gần trường cô dạy. Có chuyện muốn nói, ra đây một chút nhé.
Suy nghĩ về việc mẹ Quốc Thiên muốn gặp mình, Diệu Nhi cảm thấy lo lắng. Dù không muốn nhưng cô không chấp nhận chia tay Quốc Thiên. Làm sao bây giờ?
– Dạ, bác đợi con xíu, con sẽ đến ngay.
– Ngồi bàn ngoài cùng, bước vào sẽ thấy.
– Dạ, con biết rồi ạ.
Bà Mai gật đầu rồi tắt điện thoại, tiếp tục uống nước. Thùy An suy đoán mẹ nuôi muốn gặp ai, và cô đã nghĩ đến Diệu Nhi.
Diệu Nhi thu dọn xong và đến quán. Bước vào, cô thấy mẹ Quốc Thiên ngồi cùng một cô gái, có lẽ là Thùy An. Tiến lại, thì thấy chính là Thùy An.
Thùy An giả vờ ngạc nhiên khi thấy Diệu Nhi, hỏi:
– Người mẹ muốn gặp là chị Nhi ạ?
– Đúng, là cô.
Diệu Nhi ngồi xuống:
– Con chào bác ạ. Có chuyện gì ạ?
– Có thể gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện.
– Không cần ạ. Bác muốn nói gì, cứ nói ạ.
– Tôi muốn cô chia tay và rời xa con trai tôi. Cô và nó không hợp, đã chia tay mấy năm mà còn quay lại làm gì.
Diệu Nhi không ngạc nhiên với điều mẹ Quốc Thiên nói. Lần trước cô sợ bà, nhưng lần này cô quyết không chấp nhận chia tay.
– Con và anh Thiên yêu nhau thật lòng. Nếu không phải bác ép buộc chia tay, chúng tôi đã hạnh phúc từ lâu rồi ạ. Nếu bác muốn chia tay, bác nên nói với anh Thiên. Nếu anh Thiên muốn chia tay trước, con sẽ nghe lời bác. Nếu không, dù bác ngăn cản thế nào, con cũng không rời xa anh ấy.
Bà Mai bất ngờ trước phản ứng của Diệu Nhi. Bà nghĩ rằng Diệu Nhi sẽ chấp nhận chia tay với Quốc Thiên, nhưng thực tế là cô đã phản kháng mạnh mẽ. Sự thay đổi này khiến bà càng ghét Diệu Nhi hơn và mong muốn cô rời xa con trai. Bà nói:
– Cô là giáo viên, nên hiểu đạo lý. Cô không xứng đáng với Quốc Thiên, vị Giám đốc công ty không thể so sánh với một giáo viên quèn như cô.
Diệu Nhi không chấp nhận lời bà:
– Hoàn cảnh và công việc không ảnh hưởng đến tình cảm. Tôi nghèo nhưng giàu tình cảm, tình yêu của tôi dành cho Quốc Thiên không kém phần quan trọng. Tình cảm gia đình mới là điều quan trọng nhất, không phải vật chất.
Bà Mai tiếp tục chỉ trích Diệu Nhi, cho rằng cô chỉ muốn tham gia gia đình để có tiền. Cô bức xúc nhưng vẫn kiềm chế:
– Dạ, thưa bác. Tiền có thể mua nhiều thứ, nhưng không mua được hạnh phúc. Bác đánh giá người khác qua lăng kính của tiền, đó không phải là cách đúng.
Bà Mai tỏ ra khinh bỉ với tình cảm và quá khứ của Diệu Nhi. Cô nói:
– Cô im đi, giáo viên không nên làm dâu tôi. Bác có thành kiến với cô, thì chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện ở đây.
Diệu Nhi nhấn mạnh:
– Dạ, dù có gan đến đâu, con cũng không dám dạy bác. Nếu bác đã có quan điểm như vậy, thì chúng ta nên dừng cuộc trò chuyện ở đây.
Bà Mai nghe Diệu Nhi nói như vậy rất tức giận, nhưng bà không ngừng đàm tiếp:
– Cô đừng giả vờ cao quý với tôi. Tôi biết loại người như cô, chỉ muốn tiền nên mới không chịu rời xa con trai tôi. Bao nhiêu tiền để cô rời xa con trai tôi?
– Bác ạ, một người mẹ dùng tiền để định giá con cái thì… cháu không biết bác yêu tiền hay con trai mình nữa. Cháu không bao giờ dùng tiền để đánh giá gia đình cháu, và tình yêu của cháu dành cho anh Thiên không thể mua được. Bác định giá con trai bác như vậy, anh ấy sẽ buồn lắm. Tình cảm của cháu là thật lòng, không ai có thể cản được nếu anh Thiên không từ chối.
– Cô… cô… tôi không ngờ cô nói như vậy. Thằng con ngốc của tôi không biết nên mới si mê cô.
Thùy An lo lắng xen vào:
– Mẹ bình tĩnh đi ạ. Chị Nhi không cần nói nữa, chị muốn mẹ tức đến ch.ết à?
– Chị chỉ đáp lại bác thôi mà, em đừng hiểu lầm.
– Chị cãi mẹ như vậy không có ý gì, em không ngờ chị lại như vậy.
Diệu Nhi nghe Thùy An nói thế, cô đáp lại:
– Chị không có ý nói như vậy với bác. Chị nghĩ em cũng không cần phải nói chuyện ở đây. Nếu bác cảm thấy chị cãi lời, chị xin lỗi.
Thùy An hỏi lại:
– Chị nói như vậy là có ý gì?
– Em hiểu rõ hơn ai cả.
Diệu Nhi biết Thùy An thích Quốc Thiên từ cách cô nhìn anh. Cô không ngờ Thùy An lại nói thế với cô, nên cô đáp:
– Chị không cãi lời với bác, cũng không muốn làm phiền. Nhưng nếu em không ưa thì chị xin lỗi.
Sau khi nói xong, cô rời khỏi đó, đi về nhà. Trên đường về, cô cảm thấy tức giận và khó chịu. Cô đã mạnh mẽ trước mặt mẹ anh và Thùy An, nhưng thực ra, cô đã suy nghĩ. Sau một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô nghĩ rằng việc gặp lại Quốc Thiên là ông trời muốn bù đắp. Nhưng giờ đây, ông trời lại thử thách cô lần nữa. Khi về gần nhà, cô giả vờ bình thường để không ai nghi ngờ. Mẹ hỏi về việc về muộn, cô giải thích và sau đó rời đi để nghỉ ngơi.
….
Ở quán cafe, sau khi Diệu Nhi rời đi, Thùy An bày tỏ:
– Chị ta thật đáng sợ, mẹ nói chị ta rời bỏ anh Thiên mà chị ta không chịu và còn biện minh với mẹ nữa. Chị ta không như vẻ bề ngoài mẹ ạ. Không hiểu chị ta đã sử dụng phép thuật gì mà anh Thiên mê mẩn đến vậy.
– Hừ, con bé đó mẹ từ đầu đã thấy không hiền lành, nhưng thằng Thiên không nghe. Mẹ không bao giờ đồng ý nó làm con dâu nhà mình, mẹ sẽ có cách để nó phải chia tay với thằng Thiên. Con đừng nói cho thằng Thiên biết hôm nay mẹ gặp nó nhé.
– Dạ con biết rồi mẹ.
– Ừ, mẹ chỉ thích những người nghe lời, con hiểu chứ.
Thùy An nghe mẹ nuôi nói như vậy rất kinh ngạc. Dù cô ấy ở với gia đình Quốc Thiên không lâu, nhưng cô ta đã biết đôi chút về tính cách mỗi người. Thùy An gượng gạo cười và nói:
– Con biết mẹ ạ, thôi để con giải quyết rồi mình về.
Sau đó, Thùy An thanh toán và cùng mẹ nuôi ra phía trước để bắt taxi về.
Buổi tối, sau khi ăn cơm, Diệu Nhi dọn dẹp và phụ giúp mẹ, sau đó vào phòng và kiểm tra điện thoại, xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Quốc Thiên không. Không thấy anh liên lạc, cô cảm thấy bồn chồn. Để trấn an bản thân, cô quyết định tập trung vào công việc và mở laptop để soạn giáo án. Khi đang tận tâm với công việc, cô nhận được cuộc gọi từ Quốc Thiên:
“Alo, em đây.”