Tình cuối chương 15 | Mượn tên trong đám cưới

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 220

Những lời bố nói làm Tường San cảm thấy sự run rẩy, cô bắt đầu làm đau nhau nền bàn tay. Để giảm bớt không khí căng thẳng, Tường Vi mỉm cười nhẹ. Bố cô lên tiếng để xua đi sự im lặng:

  • Cả hai con, đó là chuyện nhà người khác, đừng phải im lặng như thế. Điều này cũng không còn nặng nề như xưa nữa. Ngày xưa, nếu cô dâu mang thai trước khi kết hôn, thì cô ấy phải đi vào cửa sau chứ không phải cửa chính! Sau một khoảng thời gian ngắn, ông Tường Dĩnh tiếp tục:
  • Chúng ta có chị Lê, nhà bác cả, là ví dụ. Chị ấy đang chuẩn bị bước sang năm thứ tư Đại học, mang thai và cưới. Cô ấy vẫn tự tin đưa bụng bầu đi học, và bây giờ là một giáo viên giỏi. Nhưng lúc đó, chị Lê đã học xong Đại học, không giống như trường hợp của San, mới học năm thứ nhất mà đã mang thai. Điều này thực sự khó khăn, và tình hình gia đình chồng cô ấy cũng không dễ dàng chấp nhận một con dâu đi học Đại học trong vòng bốn năm. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ có thể sẽ cảm thấy áp đặt hơn. Sau khi chia sẻ ý kiến của mình, bố cô giữ một khoảng lặng và tiếp tục:
  • Cả hai con gái của tôi đều trưởng thành và đẹp đẽ. Đặc biệt là Tường Vi, mặc dù còn hai năm nữa mới tốt nghiệp Đại học nhưng từ khi yêu Trí Văn, bố mẹ yên tâm hơn về họ. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở, sự tin tưởng không có nghĩa là sự dễ dãi, hãy giữ gìn bản thân mình! Với trường hợp của cô bé kia, tôi không thể chấp nhận nếu gặp phải. Tường Vi, nghe bố nói như vậy, cảm thấy mình cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ em. Cô nhìn thấy gia đình của Trí Văn có vẻ lành mạnh và chân thành, nhưng cũng cảm nhận được sự lo ngại từ phía bố mẹ cô về chuyện của San.

Sau một thời gian, cả hai chị em đã đến thành phố C vào buổi trưa. Trí Văn đã đứng đợi họ sẵn sàng:

  • Chị Vi, em chào chị! Anh chàng nhìn Tường San với vẻ lo lắng:
  • Em có mệt không? Mặt trông xanh lè đấy! Trí Văn chủ động đưa túi cho San và mời cả hai chị em lên xe của anh. Anh còn nói thêm:
  • Chị Vi bảo em và chị đến, gia đình em mời chị em ở lại ăn trưa nhé! Tường Vi có vẻ ngần ngại:
  • Em xin lỗi vì sự phiền phức! Trí Văn nụ cười:
  • Xin phép chị gọi em là chị luôn. Ai mà biết, nếu mọi người biết về chuyện của em và San, họ có thể nghĩ em lừa dối cô ấy về việc mang thai và bắt em bỏ rơi cô ấy. Nhưng em không phải là con nít, quyết định yêu bé San là từ đầu, với gia đình em, chuyện đó không quan trọng. Chị và San hãy thoải mái nhé! Tường Vi nghe thấy điều này và cảm thấy khá hợp lý. Vì cảm giác lần đầu tiên đến thành phố C, nên cô đành đồng ý với đề xuất của Văn để về nhà anh ấy.

Chiếc xe Camry lăn vào sân một ngôi nhà ba tầng, khá lịch lãm, gần một cửa hàng vật liệu xây dựng. Tường Vi nhận ra rằng Trí Văn có vẻ am hiểu về ngành kinh doanh này, phù hợp với môi trường kinh doanh của gia đình cô. Văn đỗ xe và mở cửa cho chị em Vi. Vì đã được báo trước, Vi nhìn thấy hai người bước ra, cả hai nhanh chóng cúi chào:

  • Dạ, cháu chào hai bác ạ! Người phụ nữ trông rất giản dị, đứng từ thềm mỉm cười:
  • Hai chị vào nhà đi, trời nắng đấy! Bước vào phòng khách, bố của Trí Văn chỉ tới chiếc ghế đối diện và mời chị em Vi ngồi. Nhưng khi họ ngồi xuống, họ lưu ý đến ánh mắt của mẹ Trí Văn. Mẹ anh ngạc nhiên đến mức thảng thốt:
  • Ơ, Tường San có chị em sinh đôi à?

Vi và San không cảm thấy mới mẻ với những lời như vậy. Từ nhỏ, hai chị em đã thường xuyên bị nhầm lẫn, và họ đã quen với những ý kiến tương tự. Tường Vi bày tỏ với nụ cười:

  • Dạ không ạ, cháu lớn hơn Tường San hai tuổi, hiện cháu chuẩn bị bước vào năm thứ ba Đại học Công nghệ thông tin. Chị em cháu có vẻ giống nhau, ai quen lâu mới dễ phân biệt được bác ạ. Tường San, sau một khoảng thời gian dài trên đường, có vẻ mệt mỏi. Mẹ của Trí Văn quan tâm hỏi:
  • San mệt lắm không? Trưa nay mẹ đã nói với bà vú để chuẩn bị canh dưỡng thai cho con. Bố mẹ nghe Trí Văn nói cả rồi, tin vui đấy, đừng lo lắng! Vi cũng không ngờ mọi thứ lại diễn ra một cách suôn sẻ như vậy. Em gái của cô, Phước, thật sự là một cô gái tốt, đã yêu một người chín chắn, và gia đình người yêu hỗ trợ hết mình. Ngay cả khi mới bắt đầu học Đại học và mang thai, họ vẫn tỏ ra lạc quan. Nếu bố của cô cũng đồng ý, Tường San sẽ không phải lo lắng nhiều. Tiếng nói của mẹ Văn lại vang lên, khuôn mặt hạnh phúc nhìn Vi:
  • Không biết gia đình bác kia nghĩ sao, nhưng ở đây, chúng tôi hoàn toàn ủng hộ. Dù San mới đỗ đại học, nhưng chúng tôi nghĩ rằng, khi hai người yêu nhau và có con, đó là điều đáng mừng. Trước sau gì, mọi người cũng phải trải qua quá trình sinh con, và thêm người làm gia đình trở nên phong phú hơn. Bố của San có lẽ sẽ có quan điểm khác, nhưng chúng tôi nghĩ rằng, việc có thêm một thành viên mới là niềm vui. Trí Văn từ lúc nãy đã lau mồ hôi cho San bằng khăn ướt. Ngay sau đó, anh chàng lắng nghe mẹ nói:
  • Bố của San cũng khá nghiêm túc đấy mẹ ạ! Tường San, với đôi tay bấu chặt vào nhau, nhẹ nhàng thốt lên:
  • Dạ, bố con… không đồng ý ạ! Buổi sáng nay, chị Tường Vi đã tham gia cuộc trò chuyện, nhưng bố cô nói rất mạnh mẽ, bộc lộ sự không chấp nhận việc một cô gái mới mười tám tuổi đã mang thai. Tường Vi không muốn gây sự, không muốn làm bố tức giận, nhưng cũng không muốn dừng học. Mẹ của Trí Văn đề xuất:
  • Để bố mẹ của San đến nói chuyện với ông bà bên kia xem sao! Tường Vi từ chối:
  • Thưa bác, bố mẹ cháu rất quan trọng con cái, nhưng chuyện này cháu nghĩ nó là một tri kiến… chôn sâu trong tâm trí của bố cháu. Tường San là hi vọng duy nhất của ông ấy, giờ như vậy, chắc chắn là ông ấy không chấp nhận đâu ạ. Bố cháu là người rất coi trọng danh dự, đôi khi trở nên quá bảo thủ. Tường San mới đỗ đại học mà đã cưới chồng thì nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của gia đình bác ạ… Mẹ chị Văn gật đầu:
  • À, có vẻ như con bé này buồn buồn đấy… Lúc đó, Tường San bất ngờ nhìn sang Trí Văn:
  • Anh ơi, có lẽ chúng ta… chúng mình còn trẻ, sau này có thể sinh thêm con, chứ bây giờ em không thể bỏ học. Bố cũng sẽ không cho cưới… chẳng biết làm sao đây? Mẹ của Trí Văn, bà Phan Hiền, nhanh chóng đưa tay xua:
  • Không được đâu con ạ. Đó là một sinh linh, một hình hài, máu chảy trong ruột thịt. Con đừng tự át tội như vậy, nhiều gia đình nghèo có con vẫn lo cho con học, và nhiều người chạy chữa khắp nơi để có con. Các con còn trẻ, suy nghĩ đơn giản. Rất nhiều người trẻ bỏ lỡ cơ hội và sau này hối hận. Bố mẹ trước giờ không nói, nhưng ngày xưa chúng tôi cũng chỉ có đôi bàn tay trắng không gì trong tay, nhưng vẫn cố gắng lo cho con cái sau này… Mọi người ôm trọn trong sự im lặng. Mẹ của Trí Văn nhìn chăm chú vào hai cô gái trước mặt và bất ngờ đổi chủ đề:
  • Hai cô con gái bên kia, khéo léo đấy, đúng là giống nhau quá, chỉ có mái tóc của chị Vi ngắn hơn một chút. Bất ngờ, bà chợt chuyển hướng nói về một điều khác, và Tường Vi hiểu rằng bà đang cố gắng lôi kéo Tường San khỏi suy nghĩ tiêu cực đó. Cô tươi tắn:
  • Dạ, tính cách của chúng cháu cũng có chút khác biệt ạ!

Bà Hiền đồng tình:

  • Ừ, Tường San có vẻ nhẹ nhàng hơn, còn cháu thì mạnh mẽ hơn… Nói chung là ta đã hiểu rồi! Rồi ánh mắt của Tường Vi bừng lên:
  • Bác ơi, có thể… nếu bố mẹ cháu cảm thấy Tường San quá trẻ… có thể cháu đổi tên giả mạo làm em San được không ạ? Mẹ Trí Văn giữ nguyên sự sống động:
  • Ừ nhỉ, sao mà ta không nghĩ đến. Chẳng qua chỉ là vay mượn tên thôi, với cả chỉ cần sửa đôi điều nhỏ, đặc biệt là cách đi, cách nói, thì chả ai phân biệt được! Nếu cháu đồng ý như vậy, chắc chắn cháu là Bồ Tát sống cứu vãn được tình cảnh. Tường San và Trí Văn sẽ sớm đoàn tụ. Còn chuyện học, nếu bé San không muốn giữ lại kết quả, bố mẹ sẽ giúp đỡ hết. Con yên tâm, gia đình này toàn là trí thức, không để con bỏ học chỉ vì một đứa nhỏ. Chỉ cần lo cho Tường Vi vì còn hai năm học tại thành phố A… Vi lắc đầu:
  • Không vấn đề gì ạ, cháu có cách! Trường Đại học Công nghệ thông tin có chi nhánh ở thành phố C, cháu có thể chuyển sang học ở đó vì đô thị này phát triển hơn. Cháu sẽ là Tường San nên sẽ dễ dàng tới thành phố C, còn em San sẽ đóng vai cháu, nên phải thể hiện sự quyết đoán hơn để bố mẹ đồng ý cho em đến học tại đây ạ! Mẹ Trí Văn tỏ ra hạnh phúc:
  • Thật tốt, gia đình bác sẽ tổ chức đám cưới sớm một chút, vẫn đẹp và sang trọng nhưng ngắn gọn hơn để giảm gánh nặng cho hai chị em. Nếu bên kia có sự nghi ngờ, thì khổ. Chỉ là bây giờ phải chọn cách giải thích sao cho hợp lý thôi. Bởi ông bà bên kia đã biết Trí Văn yêu Tường San thì làm sao lại cưới Tường Vi được? Tiếng nói của Tường Vi giảm nhỏ:
  • Dạ, điều đó cháu sẽ lo ạ! Hai bác ơi, Tường San mặc dù hiền lành nhưng còn trẻ con và dại dột lắm. Nếu sắp tới mọi chuyện diễn ra như chúng cháu đã tính, bố mẹ cháu sẽ cảm thấy an tâm hơn vì cháu mạnh mẽ hơn. Vì vậy, dù chưa đủ tư cách nhưng cháu mong hai bác và Trí Văn giúp đỡ, chỉ bảo dạy cho bé San một chút là được ạ! Bố Trí Văn, lâu nay im lặng, bất ngờ lên tiếng:
  • Tường Vi, cháu đừng lo. Gia đình này chỉ có hai đứa con là Trí Văn và em gái nó Ngọc Huyền. Ngọc Huyền cũng đã kết hôn từ năm ngoái, vừa tốt nghiệp đại học là cưới chồng ngay. Đang bận bếp núc dưới nhà với bà ngoại. Kế hoạch của cháu là một sự hy sinh, chắc chắn bố mẹ sẽ la mắng. Còn Tường San, gia đình này sẽ quan tâm, yêu thương bé như ở nhà cháu. Bác hứa như vậy! Vì gật đầu:
  • Dạ, cháu cảm ơn hai bác đã quan tâm và yêu thương bé San. Chắc chắn cháu sẽ phải nghe mắng, nhưng Tường San sẽ có sự chăm sóc tốt ở gia đình này giống như ở nhà cháu. Cháu đã bước vào năm thứ ba nên bố mẹ có thể chấp nhận hơn Tường San, vì thế cháu sẽ cố gắng ạ! Vi nghĩ về sáng nay khi bố nói về chị Lê học xong đại học năm thứ tư thì lấy chồng, nên cô coi như đánh liều. Bố mẹ có thể sẽ la mắng, nhưng cuối cùng, ai thương con nhất vẫn là bố mẹ. Tường San sẽ đến thành phố C học đại học và được sống bên người đàn ông mà cô bé yêu, còn cô sẽ không gặp rắc rối gì, học nghề đâu chả được, học ở đây lại tiện hơn. Chỉ là cho Tường San mượn tên trong đám cưới thôi, còn sau đó, mọi thứ sẽ quay về như cũ tại thành phố C. Cô sẽ giảm bớt ở nhà để bố mẹ đỡ nghi ngờ, chỉ là làm mờ ánh sáng trước ánh mắt của bố mẹ. Những ngày sắp tới có lẽ sẽ đầy thách thức, nhưng hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ…
Bài viết liên quan