Tình cũ chương 26 | Nỗi lo lắng và hi vọng
Người lên tiếng bên kia không phải là Quốc Thiên mà là trợ lý của anh:
“Chào cô Diệu Nhi, tôi là Nam, trợ lý của Quốc Thiên. Sếp đang cấp cứu ở Bệnh viện Quốc Tế, cô đến ngay nhé.”
Diệu Nhi bàng hoàng nghe lời trợ lý, chân tay bủn rủn, lắp bắp hỏi lại:
“Anh… anh… anh nói sao, anh… Thiên bị tai nạn?”
“Dạ, đúng vậy, cô tới đây ngay đi, tôi phải đi làm thủ tục.”
Diệu Nhi cuống quýt trả lời:
“Anh làm thủ tục đi, tôi tới ngay đây.”
Cô tắt máy như người mất hồn, vội tìm chìa khóa xe, không nghĩ đến bộ đồ cần phải thay. Khi ra khỏi phòng, bố mẹ nhìn cô hớt hải và hỏi:
“Có chuyện gì mà nhìn mặt con lo lắng đến tái xanh vậy Nhi?”
“Dạ, dạ… anh Thiên… anh ấy bị tai nạn đang cấp cứu ở Bệnh viện Quốc Tế nên con vào xem anh ấy thế nào.”
“Quốc Thiên bị tai nạn sao? Vậy con đi đi, nhưng đừng mặc bộ đồ này.”
Cô nhìn lại bộ quần áo và vội vã thay đồ. Khi đi, mẹ nói:
“Con đi taxi đi, bố gọi taxi cho rồi, đừng đi xe máy. Vào xem Quốc Thiên rồi báo cho bố mẹ biết.”
“Dạ, con biết rồi, con đi đây.”
Cô chạy ra cổng và lên taxi. Đến khi tới Bệnh viện Quốc Tế, đã là tám giờ sau đó. Cô vội xuống xe và quên trả tiền taxi, phải bác tài gọi cô lại. Cô xin lỗi rồi chạy vào hỏi bảo vệ phòng cấp cứu. Sau chỉ dẫn, cô đến phòng cấp cứu thấy trợ lý Nam ngồi chờ ngoài. Cô hỏi:
“Anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Sếp vẫn còn trong phòng cấp cứu.”
“Anh ấy bị tai nạn thế nào anh biết không?”
“Tôi cũng không biết, tôi đến sau khi nhận cuộc gọi từ người dân. Mẹ anh cũng đang đến đường.”
Lúc này, mẹ anh và Thùy An đang đi về phía cô. Cô cúi đầu chào. Bà Mai liếc mắt nhưng chưa nói gì, cửa phòng cấp cứu mở ra, bà và Thùy An đi vào. Bác sĩ hỏi:
“Ở đây ai là người nhà của bệnh nhân Hoàng Quốc Thiên vậy?”
Bà Mai lên tiếng:
– Dạ, tôi là mẹ của nó. Bác sĩ ơi, con trai tôi sao rồi?
– Bệnh nhân bị chấn thương ở vùng đầu khá nặng, nhưng kịp thời đưa vào nên đã qua cơn nguy kịch. Nhưng việc tỉnh lại hay không phụ thuộc vào ý thức của bệnh nhân.
– Ý bác sĩ là con tôi có thể không tỉnh lại ạ?
– Có khả năng đó. Người nhà cần ở bên, nói chuyện nhiều với bệnh nhân, điều này tăng cơ hội bệnh nhân tỉnh lại. Chút nữa sẽ đưa bệnh nhân về phòng, mọi người có thể vào thăm.
– Dạ, cảm ơn bác sĩ.
Mẹ anh và Thùy An sau đó ngồi đối diện cùng cô và trợ lý Nam chờ. Khi nghe bác sĩ nói anh đã qua cơn nguy kịch, cô thở nhẹ nhõm, dù lòng vẫn lo lắng. Khi Quốc Thiên được đưa ra, cô và trợ lý Nam đứng dậy nhưng cô bị Thùy An đẩy ngã. Trợ lý Nam đỡ cô và hỏi:
– Cô có sao không?
Cô lắc đầu:
– Tôi không sao, cảm ơn anh.
Mẹ anh và Thùy An đã đưa Quốc Thiên vào phòng mất. Cô biết Thùy An không ưa cô, nhưng cô kìm nén và hỏi trợ lý Nam:
– Anh biết phòng anh Thiên ở đâu không? Hãy dẫn tôi đi.
– Tôi biết, nhưng chúng ta nên chờ họ về rồi mới vào.
Trợ lý Nam biết về mối quan hệ giữa cô và Quốc Thiên nên đề xuất chờ. Cô ngồi chờ, lo lắng, và sau một lúc, cô nói:
– Anh đi xem anh Thiên giúp tôi được không? Ngồi đây tôi không yên tâm.
– Vâng, chờ một chút nữa.
– Cảm ơn anh rất nhiều.
Trợ lý Nam rời đi, và cô cũng đứng theo.
Trong phòng bệnh, bà Mai thấy con trai có vết thương, tay chân trầy trụa và không động đậy, bà không kìm được nước mắt. Bà nắm tay Quốc Thiên và khóc:
– Con ơi, mau tỉnh lại đi. Ba mẹ chỉ có mình con thôi, nếu con mất đi, ba mẹ sống sao được.
Thùy An cố gắng an ủi:
– Mẹ, bình tĩnh. Anh ấy sẽ tỉnh lại thôi. Tôi gọi taxi đưa mẹ về, tôi ở đây chăm sóc anh.
– Không, mẹ sẽ ở đây, không về đâu.
Lúc đó, trợ lý Nam đi vào và nói:
– Hai người về nghỉ đi. Sếp chưa tỉnh, để tôi ở đây. Tôi là nam, dễ chăm sóc hơn.
Mặc kệ lời nói của trợ lý Nam, bà Mai và Thùy An quyết định ở lại, không chịu rời đi cho đến khi γ tά đến kiểm tra và nói chỉ được một người ở lại chăm sóc Ьệпh nhân. Sau khi γ tά đến, bà Mai và Thùy An cuối cùng cũng chấp nhận về nhà.
….
Diệu Nhi, sau khi thấy mẹ anh và Thùy An đã rời khỏi, không chần chừ, tiến tới phòng của anh. Trợ lý Nam, khi thấy cô, nhanh chóng nói:
– Tôi biết cô sẽ đi theo. Bây giờ cô ở lại với giám đốc đi. Nếu cần gì, gọi tôi.
– Dạ, cảm ơn anh. Anh có nghe nguyên nhân anh Thiên bị tai пα̣п chưa ạ?
– Phía cα̉пh sάϮ đang điều tra, có lẽ sẽ có kết quả vào hôm nay hoặc mai.
– Cảm ơn anh.
Sau đó, trợ lý Nam rời đi, và Diệu Nhi lại đến gần Quốc Thiên. Nhìn thấy anh nằm trên giường với những vết thương, cô không kìm lòng được và bắt đầu thổn thức:
– Anh Thiên, em đây, nghe em nói, anh đừng nằm im như thế này, đau lòng lắm. Em không muốn anh nằm thế này. Anh chỉ cần mở mắt nhìn em thôi, được không? Quốc Thiên…
Quốc Thiên tiếp tục im lặng, làm cho Diệu Nhi càng lo lắng và đau lòng hơn. Cô thậm chí khóc lên, gọi anh mà không nhận được phản ứng. Cuối cùng, cô quá mệt và buồn ngủ, cô gục xuống ngủ mà không hề hay biết. Đến khi trợ lý Nam đến gọi, cô mới tỉnh dậy và trả lời:
– Tôi ngủ quên mất.
– Cô về nhà nghỉ ngơi đi, chờ mẹ sếp vào đây làm phiền cô đấy.
– Không sao, tôi muốn ở đây với anh ấy thêm một chút. Rồi tôi sẽ về.
Trợ lý Nam thở dài rồi rời khỏi phòng.
Sau khi anh ta đi, Diệu Nhi tiếp tục lau mặt cho Quốc Thiên. Trong khi làm việc, cô nghe thấy cửa mở, nghĩ rằng γ tά đến nên cô gấp gáp hoàn tất công việc. Nhưng khi quay lại, cô bất ngờ thấy mẹ anh và Thùy An ở đây. Cô giữ được bình tĩnh và chào:
– Con chào bác ạ.
Bà Mai, lo lắng và giận dữ, nói:
– Ai cho phép cô ở đây và đụng vào người con trai tôi như vậy?
– Dạ, con chỉ lau mặt cho anh Thiên thôi ạ. Con lo lắng và không yên tâm, nên con muốn ở lại chăm sóc anh Thiên một chút. Và cũng là người yêu của anh Thiên, con cảm thấy nên ở lại là lựa chọn đúng đắn ạ.
Thùy An nghe được những lời của Diệu Nhi, nghĩ rằng cô ta muốn chiếm đoạt tình cảm của mẹ nuôi. Cô quyết định tận dụng cơ hội này để chăm sóc anh Thiên và làm cho mẹ nuôi không thể lên mặt với cô. Thấy cơ hội, Thùy An liền phản đối:
– Chị chỉ là người yêu, không phải vợ anh ấy mà lại đòi ở đây chăm sóc anh ấy. Đúng không, mẹ?
– Người yêu cũng là người anh ấy thương, không giống như một số người…
Diệu Nhi định nói tiếp nhưng bị gián đoạn khi bác sĩ vào phòng để kiểm tra anh Thiên, khiến mọi người phải rời đi.
Sau cuộc kiểm tra, bà Mai vào phòng với Quốc Thiên, chỉ còn lại Diệu Nhi, Thùy An, và trợ lý Nam bên ngoài. Thùy An chợt nảy ra một ý:
– Tôi nghe nói công ty có cuộc họp quan trọng hôm nay, anh Nam sao không tham gia.
– Tôi đã gọi chú Tuân đến thay tôi, cô không cần lo lắng.
– Vậy phiền anh Nam mua giúp tôi vài món đồ, hôm nay tôi ở lại chăm sóc anh Thiên.
– Cô muốn mua gì?
Thùy An liền gọi danh sách đồ cần mua, và khi trợ lý Nam rời đi, cô ta quay lại nói với Diệu Nhi:
– Tôi nghĩ chị không xứng với anh Thiên, nên tốt nhất chị nên rời xa anh ấy.
Diệu Nhi nhếch môi cười và đáp:
– Cô lấy tư cách gì để nói tôi xứng hay không xứng với anh Thiên. Đừng ngần ngại vì tôi hiền mà nghĩ có thể làm tổn thương tôi. Cô hiểu lầm rồi đấy. Tôi chỉ hiền với những người xứng đáng thôi, đối với người muốn hại mình, tôi không để yên đâu. Còn cô chỉ là em gái nuôi mà thôi, đừng có tự đặt mình vào vị trí quan trọng hơn thế.
Bị Diệu Nhi đáp trả, Thùy An tỏ ra tức giận, nhưng cô lại giữ được bình tĩnh khi trợ lý Nam quay trở lại.
Diệu Nhi chợt nhớ hôm nay có tiết dạy, vì vậy cô liền thông báo với trợ lý Nam:
– Hôm nay tôi có tiết dạy nên không thể ở lại đây được, anh hãy trông chừng anh ấy giúp tôi, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi biết, chiều tối tôi sẽ đến.
– Tôi đã hiểu, cô về đi.
Cảm ơn trợ lý Nam, Diệu Nhi xuống xe và về nhà. Khi cô đến, ba mẹ liền hỏi về tình hình của Quốc Thiên:
– Quốc Thiên ổn chứ con? Ba mẹ đợi mãi không thấy con gọi, lo lắng quá.
– Dạ, con xin lỗi ba mẹ, con quên gọi vì lo lắng cho anh Thiên. Anh Thiên bị chấn thương đầu khá nặng, đã được chuyển đến phòng mổ rồi nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói có khả năng anh ấy sẽ không tỉnh lại.
Sau câu nói này, Diệu Nhi nghẹn lời. Ba mẹ bàng hoàng và tỏ ra lo sợ:
– Ồ trời, tai nạn nặng thế sao. Con cái ngoan và hiền lành như Quốc Thiên, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ và anh ấy sẽ tỉnh lại thôi con.
– Dạ, con cũng chỉ hy vọng như vậy thôi ạ.
– Ừ, thôi con vào thay đồ rồi đi, đừng để bị muộn giờ dạy.
Diệu Nhi tiến vào phòng, thay đồ, và lấy laptop cùng tài liệu rồi bắt đầu chạy xe tới trường. Trong lúc trên đường, cô ghé mua hộp xôi để dùng sau giờ dạy. Sau buổi học, cô đến phòng giáo viên nhưng vẫn lo lắng nên chỉ ăn được mấy miếng và bỏ dở. Chị Minh nhận ra sự thất thần của Diệu Nhi và hỏi về:
– Có chuyện gì vậy Nhi, chị thấy em buồn buồn.
– Dạ không có gì đâu, em bình thường mà.
– Chị em thì không cần phải giấu nhau đâu.
– Thực sự là không có gì, chị Minh ạ.
– À, khi nào rảnh em ghé nhà chị nhé, lâu rồi không thấy em đến Cà Rốt chơi.
– Dạ, khi nào em rảnh, em sẽ báo chị.
– Ừ, nhưng em cũng nên để cơ hội cho Thế Viên, chị thấy nó tốt, muốn giới thiệu cho em đấy.
– Dạ, em… em đã có người yêu rồi, nên em không muốn anh ấy mất thời gian chị à.
Chị Minh nghe Diệu Nhi nói có người yêu rồi, cô ta kinh ngạc và nói:
– Sao thế. Em có người yêu từ khi nào mà chị không biết, giấu chị luôn à.
– Thực ra anh ấy là mối tình đầu của em, trước khi em lấy chồng cũ, chúng tôi đã từng yêu nhau mấy năm. Anh ấy đi nước ngoài nên chúng tôi chia tay, và anh ấy mới về gần đây nên chúng tôi mới quay lại.
– Chị chúc mừng em nhé, khi nào em có dịp ghé nhà chị thì đưa anh ấy đi chơi để chị cùng biết nhé.
– Dạ, chắc chắn ạ. Thôi em có tiết dạy rồi, em đi trước nhé.
– Ừ, đi đi em.
Diệu Nhi mỉm cười và rời khỏi phòng, sau đó, cô tới bệnh viện
để kiểm tra tình hình của Quốc Thiên vì sáng giờ không thấy trợ lý Nam gọi. Khi cô đến, không thấy trợ lý Nam ở đâu, cô liền bước vào phòng. Trong phòng không có ai, không thấy Thùy An hay mẹ anh Thiên đâu, vì vậy, cô để túi sách xuống và ngồi bên giường nắm tay anh, nói chuyện về chúng tôi. Trong khi đang nói, đột nhiên…