Tình cũ chương 35 | Danh tính của Gấu

06/01/2024 Tác giả: Hà Phong 247

Diệu Nhi thức dậy sáng hôm sau và không thấy Quốc Thiên bên cạnh. Cô đi vào toilet và nhìn thấy những vết bầm trên cổ do anh để lại, cảm thấy ngượng ngùng. Sau khi vệ sinh cá nhân, khi ra ngoài, cô thấy Quốc Thiên đang chuẩn bị đồ ăn. Diệu Nhi giúp anh tận bàn và hỏi:

– Anh vừa mới đi mua đồ à?

Quốc Thiên đổ bún bò vào một tô, đẩy tô còn lại về phía Diệu Nhi và nói:

– Tớ sợ vợ đói nên dậy sớm mua, nhưng chỗ đó đông quá, phải xếp hàng mãi mới mua được. Vợ mau ăn đi.

Diệu Nhi cười và nói:

– Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi.

– Chúng ta đã là vợ chồng, vợ đừng ngại ngùng. Chăm sóc vợ là việc của chồng.

Diệu Nhi gật đầu và cả hai cùng ngồi ăn. Quốc Thiên hỏi:

– Vợ muốn đi tuần trăng mật ở đâu để tớ đặt vé?

– Không cần đâu, công việc bận rộn, khi nào xong thì đi.

– Khi nào muốn đi, nói tớ nhé.

Sau khi ăn, Quốc Thiên rửa chén, Diệu Nhi tranh thủ vào phòng thay quần áo và che điểm vết bầm. Anh đưa cô tới trường trước khi đi làm.

Khi Thùy An vào và thấy Quốc Thiên cũng đã đi, cô hỏi:

– Hôm qua anh say đến bất tỉnh, hôm nay lại đi làm rồi?

– Tớ đã nhắc về cách xưng hô rồi.

Thùy An ngượng nói:

– Sếp khỏe không? Mẹ nhờ tớ hỏi.

– Không liên quan, vài ngày nữa vợ chồng tớ sẽ về.

– Anh trả lời kiểu gì vậy? Lúc trước không như thế, có lẽ chị ta đã yêu cầu anh.

Quốc Thiên gắt gỏng:

– Đừng nói xấu vợ tớ. Muốn yên ổn thì nên biết điều. Đừng hy vọng tớ sẽ nhân nhượng mãi.

Sau khi nói xong, Quốc Thiên cười nhẹ rồi rời đi, để Thùy An đứng đó tức đến mức đỏ bừng mặt. Cô ta cảm thấy bị nhìn ngó, bàn tán, nên lẹt về phòng làm việc để tránh.

Trưa, Quốc Thiên đến trường đón Diệu Nhi, trên đường về, anh nói:

– Sắp tới anh có cuộc họp với đối tác, không thể ăn cơm cùng vợ được. Muốn ăn gì không, anh đưa đi rồi đưa về nhà.

Diệu Nhi trả lời:

– Anh bận thì đưa em về, em nấu cũng được. Đừng để lỡ hẹn với khách vì vì cơm.

– Anh lo được, chỉ cần vợ nói muốn ăn gì thì anh đưa đi.

– Vậy thì em muốn ăn bún chả cá nhé?

Quốc Thiên gật đầu, lái xe đến quán bún chả cá cho Diệu Nhi. Ăn xong, anh mua nước ép và đưa cô về chung cư trước khi anh rời đi.

Ở nhà, Diệu Nhi cảm thấy buồn, xuống siêu thị mua ít đồ linh tinh và đồ ăn để nấu, chờ Quốc Thiên về.

Hai tuần sau, Hoàng Sơn được nghỉ, anh đưa mẹ và con Gấu ra chơi. Trước khi đi, anh nói với mẹ:

– Mẹ ơi, trưa mẹ nấu cơm giúp con nhé.

– Được, mẹ nấu cho.

Xe taxi đến, Hoàng Sơn ôm Gấu ra trước. Thảo Như cầm balo đồ dùng của Gấu, chào mẹ chồng rồi lên taxi rời đi.

Sau khi họ đi, bà Linh gọi Thanh Nhàn tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm ADN của Hoàng Sơn và Gấu. Khi đọc kết quả, bà shock khi thấy dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống”. Bà ngồi run, cảm giác khó thở, bàng hoàng vô cùng. Bà Linh ngồi lại, hít thở để bình tĩnh, cảm thấy đau lòng. Cháu mình, một đứa bé mà bà yêu thương, lại không phải cháu ruột. Bà đưa tay lên trái tim, cố nén nỗi đau.

Nhận ra kết quả, Thanh Nhàn nói:

– Mẹ thấy không, từ hồi đầy tháng của Gấu, con đã nghi ngờ rồi, mẹ không tin con, còn bảo con quấy rối, che chở nó. May là xét nghiệm này, không thì gia đình mình bị lừa đến khi nào.

– Mẹ không nghĩ nó tinh vi như vậy, dối trá cả nhà mình. Chờ Sơn về, mẹ sẽ nói rõ với nó.

– Đúng đó mẹ, phải dạy nó một bài học để học từ sai lầm của mình.

Bà Linh, mặc dù sốc, nhưng cũng đồng ý với Thanh Nhàn. Sau đó, hai mẹ con bà Linh về nhà. Trên đường về, bà Linh ghé chợ để mua đồ ăn cho việc nấu cơm.

Trong khi đó, Thảo Như đi chơi cùng Hoàng Sơn và Gấu, nhưng trong lòng cô luôn lo lắng và thấp thỏm. Nhìn Gấu lớn lên, càng thấy không giống Hoàng Sơn, cô lo lắng về bí mật mà cô ta đã giữ kín từ lâu, sợ bị lộ ra. Cô cố giữ vẻ bình thường và nhìn sang Hoàng Sơn thì bắt gặp anh ta đang ôm Gấu, khiến cô ta chạnh lòng. Dù Hoàng Sơn không tốt với cô, nhưng với Gấu thì lại khác, anh ta vẫn hỗ trợ tài chính cho cô lo cho đứa bé. Thảo Như thở dài và nghĩ linh tinh, lo lắng về mọi khía cạnh.

Hoàng Sơn, trong việc ôm Gấu và tìm kiếm đặc điểm giống anh, nhận ra rằng không có. Anh hỏi Thảo Như khi thấy cô ta thở dài:

– Có chuyện gì mà cô thở dài thế?

Thảo Như bị hỏi, cô ấp úng trả lời:

– Không có gì, tôi thấy hơi mệt thôi.

– Vậy thì đi về, Gấu cũng mệt rồi.

Hoàng Sơn sau đó chia tay bạn và đưa Thảo Như và Gấu về nhà.

Khi họ về đến nhà, bà Linh và Thanh Nhàn đã nấu cơm xong. Ngay khi Gấu được ôm vào phòng, Thảo Như định lau người và thay quần áo cho con, nhưng bị ngăn lại, để đợi Hoàng Sơn ôm Gấu ra. Thảo Như, sau khi ôm Gấu ra, chào Thanh Nhàn và mẹ chồng:

– Chào mẹ, chào cô Nhàn. Cô mới qua đây thôi, hai đứa nhỏ ở đâu, sao không cho qua chơi với Gấu.

– Ông nội vắng nhà, nên tụi nhỏ ở nhà với bà nội. Có mình tôi qua đây thôi.

– À, thế thì cô chơi với mẹ nhé. Chị vào thay quần áo và lau người cho Gấu.

Bà Linh lúc này mới lên tiếng:

– Đứng lại, mọi người ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói.

Thảo Như ngạc nhiên hỏi:

– Có chuyện gì vậy mẹ, có quan trọng không ạ? Nếu không quan trọng thì để con cho Gấu ngủ rồi ra nhé.

Hoàng Sơn cũng hỏi:

– Chuyện gì thế mẹ?

Bà Linh không trả lời Hoàng Sơn, mà quay sang Thảo Như:

– Cô nói đi, Gấu là con của ai.

– Gấu là con của anh Sơn chứ là con của ai nữa mẹ.

Thảo Như nghe bà Linh hỏi, trong lòng nảy lên một sự bất an, nhưng cô ta cố giấu đi và trả lời như vậy. Thanh Nhàn thấy vậy liền lên tiếng:

– Chị có chắc không, tôi muốn chị nói lại lần nữa.

– Cô Nhàn nói gì lạ vậy, tôi biết cô không thích tôi, nhưng Gấu là con anh trai cô mà, còn là cháu của cô nữa. Sao cô lúc nào cũng nói lung tung vậy?

– Vậy để tôi đưa cái này cho chị xem nhé.

Nhanh chóng, Thanh Nhàn lấy tờ giấy xét nghiệm ADN ra và đưa cho Hoàng Sơn, ông Tuấn, và cuối cùng là Thảo Như.

Thảo Như nhìn tờ giấy run rẩy, cô ta ôm Gấu một tay và giật lấy tờ giấy từ tay Thanh Nhàn, nhưng bị Hoàng Sơn lấy mất. Cô ta hoảng sợ nói với Hoàng Sơn:

– Anh phải tin em, Gấu là con của anh. Chắc chắn cô Nhàn không thích mẹ con em nên mới làm ra trò này.

Thấy Hoàng Sơn im lặng, Thảo Như lại quay sang ông Tuấn:

– Gấu là cháu của ba mẹ, ba mẹ đừng tin lời cô Nhàn, giấy tờ vẫn có thể làm giả được mà ba. Không phải ba thương Gấu lắm sao, ba nói giúp con đi.

– Đúng là tôi có không thích chị thật, nhưng chuyện Gấu không phải con cháu gia đình nhà tôi cũng là sự thật. Nếu mẹ tôi không đi làm xét nghiệm, thì chị còn giấu gia đình tôi đến bao giờ nữa hả.

Ông Tuấn nhìn tờ giấy và sốc đến nỗi ngồi im một lúc mới lấy lại bình tĩnh để trả lời:

– Giấy trắng, mực đen như thế cô còn nói gia đình này phải tin chị là sao, tôi thật thất vọng về cô.

Nói xong, ông Tuấn bất ngờ bị nhồi máu cơ tim, bà Linh sợ ông sẽ có vấn đề nên vội đỡ ông vào phòng nằm rồi quay lại nói tiếp:

– Cô đúng là cơn địa động loạn trắc nết, uổng công gia đình tôi yêu thương thằng Gấu mà nó lại không phải ruột thịt của nhà tôi. Sao cô lại cho con tôi đỏ vỏ cho người khác vậy hả?

– Không phải vậy đâu mẹ ơi, mẹ tin con đi.

– Từ giây phút này, tôi không muốn thấy mẹ con cô trong căn nhà này nữa. Mau vào thu dọn quần áo và biến đi.

Nghe mẹ chồng nói vậy, Thảo Như khóc lóc van xin:

– Mẹ… Gấu còn nhỏ như vậy. Mẹ đuổi con đi thì con biết ở đâu đây ạ.

– Đó là chuyện của cô, nhà tôi không quan tâm.

Thảo Như dẫn đến ngõ cụt, cô ta bây giờ chỉ còn Hoàng Sơn để níu giữ, nên cô ta liền ôm Gấu và đi đến nơi anh ta đang đứng:

– Anh… có thể nói mẹ đừng đuổi em với con đi không. Em vì anh mà từ bỏ gia đình, bây giờ em không còn nơi nào để đi ngoài căn nhà này cả.

Hoàng Sơn quay qua nhìn Thảo Như bằng đôi mắt đỏ ngầu như con thú dữ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta không trả lời mà…

Bài viết liên quan