Tình cũ chương 34 | Đêm tân hôn ngọt ngào

06/01/2024 Tác giả: Hà Phong 274

Diệu Nhi sau khi hoàn tất việc thay đồ, bước ra ngoài và phát hiện Thùy An đang gần Quốc Thiên. Cô không chịu được và lên tiếng:

– Ai cho phép cô động vào chồng tôi như vậy?

Thùy An bị bắt quả tang, cô hứng chịu:

– Mẹ bảo tôi qua đây xem anh Thiên thế nào, chứ tôi cũng chẳng muốn tới đây đâu.

– Có muốn hay không thì chỉ có cô hiểu rõ thôi chứ tôi làm sao biết được.

– Anh Thiên là anh trai tôi, tôi động vào anh ấy thì có sao đâu, chị là vợ chứ không phải mẹ anh ấy đâu mà cấm tôi.

Diệu Nhi đáp lại với tiếng cười:

– Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới nhớ rằng anh Thiên không có em gáι. Tôi là vợ anh ấy, ngăn cản những kẻ thích phá rối quanh chồng tôi. Đừng nghĩ cô đối với anh Thiên hơn tình cảm anh em, cô lầm rồi đó. Đừng bao giờ tỏ vẻ máu liều nhiều hơn máu não, mất mạng có ngày như chơi.

Sau khi nói xong, Diệu Nhi cố gắng đỡ Quốc Thiên dậy, nhưng không thành công. May mắn có trợ lý Nam đến giúp, cô nhờ Nam đưa Quốc Thiên ra xe. Sau đó, cô đến chỗ mẹ Quốc Thiên chào và rồi cùng trợ lý Nam quay về.

Thùy An không nói được gì sau khi Diệu Nhi đi, cô ấm ức rồi về phía mẹ nuôi, tỏ vẻ đáng thương:

– Con chỉ muốn xem anh Thiên thôi mà chị ta nói con ve vãn anh ấy. Trong khi anh Thiên là anh trai con, chị ta nói vậy nghe được không mẹ.

Bà Mai lâu nay đã nhận ra Thùy An thích Quốc Thiên, nhưng không nói gì. Cho đến hôm nay, bà mới trả lời:

– Mẹ cũng mong con đối với Quốc Thiên chỉ là tình anh em mãi mãi, không hơn không kém.

Nhìn sắc mặt của Thùy An, bà Mai thấy có chút thay đổi nhưng nhanh chóng biến mất. Bà thấy thương hại cô nên mới nhận làm con nuôi. Chứ nếu đã từng đi tiếp khách, cô ta không xứng với con bà được.

Thùy An nghe mẹ nuôi nói vậy, có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

– Chúng ta mãi mãi chỉ là anh em tốt thôi. Thôi mọi người cũng về hết rồi, mẹ con mình về thôi.

Bà Mai gật đầu, sau đó cùng Thùy An đi ra phía trước cổng nhà hàng, bắt taxi về.

Từ khi Gấu ra đời, hàng tháng bà Linh thường đưa Gấu sang nhà bà Tám, người hàng xóm, để chơi. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, bà Linh ôm Gấu sang nhà bà Tám. Tại đây, bà Tám bày tỏ quan ngại khi nói:

– Sao thấy Gấu càng lớn lại không thấy giống ba nó vậy?

Bà Linh đang nựng Gấu nghe điều này liền bác bỏ:

– Nó giống mẹ thì không giống ba chứ sao.

Ngay sau đó, bà Cúc, người khác đến chơi, cũng phát ngôn:

– Tôi thấy nó không giống thằng Sơn tí nào cả. Bà xem thế nào đi, coi chừng bà nuôi cháu thiên hạ đó nha.

Bà Linh đáp lại:

– Thôi cứ đoán già đoán non, Gấu còn bé nên khuôn mặt nó thay đổi liên tục, chờ đến khi nó lớn là biết thôi.

Bà Tám đề cập đến việc kiểm tra ADN:

– Ôi trời, giờ này muốn biết chỉ cần xét nghiệm ADN ngay, không cần chờ đến khi nó lớn lên.

Bà Cúc cũng thêm vào:

– Đúng đấy, ở xóm tгêภ, con bà Hoan cặp bồ với ai, tới khi đầy năm thằng bé mới phát hiện ra con nào cho thằng con bà ấy đổ vỏ đó. Thời nay không tin tưởng được chuyện gì cả.

Những phê phán này khiến bà Linh bắt đầu nghi ngờ. Mặc dù Thanh Nhàn đã nói rằng bà không nên tin, nhưng bây giờ cả bà Tám và bà Cúc cũng đưa ra ý kiến tương tự, bà quyết định lấy tóc của Gấu để xét nghiệm ADN khi Hoàng Sơn về.

Trong khi nhổ tóc của Gấu, cu cậu đau đớn và khóc lên. Thảo Như, đang phơi đồ ở phía sau, nghe thấy tiếng khóc liền chạy tới và hỏi:

– Gấu sao vậy mẹ? Đang yên đang lành mà khóc toáng lên thế kia.

Bà Linh, thấy Thảo Như, có chút giật mình và trả lời:

– Có lẽ bị con gì cắn nên mới khóc.

Bà Linh đưa Gấu cho Thảo Như và rời đi. Thảo Như dỗ Gấu, sau khi Gấu no bụng, cậu bé ngủ quên. Cô ta để Gấu vào nôi, đợi cu cậu ngủ say rồi đi ra ngoài để tiếp tục phơi đồ.

Quốc Thiên vì say nên ngủ đến 7 giờ tối mới tỉnh. Khi mở mắt, anh nhận ra quần áo đã được thay đổi. Cảm giác đói ập đến, nên anh nhanh chóng tắm rửa và ra ngoài.

Diệu Nhi đang ở bếp chuẩn bị cháo và trà giải ɾượu cho Quốc Thiên. Khi nấu xong, cô mang ra tô cháo và cốc trà, sau đó gọi anh dậy ăn:

– Anh đỡ mệt chưa, mau lại ăn cháo rồi uống trà em vừa nấu đây.

Quốc Thiên hôn lên trán Diệu Nhi trước khi ngồi xuống và nói:

– Anh còn hơi mệt, xin lỗi vợ, hôm nay là ngày cưới nên anh vui quá, uống hơi nhiều.

Diệu Nhi đáp:

– Em hiểu rồi, anh mau ăn cháo, còn nóng mới ngon.

Quốc Thiên gật đầu, ăn xong cháo, uống trà Diệu Nhi đưa và nói:

– Cảm ơn vợ nhiều lắm. Em đã ăn chưa?

– Em ăn rồi, anh vào phòng nghỉ ngơi đi, em đi tắm.

– Thôi, anh ngồi ngoài này, anh vô thoải mái đầu óc chút rồi anh vào.

– Dạ, vậy anh ngồi đây, em đi tắm đây.

Sau khi nói xong, Diệu Nhi vào phòng, nhớ đến món quà của chị Minh, mở ra và thấy những bộ đồ ngủ mỏng tanh. Cô ngượng ngùng đỏ mặt và cất lại vào hộp. Sau đó, cô lấy bộ đồ bình thường để đi tắm. Mệt sau một ngày di chuyển nhiều, cô nhìn bồn tắm và quyết định thư giãn trong nước.

Quốc Thiên cảm thấy đỡ mệt, vào phòng mở laptop kiểm tra chứng khoán. Bên trong phòng tắm, Diệu Nhi đã tắm xong, lấy khăn lau người và quần áo. Tuy nhiên, cô vô tình làm rơi bộ đồ xuống đất. Không biết phải làm sao, cô quấn khăn và rón rén đi ra ngoài. Khi đến tủ, thấy Quốc Thiên đang ngồi, cô rơi vào tình huống khó xử. Cô quyết định mở tủ lấy đồ rồi mở cửa đi ra. Khi đã làm được, Quốc Thiên quay lại bất ngờ. Diệu Nhi vội nói:

– Anh nhắm mắt lại đi, chờ em thay đồ xong rồi mới mở mắt nhé.

Quốc Thiên cười và trả lời:

– Vợ định quyến rũ anh à? Vợ không cần phải quyến rũ, anh cũng sẽ tự sập bẫy.

Diệu Nhi lắc đầu, giữ chặt khăn và nói:

– Em không có ý quyến rũ anh đâu. Anh đừng hiểu lầm vì đồ của em rơi ướt mất, em nghĩ anh đang ở ngoài nên mới…

– Vợ mặc đồ làm gì, anh cũng nhìn thấy rồi. Chúng ta cũng làm những chuyện như đôi vợ chồng đêm tân hôn.

Quốc Thiên nói cười và tiến gần Diệu Nhi, tạo khoảng cách cực kỳ gần. Diệu Nhi, dù đã từng làm chuyện vợ chồng, nhưng vẫn ngần ngại:

– Nay tiếp khách, em mệt lắm, hôm khác em sẽ sẵn sàng.

Quốc Thiên giữ chặt cô và nói:

– Nhưng anh sẵn sàng từ lâu rồi… Không phải mới sẵn sàng, anh sẵn sàng từ mấy năm nay.

Diệu Nhi không kịp nói, Quốc Thiên nhanh chóng hôn cô. Cô, ngại ngùng,không kịp phản kháng nên đứng im.

Quốc Thiên, nhận ra sự ngần ngại của Diệu Nhi, quyết định hành động nhẹ nhàng bằng cách hôn nhẹ môi cô, sau đó dùng lưỡi khẽ tách môi cô để thâm nhập vào khoang miệng. Diệu Nhi, sau một khoảnh khắc, cũng đáp lại và anh ôm cô đưa lên giường, hôn mãnh liệt hơn. Khi nghe tiếng kêu nhỏ của Diệu Nhi, anh gỡ khăn trải trên cơ thể cô.

Anh di chuyển nụ hôn từ cổ, vai, đến đôi gò bồng đào mọng nước của Diệu Nhi. Anh sử dụng tay để vẽ nhẹ và xoa nắn những phần cơ thể khác nhau, làm cho Diệu Nhi cảm thấy mơ màng và kích thích. Cảm nhận được sự ướt át, anh dần di chuyển tay xuống nơi tư mật, tạo ra những cử động làm tăng kích thích cho cô. Diệu Nhi, người đang trải qua những trạng thái tinh thần phức tạp, cảm nhận những cử động táo bạo của anh làm cho đầu óc cô mơ mộng.

Khi anh đưa tay cởi quần áo và bắt đầu đưa cậu nhỏ vào nơi tư mật của cô, Diệu Nhi cảm thấy xấu hổ và quay mặt đi. Tuy nhiên, anh không chờ cô phản kháng và nhanh chóng hôn cô, giữ cho cô không kịp thay đổi tư thế. Sau một khoảnh khắc của sự hứng thú, Quốc Thiên thư giãn và ôm Diệu Nhi vào toilet vệ sinh, sau đó, anh dùng khăn lau và nằm xuống, ôm cô chặt và nói:

– Ngủ ngon nhé, vợ yêu…

Mặc dù Diệu Nhi nghe thấy rõ những từ ngôn của anh, nhưng sau màn mây mưa, cô lại cảm thấy ngượng nên cô che giấu khuôn mặt dưới chiếc chăn. Hai người chìm vào giấc ngủ với những cảm xúc riêng biệt.

Bài viết liên quan