Tình cũ chương 7 | Cuộc tái ngộ của Quốc Thiên và Diệu Nhi

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 175

Quốc Thiên đến nhà của Diệu Nhi, nơi mà họ từng chia sẻ những ký ức ngọt ngào khi còn yêu nhau. Dù đã xa cách nhiều năm, nhưng anh vẫn nhớ rõ con đường dẫn tới ngôi nhà này. Khi đến nơi, anh hạ kính xe và nhìn vào ngôi nhà, ký ức hồi xưa ùa về, khiến lòng anh tràn ngập cảm giác buồn bã và tiếc nuối. Sau khoảng 15 phút, anh yêu cầu tài xế lái xe đưa anh về chung cư.

Trong khi đó, ở nhà, Thùy An lo lắng khi không thấy Quốc Thiên về. Cô không ngừng đi qua đi lại. Khi nghe tiếng cửa mở, cô quay người lại và ôm chầm lấy Quốc Thiên, bày tỏ sự lo lắng:

-Cuối cùng anh đã về rồi, em lo lắng lắm đấy.
Quốc Thiên bị Thùy An ôm bất ngờ, giữ nguyên tư thế khoảng 10 giây rồi mới trả lời:

-Em buông anh ra đi.
Thùy An nghe vậy ngại ngùng buông Quốc Thiên ra và xin lỗi:

-Em xin lỗi, em không cố ý đâu.

-Không có gì đâu, sau này chú ý hơn một chút. Thôi, anh hơi mệt, anh vào phòng đây.

-Dạ, anh đã ăn chưa? Để em nấu cho anh rồi anh đi ngủ nhé.

-Không cần đâu, anh vào phòng đi.

Sau khi nói xong, Quốc Thiên rời khỏi Thùy An và vào phòng. Trong khi nằm trên giường, anh lại nhớ về Diệu Nhi và bất ngờ muốn gặp cô, nhưng anh không biết phải làm thế nào.

Ngày hôm trước, Hoàng Sơn đã xin chuyển công tác nhưng vẫn ở lại với người tình. Trong khi cô tắm, Hoàng Sơn gọi cho Diệu Nhi để hỏi thăm, nhưng không ngờ người tình đang đứng nghe. Sự ghen tỵ trong lòng cô ngày càng tăng cao. Chờ Hoàng Sơn kết thúc cuộc gọi, cô ta giả vờ đi ra, nói:

-Hôm nay công việc thế nào rồi anh? Em muốn mua chiếc túi này nhưng tiền không đủ, anh cho em thêm được không?

-Em đừng tiêu xài hoang phí nữa, anh thấy em có rất nhiều túi rồi đấy.

-Nhưng dùng mãi cũng chán mà, anh mua cho em đi.

Cô ta như mèo nhỏ, ngồi kế bên nũng nịu và mèo mẹo, cuối cùng Hoàng Sơn cũng đồng ý. Cô ta vui mừng nói:

-Vậy anh đưa em đi mua ngay đi, anh nhé.

-Lần này thôi đấy.

-Dạ, vậy anh chờ em thay đồ rồi chúng ta đi nhé.

Hoàng Sơn gật đầu và đợi cô ta thay đồ để cùng nhau đi mua sắm.

Tối nay, Diệu Nhi cảm thấy buồn và quyết định đi mua một ít quần áo mới để làm mới bản thân trước khi đi dạy. Cô thay đồ để chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng khi mở cửa, cô nhìn thấy mẹ chồng đang đi tới. Cô bước ra và chuẩn bị nói chuyện với bà:

-Giờ này không lo ngủ mà còn mặc chiếc váy này đi ra ngoài, hẳn là hẹn hò với trai đúng không?

-Mẹ nói gì vậy, bây giờ vẫn còn sớm nên con ra ngoài mua quần áo mới chứ không phải hẹn hò với trai đâu ạ.

-Quần áo của con, tôi thấy đầy đủ mà, mua gì nữa, đừng có vẽ vời. Chồng tôi đi làm rất cực khổ, con không xót chồng mà tiêu xài hoang phí vậy hả?

-Con mua bằng tiền của mình, con không lấy tiền của anh Sơn đâu mà mẹ làm ầm lên vậy. Dù có lấy mẹ cũng không có quyền gì phải nói xử với con, tiền của chồng con thì con sử dụng mà.

Vừa dứt lời, bà đã tát mạnh vào mặt Diệu Nhi và nói to:

– Cô, một giáo viên, mẹ chồng nói gì cô trả treo câu đó. Thực sự, thứ mất dạy, ba mẹ cô không dạy dỗ cô đúng cách.

Diệu Nhi, trước đây luôn nhường nhịn vì mong muốn yên bình trong gia đình, nhưng hôm nay bà đụng vào ba mẹ cô, cô quyết định không chấp nhận. Cô đáp lại:

– Mẹ muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp với con, ba mẹ con đã dạy dỗ con rất tốt nên con mới nhẫn nhục đến giờ này.

Ông Tuấn, người ở trong phòng, nghe tiếng ồn ào nên đi ra xem xét. Khi thấy vợ và con dâu cãi nhau, ông lên tiếng:

– Có chuyện gì mà cả nhà ồn ào thế này, bao giờ mới có bình yên ở trong nhà này?

Bà Linh, khi thấy chồng hỏi, trả lời:

– Ông xem con dâu ngoan hiền của ông đây, khuya rồi còn trang điểm để đi gặp trai. Khổ thân con trai tôi, đi làm xa vất vả, còn vợ ở nhà đong đưa với trai.

– Bà nói như vậy làm gì vậy, Diệu Nhi có chuyện gì?

Diệu Nhi nghe bà hỏi, đáp lại:

– Dạ, con chỉ định ra ngoài mua ít quần áo để thay đổi khi đi dạy, mà mẹ không tin và nói con đi đong đưa, hẹn hò với trai.

Ông Tuấn, biết rõ tính cách của bà Linh, chỉ thở dài nhìn Diệu Nhi và nói:

– Thôi con đi, kệ bà ấy.

– Dạ, vậy con xin phép đi ạ.

Nói xong, cô quay người và rời khỏi, trong khi bà Linh còn cҺửι rối bời về mẹ chồng và ba chồng.

Diệu Nhi đến cửa hàng quần áo quen thuộc, một nơi mà Thảo Như đã giới thiệu trước đây. Vì mỗi lần mua, cô thường chọn nhiều bộ quần áo, nên chủ cửa hàng, chị Hoa, rất ưa mến cô. Khi cô vừa đỗ xe và bước vào, chị Hoa mỉm cười chào:

– Đây là Diệu Nhi đúng không, sao lâu quá không ghé đây ủng hộ chị.

– Dạ, gần đây em bận nên không có thời gian, bây giờ mới có dịp đến.

– Lương cô giáo có vài triệu, sao không làm cộng tác viên bán quần áo với chị để kiếm thêm thu nhập.

– Dạ, em tiết kiệm một chút là đủ mà chị. À, có mẫu nào mới để mặc khi đi dạy không chị.

– Có nhiều lắm em, em lựa thoải mái nhé.

Diệu Nhi gật đầu và sau hơn 20 phút, cô đã chọn được một số bộ quần áo và mang vào phòng thử.

Lúc này, Hoàng Sơn và cô người tình cũng đến cửa hàng của chị Hoa. Khi dựng xe, Hoàng Sơn nhìn thấy chiếc xe gần giống với của Diệu Nhi, anh quyết định kiểm tra biển số. Tuy nhiên, cô người tình giữ lại anh và nói:

– Chị Hoa, chị ơi, chị xem đây, đằng kia có vẻ giống xe của Diệu Nhi. Mình vào xem đi.

Chị Hoa, không nhận ra cô gái vì đang đeo khẩu trang, khi cô ta tháo khẩu trang ra, chị Hoa nói:

– Ừa, em à. Sao lâu quá không ghé chị. À, còn ai nữa không, bạn trai em hả.

Cô người tình trả lời:

– Ồ, hai đứa đẹp đôi đó chị, vào trong chị lấy túi cho xem.

Cô ta dẫn Hoàng Sơn đi xem quần áo, trong khi đó, cô ta hỏi:

– Anh thấy đẹp không?

– Ừ, được.

– Vậy thì em chọn mấy cái này, anh trả tiền giúp em.

Cô ta đưa đồ cho chị Hoa và sau đó quay sang ôm tay Hoàng Sơn nói:

– Anh trả tiền cho em đi.

Hoàng Sơn không trả lời, rút thẻ từ ví ra đưa cho chị Hoa và nói:

– Chị cà thẻ giúp tôi nhé.

Chị Hoa gật đầu và cầm thẻ, nhưng chưa kịp cà thì thấy Diệu Nhi ra nên cô ta nhanh chóng nói:

– Diệu Nhi thử sao rồi, vừa hết không.

– Dạ, vừa hết chị ạ.

Diệu Nhi đang nhặt đồ và trả lời. Khi cô nhìn lên, thấy Hoàng Sơn và cô người tình đứng trước mặt, tay trong tay, cô như sững lại, đống quần áo cô vừa nhặt lại rơi xuống. Cô dường như không tin vào mắt mình, đứng chôn chân tại chỗ nhìn họ cho đến khi Hoàng Sơn đến gần cô. Lúc này cô mới nhận ra mình không nhầm.

Hoàng Sơn và cô người tình cũng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Diệu Nhi ở đây. Hoàng Sơn vội gỡ tay cô ta ra và đi lại phía Diệu Nhi để nhặt đồ cho cô, nhưng trước khi cô kịp cúi xuống, bị cô ta tát một cái tai. Hoàng Sơn biết mình đã sai và sợ sẽ xảy ra ầm ĩ, nên nhanh chóng nói:

– Em bình tĩnh đi, mọi chuyện không phải như em nghĩ. Anh đưa em về nhà rồi mình sẽ nói chuyện sau.

Diệu Nhi hất tay Hoàng Sơn ra và bực tức hỏi:

– Nói đi, tại sao anh lại ở đây cùng Thảo Như? Anh nói là đi làm công trình xa thành phố mà.

– Anh… anh…

– Anh đã lừa dối tôi suốt thời gian qua, phải không? Trong khi tôi hết lòng vì anh, vì gia đình mà anh lại đối xử với tôi như vậy, kẻ đê tiện.

Cô không giữ được bình tĩnh và liền đấm vào mặt Hoàng Sơn. Thảo Như thấy Hoàng Sơn bị đánh, cô kéo anh về phía mình và đối mặt với Diệu Nhi nói:

– Trước sau gì mày cũng biết, người yêu của tao là anh Sơn chồng mày đó. Tụi tao yêu nhau thật lòng, nên mày buông tha cho anh Sơn đi. Thời gian qua tao và anh ấy ở cùng nhau rất vui vẻ và hạnh phúc.

Diệu Nhi nghe Thảo Như nói như khiêu khích mình, tức giận và lao vào đánh Thảo Như. Cả hai cãi nhau và đánh nhau giữa cửa hàng, nhưng Diệu Nhi lợi hơn vì Thảo Như không thể đánh đầu thủ cao hơn mình. Diệu Nhi nhắm mắt và đấm liên tục, nói:

– Con khốn, tôi coi mày là bạn thân mà mày lại làm thế với tôi. Ngoài kia có bao nhiêu đàn ông, tại sao mày lại chọn chồng tao.

– Tất cả là tại mày ngu biết chưa.

Hoàng Sơn, người đứng đó từ lâu nhưng không dám can ngăn, cuối cùng, khi Diệu Nhi dừng lại, anh ta nói:

– Em bình tĩnh đi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Anh đưa em về nhà, sau đó mọi thứ sẽ được làm rõ.

Diệu Nhi không dừng lại, còn nắm đầu Thảo Như và đánh liên tục. Hoàng Sơn nhanh chóng rút Thảo Như ra và thậm chí nói:

– Em bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không phải như em tưởng. Anh đưa em về rồi sẽ giải quyết.

Diệu Nhi, tỏ ra không nghe, vẫn tiếp tục hành động của mình. Hoàng Sơn lo lắng về tình hình, quyết định đưa cả hai ra khỏi cửa hàng để tránh sự chú ý và ồn ào.

Bài viết liên quan