Tình cũ chương 8 | Diệu Nhi Rời Khỏi Gia Đình Sau Sự Phản Bội

03/01/2024 Tác giả: Hà Phong 142

Diệu Nhi rời khỏi cửa hàng, cô cảm thấy lòng tràn ngập cảm xúc và không biết phải làm gì. Cô lái xe mãi, chỉ muốn tránh xa mọi thứ. Đến khi đến cây cầu quen thuộc, nơi cô thường đến để giải toả những buồn phiền, cô dừng lại. Ngồi trên cầu, cô không kiềm được cảm xúc, ôm mặt và khóc nức nở.

Cô không thể tin rằng người chồng mà cô yêu thương và tận tâm lại phản bội cô như vậy. Những kỷ niệm ngọt ngào của họ giờ đây trở thành những đau đớn khó chịu. Thời gian qua, anh ta đã lừa dối cô, giả vờ đi làm xa nhưng thực chất ở bên Thảo Như. Cảm giác chia sẻ chăn gối cùng với người khác khiến cô cảm thấy kinh tởm.

Cô chẳng muốn ai biết đến mình, nhưng người qua đường vẫn chú ý đến cô khi thấy cô ngồi khóc. Họ đến hỏi thăm, nhưng cô chỉ lắc đầu, muốn giữ cho mình làm riêng. Có người còn đề xuất đưa cô về nhà, nhưng cô từ chối lịch sự. Cảm giác bất lực và đau đớn khiến cô chỉ muốn trở về nhà với ba mẹ, nơi cô cảm thấy an toàn hơn.

Sau khi khóc mệt mỏi, cô nhận ra đã quá muộn và quyết định tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi và tìm lại sự tĩnh lặng.

….

Cô vào phòng và đóng cửa lại, để lại mẹ chồng đứng đó với biểu cảm ngạc nhiên và lo lắng. Diệu Nhi cảm thấy lòng đau đớn, vừa mất đi tình yêu, vừa phải đối mặt với sự nghi ngờ và ánh mắt khinh bỉ từ mẹ chồng.

Trong khi đó, ở phòng Thảo Như, Hoàng Sơn đang cảm thấy sự giải thoát khi không bị buộc phải rời đi. Thảo Như vẫn ôm chặt anh ta, nhấc mặt lên và nói:

– Anh hứa là sẽ ở lại với em, đúng không? Em sợ mất anh, sợ phải đối mặt với một mình thôi.

Hoàng Sơn nhìn vào đôi mắt Thảo Như, anh ta cảm nhận được sự yếu đuối và lo lắng. Anh ta gật đầu và nói:

– Anh sẽ ở lại, nhưng em phải hứa không bao giờ thực hiện hành động tự tử đó nữa. Chúng ta cùng nhau tìm ra giải pháp cho mọi khó khăn, được không?

Thảo Như, mặt vẫn ướt lệ, gật đầu và nói:

– Em hứa, anh ơi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.

Hai người ôm nhau trong sự đau khổ và lo lắng, nhưng cũng đầy hy vọng và quyết tâm.

Sáng hôm sau, khi Diệu Nhi tỉnh dậy, cô đã có đôi mắt sưng húp từ những giọt nước mắt đêm qua. May mắn là không có tiết dạy, tránh được sự chú ý của đồng nghiệp. Khi trả phòng và trở về nhà chồng, cô phải đối mặt với sự tò mò của bà Linh.

– Cô đi đâu từ tối hôm qua tới giờ mới về?

– Con ở bên nhà ba mẹ con.

Lời trả lời của Diệu Nhi khiến bà Linh nghi ngờ và chê trách. Trong khi đó, Diệu Nhi cảm thấy tình cảm gia đình đang trở nên phức tạp và khó khăn hơn bao giờ hết.

Cô đi lại xe lấy túi đồ rồi đi vào trong nhà, thấy ba chồng đang đọc báo cô cúi đầu chào ông rồi đi vào phòng. Ngay sau đó, cô bắt đầu soạn đơn ly hôn trên máy tính và quyết định gọi điện cho Hoàng Sơn.

Trong khi đó, ở phòng Thảo Như, cô đang ôm Hoàng Sơn ngủ. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thảo Như với tay lấy điện thoại nghe và đáp:

-Alo, ai đấy?
Sau khi nghe tiếng nói của Thảo Như, Diệu Nhi ở bên kia đường điếc người một chút. Cô quyết định nhờ Thảo Như đưa điện thoại cho Hoàng Sơn:

-Đưa máy cho Hoàng Sơn đi.
Thảo Như, đã tỉnh dậy, nhìn số điện thoại và đáp:

-Anh ấy vẫn đang ngủ, mày biết không? Đêm qua anh ấy lo cho tao, sợ tao bị tổn thương, không dám rời xa tao. Anh ấy chỉ nói yêu tao, còn mày là để anh ấy có người lo cho ba mẹ thôi. Mày ngốc lắm.
Diệu Nhi, không giữ được bình tĩnh, nói:

-Đúng, tôi ngốc khi tin tưởng mày. Tôi ngốc khi tận tâm, chia sẻ mọi chuyện với mày. Nhưng giờ đây, mày trả lại tôi bằng cú sốc này. Mày và anh ta hợp nhau, kiểu ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nhưng mày nhớ, tôi là vợ, được cưới hỏi, được công nhận bằng pháp luật, còn mày chỉ là con giáp thứ 13, thứ giật chồng người khác thôi.
Thảo Như, cười phá lên và nói:

-Dù sao thì tao vẫn có được sự yêu thương từ Hoàng Sơn, không phải như mày. Nhớ rằng, trong mối quan hệ, kẻ không được yêu thương sẽ trở thành kẻ thứ ba.
Sau những lời nói, Thảo Như đóng máy và cười đắc ý. Hoàng Sơn, đang ngủ, mở mắt và hỏi Thảo Như về cuộc điện thoại:

-Em đang nói chuyện với ai vậy?

-Vợ anh chứ còn ai.

Hoàng Sơn vội vã lấy điện thoại và nói:

-Em… em… nghe anh nói.
Diệu Nhi, quyết định không tiếp tục dây dưa, nói:

-Anh muốn nói gì thì tối nay 7 giờ về nhà rồi nói, tôi chờ anh.
Sau khi dứt lời, cô tắt máy. Cô hứa với lòng không khóc nữa vì Hoàng Sơn, sau đó bắt đầu xếp quần áo trong tủ kéo vali ra.

Buổi chiều, Hoàng Sơn hoàn thành công việc và nhận được phê duyệt chuyển công tác. Anh quyết định nhanh chóng về nhà để giải quyết mọi chuyện. Trước khi về, anh ghé quán trà sữa để mua loại trà sữa mà Diệu Nhi thích, hy vọng rằng có thể làm dịu lòng cô.

Sau khi chứng kiến sự kiện đêm qua và nghe lời của Thảo Như, trong tâm trí anh, so sánh giữa cô và vợ đã nảy lên. Thảo Như hiện tại khác xa so với lúc mới quen anh, không còn hiền lành như trước và đặc biệt, không chấp nhận là người tình trong bóng tối như đã hứa với anh mà muốn công khai mối quan hệ với vợ anh. Ngược lại, vợ anh đã hy sinh rất nhiều vì anh, và chưa bao giờ ép buộc anh theo ý cô như Thảo Như đã làm. Anh tin rằng Diệu Nhi vẫn còn yêu thương anh, và anh sẽ về năn nỉ để cô tha thứ cho anh. Cho dù cô có nói gì và mắng chửi anh như thế nào, anh sẽ chấp nhận vì anh là người gây ra lỗi lầm và anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô để theo đuổi Thảo Như.

Khi Hoàng Sơn về nhà, thấy mẹ đang nói chuyện với bác hàng xóm, anh đi vào và chào mừng. Bà Linh, mẹ anh, khi thấy con trai về, liền chào hàng xóm rồi đưa Hoàng Sơn vào sân hỏi:

– Sao lại về nhà nữa đấy con?

– Dạ, con xin chuyển công tác về đây rồi ạ, nên con về nhà ở.

– Thế thì tốt quá rồi.

– Dạ, mà vợ con đâu rồi mẹ?

– Nó ở trong phòng đấy, không biết đi đâu từ tối qua đến sáng nay mới về. Con liệu mà xem dạy lại nó chứ, mẹ nói câu nào ra nó trả treo lại câu đó.

– Chắc cô ấy sang nhà ba mẹ rồi ở lại ngủ thôi, để con nói chuyện lại với cô ấy.

– Ừ, thôi vào nhà tắm rửa đi cho mát. Mà nói nó lo nấu cơm nước đi, mẹ sang nhà bà Ánh chơi tí.

– Mẹ đi đi.

Bà Linh nói xong thì đi, Hoàng Sơn nhanh chóng vào trong nhà. Khi anh tới phòng, thấy vali đồ và vật dụng cá nhân thường dùng của Diệu Nhi đã được đặt gọn vào thùng. Hoàng Sơn nghe tiếng nước chảy ở bếp, cầm ly trà sữa xuống. Diệu Nhi đang rửa rau, anh đi lại và nói:

– Để anh phụ em.

Cô đang rửa rau, nghe tiếng Hoàng Sơn vang lên, có chút giật mình. Cô hất bàn tay anh ta vừa chạm vào tay cô rồi nói:

– Tôi tự làm được, phiền anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra đi.

Hoàng Sơn biết Diệu Nhi giận mình nên anh thu tay lại, ngập ngừng nói:

– Anh xin lỗi. Anh có mua trà sữa vị em thích nè, em uống đi.

– Khẩu vị của tôi đã thay đổi rồi, giờ tôi không còn thích uống trà sữa nữa. Phiền anh tránh ra đi.

– Anh biết bây giờ anh có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không tin. Nhưng anh đối với Thảo Như chỉ là cảm giác nhất thời. Còn em mới là người mà anh yêu thương, muốn đi hết quãng đường còn lại.

Sau đó Hoàng Sơn nói rất nhiều nhưng cô mặc kệ, đối với cô bây giờ càng nghe thấy lời từ miệng anh ta thốt ra cô chỉ càng thấy ghê tởm hơn thôi nên cô cố gắng nấu ăn cho xong rồi đi vào phòng. Chờ đến buổi tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong thì cô nói:

– Thưa ba mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói ạ.

Bà Linh nguýt dài một hơi rồi nói:

– Có gì thì nói mau đi còn bày đặt thưa với gửi.

Ông Tuấn quát bà Linh:

– Bà im đi, có chuyện gì con nói đi Diệu Nhi.

– Dạ thưa ba mẹ, con vừa phát hiện anh Sơn lừa dối con và ba mẹ, thời gian vừa qua anh ấy không đi làm xa nhà như anh ta nói mà ở nhà với người khác.

Lời của cô vừa kết thúc, tiếng ba chồng lại vang lên:

– Chuyện này là sao, có đúng như lời Diệu Nhi nói không hả Sơn?

Hoàng Sơn cúi đầu, gật đầu và nói:

– Dạ, con xin lỗi ba mẹ.

Ba chồng tôi đứng dậy, quát thẳng mặt Hoàng Sơn:

– Thằng con trời đánh, vợ mày ngoan hiền, chăm chỉ lo cho gia đình để mày yên tâm đi làm mà mày đối xử với nó như thế hả.

Mẹ chồng cô, thấy ba chồng lớn tiếng và đánh Hoàng Sơn, nói:

– Ông làm gì mà lớn tiếng quá vậy hả. Đàn ông ra ngoài làm việc xa nhà, xa vợ con thiếu thốn thì đi giải quyết thôi, ăn bánh rồi trả tiền. Chứ nó có về đòi bỏ vợ nó đâu mà ông lo.

– Con trai mẹ đã sai, mẹ con bênh như thế thì con cũng không còn gì nói nữa.

Con quyết định rồi, chúng con sẽ ly hôn, thời gian chờ tòa giải quyết thì con sẽ về nhà ba mẹ.

– Cô đi được thì đi luôn đi, không có cô thì tôi cũng có đứa con dâu khác. Con trai tôi giỏi giang, thiếu gì người theo đuổi.

Mẹ chồng cô hất hàm và nói:

– Cô đi được thì đi luôn đi. Không có cô, tôi sẽ có con dâu mới. Con trai tôi giỏi giang, không thiếu người theo đuổi.

Cô mỉm cười đáp:

– Dạ, con chúc mẹ sau này sẽ có được một cô con dâu vừa ý ạ.

Cô đứng dậy, đi vào phòng và đưa tay kéo vali. Hoàng Sơn đã đứng trước cửa chặn lại. Anh kéo cô vào phòng, đóng cửa và nói:

– Anh xin lỗi em, chúng ta không ly hôn được không? Anh đã bị cô ta mê hoặc nên mới dây dưa không dứt. Em có thể tha thứ cho anh lần này được không, anh xin em.

Cô nói:

– Lúc anh ăn nằm với nó, anh đã nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Hôm qua, tôi nghĩ anh sẽ năn nỉ và xin lỗi tôi, nhưng không ngờ anh lại chọn cách đến ngủ với nó. Từ trước tới giờ, tôi đã làm gì có lỗi với anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy?

Hoàng Sơn giải thích:

– Anh có đi về nhà tìm em, nhưng thấy nhà đã khoá cửa, nghĩ em đã về rồi nên anh đến xem Thảo Như thế nào… Anh…

Cô hất tay anh ra, đi lại để cầm tờ đơn ly hôn đưa anh và nói:

– Tôi đã ký sẵn rồi. Anh ký và gửi về nhà ba mẹ giúp tôi. Đối với tôi, lựa chọn lớn nhất đời là lấy anh, và tôi mong khi kết thúc, đừng làm phiền tôi nữa. Nếu gặp lại, xem như không quen biết.

Sau đó, cô kéo vali ra và bước vào ôm thùng đồ. Hoàng Sơn ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt hướng về cửa sổ. Cô ôm thùng đồ ra ngoài, ba chồng đang ngồi ở sofa, mẹ chồng chắc vào phòng. Ba chồng, thấy cô ôm thùng đồ, đi lại ôm phụ, đôi mắt buồn. Cô sắp nói, ông lên tiếng:

– Con có thể suy nghĩ lại không, hai đứa còn trẻ sống xa nhau, chuyện đó không có gì lạ. Con hãy cho nó một cơ hội sửa sai.

– Dạ không ba ạ. Con đã quyết định, dù ba buồn nhưng con không muốn sống cùng người phản bội. Cho dù con có tha thứ, nỗi đau trong lòng sẽ không quên được. Giải thoát cho nhau là cách hợp lý nhất.

– Con về nhớ gửi lời xin lỗi của ba đến ông bà. Ba dạy dỗ con trai không tốt, mới khiến nó như vậy.

– Dạ, thôi cũng muộn rồi, ba vào nghỉ ngơi đi, con xin phép rời đi ạ.

Ba chồng gật đầu, cô vào nhà, và taxi tới. Cô kéo vali và nhờ tài xế giúp bỏ thùng đồ lên. Nhìn căn nhà ở gần 2 năm, cô quay người, bước lên taxi trở về nhà ba mẹ.

Bài viết liên quan