Tình cuối chương 14 | Con gái phải biết giữ mình

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 267

Tường Vi mở to mắt nhìn em. Cô không thể tin vào những gì em vừa nói nên cứ im lặng không biết phải nói gì. Một lúc sau, khi thấy em vẫn khóc mãi, Vi mới mở miệng lắp bắp:

  • Làm sao mà… cái gì… đây? Em nói gì vậy?

Tường San tiếp tục khóc. Nhìn đứa em gái trước đây tràn đầy sức sống, giờ xanh xao, Vi hiểu những gì vừa nghe không phải là giấc mơ. Mặc dù khó tin, nhưng khi nhìn vào giấy siêu âm, cô chấp nhận sự thật. Đứa em gái hoàn hảo như Tường San, làm sao có thể để điều này xảy ra được chứ? San chỉ biết học và làm việc nhà, không có lẽ nào chơi bời đến mức mang thai. Vi hỏi lại:

  • Bé San, em đã đi khám chưa mà khẳng định như thế? Có thể do ôn thi căng thẳng nên em bị đau dạ dày. Đau dạ dày cũng dễ gây nôn đó!

Tường San bước xuống giường, đi tới tủ được khóa chặt chỗ bàn học. Cô mở tủ và lấy ra tờ giấy siêu âm đưa cho chị. Tường Vi đứng đó đờ đẫn cả người. Trên tờ giấy đó ghi tên em gái cô Lâm Tường San, mười tám tuổi, và trong tử cung đã có một túi thai được ba tuần tuổi. Bé San đã đi khám ở Bệnh viện thành phố A nên không thể sai được rồi. Vi đọc đi đọc lại rồi nhìn cái chấm đỏ tin hin trên tờ giấy siêu âm và rơi vào im lặng. Cô không biết phải nói gì lúc này. Vậy là điều đó xảy ra ngay sau khi San biết điểm đỗ đại học, sao lại dại thế này? Vi thở dài rồi nhìn em:

  • Bé San, sao em lại dại dột thế?

Tường San nức nở:

  • Em … hôm đó thi cử xong xuôi, chúng em xin phép bố mẹ đi chơi biển. Lần đó… em cũng không biết tại sao lại có chuyện quan hệ nữa… Có lẽ vì em tin anh Văn, em nghĩ anh ấy không cưới em cũng chẳng sao, vì em yêu anh ấy là đủ..

Vi nhìn em:

  • Vậy sao lại không phòng tránh? Giờ là thời đại nào rồi?

Bản thân Tường Vi không bài xích việc quan hệ xảy ra trước hôn nhân, vì nhiều lúc con người không kiềm chế được. Nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ nó lại rơi vào em gái mình – một mẫu hình rất hoàn hảo về sự trong sáng. Tường San nức nở:

  • Em….. em …không để ý mà… Anh Văn cũng bảo có thai thì cưới. Rồi khi biết em đỗ đại học, chúng em lại đi ăn mừng và lại…

Vi lay đầu gối của em:

  • Bé San, em bình tĩnh đã. Giờ chị trách em cũng không được gì, nhưng anh Trí Văn có biết chuyện này chưa?

San gật đầu, có vẻ con bé đã bình tĩnh hơn:

  • Dạ rồi, em thấy chậm ngày kinh nên lo. Chính anh Văn đưa em đi khám. Anh nói khám ở bệnh viện thành phố để chắc chắn! Vi gật đầu:
  • Ừ, nhưng giờ ý của anh ta thế nào sau khi biết em có thai?

San vội lau giọt nước mắt:

  • Anh ấy rất vui và nói sẽ cưới em, nhưng… Vi thở hắt ra:
  • Vậy là anh ta không chối bỏ trách nhiệm, thế cũng là may, nhưng cưới thì…

Nước mắt Tường San lại tuôn rơi:

  • Em muốn đi học, bố mẹ nuôi em mười hai năm đèn sách, giờ đỗ thủ khoa mà bỏ ngang lấy chồng sao được chị? Thế nên em thấy có lỗi với bố mẹ, anh Văn nói về bàn bạc chuyện cưới xin với bố mẹ, em chưa chấp nhận…

Đầu óc của Tường Vi như bị quấn vào một vòng xoáy khó giải thoát. Thậm chí, với một người mạnh mẽ như cô, những gì vừa nghe vẫn là một cú sốc. Đối diện với tình hình mà em gái đang đối mặt, không chỉ là thách thức với Tường San mà còn là thách thức với cả gia đình. Bố cô, ông Tường Dĩnh, là một người cha yêu vợ con, nhưng cũng rất nghiêm túc. Tường Vi, mặc dù có vẻ ngạo nghễ nhưng không bao giờ vi phạm những nguyên tắc quan trọng của gia đình. Cô luôn mạnh mẽ và kiên định, theo đuổi quan điểm rằng phụ nữ không nên yếu đuối, mà phải tỏ ra mạnh mẽ bằng tri thức và lòng kiên nhẫn của mình. Điều này là hình ảnh mà cô theo đuổi.

Suy nghĩ chỉ kéo dài trong giây lát, Tường Vi quyết định:

  • Chúng ta cần phải biết ý kiến của gia đình anh Văn là thế nào. Nếu anh ấy muốn cưới mà gia đình không đồng ý, thì tình cảnh sẽ rất khó khăn.

Tường San trầm ngâm:

  • Anh ấy nói chắc chắn bố mẹ đồng ý, em đã gặp hai bác rồi, họ rất tốt đấy. Chỉ lo cho gia đình mình thôi…

Tường Vi hiểu rằng gia đình Trí Văn ở thành phố C có địa vị kinh tế và tư tưởng tiến bộ. Nhưng nếu cưới chồng và lại mang thai, liệu Tường San có bỏ học và trở thành người nội trợ không? Đối với Tường Vi, người học hành như em gái, việc này thật khó chấp nhận. Nếu làm như vậy, em sẽ mất đi nhiều năm học và, đối với cô, sự tự lập và tiếng nói trong gia đình chồng sẽ trở nên khó khăn hơn. Cuộc sống đang trôi chảy êm đẹp lại bị đảo lộn.

Tường San phát biểu, cắt đứt suy nghĩ của Tường Vi:

  • Chị hai, em không thể chịu cảnh làm nội trợ ở nhà đâu, em cần phải đi học!

Tường Vi vỗ nhẹ vai em:

  • Chắc chắn là phải học, thời đại này là thế nào mà vẫn còn tư tưởng phụ nữ ở nhà nội trợ. Được rồi, ngày mai chị sẽ thảo luận với bố xem sao, còn tới gặp Trí Văn và gia đình anh ấy để tìm hiểu thêm ý kiến họ.

Tường San lắc đầu nhẹ:

  • Không… chị đừng nói với bố mẹ…

Tường Vi vuốt nhẹ mái tóc dài của em gái:

  • Chị sẽ không nói đâu. Chúng ta sẽ thăm dò ý kiến, tìm hiểu xem gia đình anh Văn nghĩ gì!

San ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn chị:

  • Chị Hai… em nghĩ bố mẹ có thể cho em vừa học vừa lấy chồng không?

Tường Vi chưa dám nghĩ tới phản ứng của bố khi biết tin này, nhưng để an ủi em, cô nói:

  • Chị nghĩ bố rất nghiêm túc nhưng cũng rất yêu thương vợ con. Có thể bố sẽ thay đổi ý kiến. Ngày mai, chúng ta sẽ tới thành phố C, vừa là để giải tỏa mọi lo lắng, vừa để gặp Trí Văn và gia đình anh ấy xem họ nghĩ sao!

Biết rằng Trí Văn sẽ là anh rể của mình, nhưng vì chênh lệch tuổi nên khi chưa cưới, Vi vẫn kính trọng gọi anh là “anh”. San cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn, Vi nói:

  • Được rồi, em đi ngủ đi, không sao đâu!

Tường San gật đầu và chuẩn bị đi ngủ, nhưng điện thoại báo tin nhắn video từ Trí Văn. Tường Vi nâng ngón tay lên môi, bảo em giữ kín tin này. Tường San gật đầu và mở cuộc gọi video:

  • Em đây!

Văn lo lắng khi nhìn thấy Tường San:

  • Em ổn chứ? Hay là bố mẹ mắng em?

San cười nhẹ:

  • Dạ không, một lúc trước em buồn nôn một chút, sau đó chỉ là đỏ mặt thôi. Em… em chưa dám nói với bố mẹ… Tường Vi vẫn giữ lời im lặng, lắng nghe cuộc trò chuyện. Cô thấy Trí Văn bắt đầu cười:
  • Con bé ấy, mới bé tí xíu đã làm mẹ rồi đấy. Chắc chắn khi nó lớn lên, anh sẽ phải dạy nó chút cho vừa lòng! Nghe giọng Trí Văn, Tường San cảm thấy an tâm hơn:
  • Anh ơi, anh… đã nói với bố mẹ chưa? Trí Văn gật đầu:
  • Anh đã nói rồi đấy! Tin vui phải chia sẻ ngay, mà bố mẹ vui lắm, còn nói em yên tâm bảo lưu kết quả một năm rồi học, nếu muốn học ngay mà không mệt thì anh sẽ đưa mẹ con em đi học. Không sao cả, miễn là em khỏe và vui vẻ… San ngạc nhiên:
  • Thật à anh? Hay là anh chỉ đang an ủi em thôi? Giọng Trí Văn chắc nịch:
  • Thật đấy, chuyện quan trọng như vậy anh không đùa đâu! Tường San thật thà:
  • Em đã nói với chị Vi rồi, ngày mai chị sẽ cùng em tới thành phố C, chị muốn gặp bố mẹ anh xem họ nghĩ sao! Văn nhíu mày:
  • Hai chị em đi phương tiện gì? Để anh đặt vé máy bay cho tiện! Tường San lắc đầu:
  • Dạ không, chúng em muốn đi xe khách để ngắm cảnh chút ạ! Vi biết rằng việc đi lại giữa hai thành phố sầm uất này bằng máy bay sẽ nhanh chóng hơn, nhưng trong lòng cô, mong muốn một lần trải nghiệm chuyến đi bằng xe khách để cùng nhau ngắm cảnh. Giọng điệu quan tâm của Trí Văn đối với em gái cô là rõ ràng, nhưng Tường Vi vẫn muốn tự mình đến và thấy gia đình anh ấy như thế nào.

Sáng hôm sau… Chị em Vi thức dậy rất sớm và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Tường Vi nhắc Tường San phải giữ vẻ vui vẻ trước mặt bố mẹ để họ không có nghi ngờ gì. Bữa ăn sáng, mẹ đã chuẩn bị món bún bò mà chị em cô rất thích. Tường San chỉ ăn một chút, không nhiều vì em cảm thấy sợ nôn. Vì cách ăn lâu nay của cô bé đã quen như vậy nên bố mẹ không nghi ngờ gì. Trong bữa ăn gần như kết thúc, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Tường Vi lên tiếng:

  • Bố mẹ ơi, con mới trở về từ chương trình tình nguyện, San còn đỗ đại học nữa, hôm nay chị em con xin phép bố mẹ tới thành phố C để thăm trường đại học mới và gặp một số bạn của con ở đó ạ! Bố cô nháy mắt nhìn San:
  • Chắc không phải vì có người thương ở thành phố đó chứ? Dù Tường San mới mười tám tuổi, nhưng cả năm học lớp mười hai, Trí Văn vẫn theo đuổi, động viên cô con gái học hành nghiêm túc. San vẫn giữ vững thành tích đặc biệt là khi đỗ thủ khoa đại học, điều này khiến bố mẹ tự hào và yên tâm. Văn cũng là một người chững chạc, sau khi San thi đại học, anh ta đã đặt vấn đề yêu đương rất lịch sự, sẵn sàng chờ cô con gái học xong và có công việc rồi mới nghĩ đến việc cưới. Bố mẹ của Tường Vi cảm mến chàng trai này. Hôm nay, khi nghe con nhắc về thành phố C, nơi Trí Văn đang sống và làm việc, ông Tường Dĩnh trêu đùa mà không hề biết cô con út đang đối diện với một khó khăn lớn. Chị em Vi cũng đồng loạt cười tươi. Tường Vi bắt đầu kể:
  • Bố ơi, con có một người bạn, em gái nó đúng bằng tuổi bé Vi nhà mình, mới vào đại học mà lại mang thai với người yêu. Bây giờ gia đình anh kia thì vui vẻ, còn bố mẹ con bé đó lại đau đầu không biết phải làm sao! Chưa nghe đến nơi, đôi lông mày của ông Tường Dĩnh đã nhíu chặt lại:
  • Loại người đó, thiếu nhân cách, không biết hiếu thảo! Bố mẹ nuôi đến đây rồi mà con đã chơi bời đú đởn như vậy à? Loại người đó, học hành còn gì mà nói! Tội cho ông bố ông mẹ nó! Nếu gặp bố tôi, chỉ có đánh mặt thôi, muốn nó biến đi đâu thì biến!

Tường San, nghe thấy giọng nghiêm túc và căng thẳng của bố, cảm thấy lo lắng và run sợ. Tường Vi, trong khi đó, giữ vững sự bình tĩnh:

  • Dạ, nhưng con thấy nhà anh Văn không có vấn đề gì đâu ạ. Thà họ chưa nói gì còn hơn là… Ông Tường Dĩnh giữ nguyên tâm trạng bực tức:
  • Bởi vì là cháu nhà họ nên họ chưa lên tiếng, nhưng chỉ vài bữa nữa thôi, không có thức ăn mà còn đánh nhau, cắn xé lẫn nhau đấy. Đến lúc đó, họ có còn đủ tư cách để chê trách không? Sao không chăm sóc bản thân, có bằng cấp rồi thì mới nghĩ đến những vấn đề như vậy? Ông tạm nghỉ lại một lát, sau đó tiếp tục:
  • Cả hai con gái của tôi đều là những người trưởng thành, đặc biệt là Tường Vi, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học nhưng từ khi yêu Trí Văn, cả bố mẹ đều yên tâm với họ. Tuy nhiên, bố muốn nhắc nhở, sự tin tưởng không có nghĩa là sự dễ dãi, hãy tự giữ gìn bản thân mình! Ví dụ như trường hợp của con bé kia, bố tôi không chấp nhận đâu, con hiểu chưa?
Bài viết liên quan