Tình cuối chương 23 | Tớ hận cậu
Bác Lộc “ồ” lên một tiếng thích thú rồi cười lớn:
– Thì tốt quá! Đó, người già cẩn thận có thừa mà! Thằng con bác nói chỉ cần một cái ở cổng thôi, nhưng bác lại lo nếu có chuyện gì phía sau thì làm sao? Lắp thêm một cái cho minh bạch, may quá. Bây giờ con check camera của con, bác check của bác là mọi chuyện rõ như ban ngày đấy nhờ?
Tường Vi cười tươi rói:
– Dạ, đúng ạ! Để em lấy laptop để nhìn rõ cảnh trong phòng!
Bác Lộc nở một nụ cười đầy ý nhị:
– Được, nhưng bác thì mở trên điện thoại thôi. Cơ mà cái máy này màn hình cũng to, nét lắm! Đúng là công nghệ hiện đại nên con ruồi cũng không lọt qua được!
Vi nói xong liền đứng dậy đi lại lấy laptop. Nhưng cô chưa chạm tay vào nó thì nghe giọng Toàn rụt rè:
– À, cháu nhớ ra rồi…
Bác Lộc đang thao tác mở điện thoại, nghe Toàn nói thì nhíu mày nhìn sang:
– Sao thế Toàn? Cháu lại nhớ ra tình tiết mới à? Cái gì có lợi cho cháu thì cứ nói, pháp luật sẽ xem xét kỹ lưỡng để bảo vệ quyền lợi cho cháu!
Toàn tỏ ra bối rối rồi bỗng nhiên đập bộp bộp vào đầu mình. Biết anh ta chuẩn bị giở trò, Vi vội lên tiếng:
– Ấy, anh sao thế? Đau ở đâu? Anh bảo em chỉ đánh gãy tay anh thôi mà, giờ anh đập đầu thì chấn thương sọ não thế làm sao? Tay thì bó được chứ não thì…
Toàn lại nặn ra một nụ cười tỏ rõ ý làm hòa rồi nói:
– À, anh đúng là lẩm cẩm, chuyện quan trọng mà không nhớ mới đau chứ!
Bác Lộc gợi ý:
– Lại quên cái gì sao?
Toàn gãi đầu gãi tai:
– Dạ… hôm qua cháu say quá…. chắc cháu đã làm phiền em Vi ạ. Cháu bị di chứng hậu Covid nặng quá bác ạ…
Bác Lộc tỏ ra khó hiểu:
– Là sao? Bác không hiểu gì cả. Sáng nay rõ ràng cháu sang nói cái Vi say mềm và đánh cháu gãy tay. Sao giờ lại thành ra Toàn mới say? Bác đâu ngớ ngẩn đến mức đó? Mà nếu cậu say thì đã không tới tìm tôi đòi kiện cái Vi nhỉ? Cậu có tỉnh táo không đấy? Thôi cứ để chúng tôi check camera cho minh bạch!
Toàn xua tay rối rít:
– Dạ thôi bác ơi, không cần đâu ạ! Sáng nay cháu ngủ dậy lơ mơ nên lú lẫn giờ cháu nhớ rồi ạ! Hôm qua cơ quan cháu có tiệc, cháu uống hơi nhiều rồi về gây sự với Vi…
Bác Lộc chau mày như suy nghĩ điều gì rồi nói:
– Toàn, cháu đang phạm phải vấn đề xúc phạm nhân phẩm con người đấy! Cháu bảo kiện Vi vì con bé đánh cháu, cháu xem nó như tội đồ, ban nãy cho con bảo nó dọn ra khỏi đây để khỏi bẩn dãy trọ. Bây giờ thủ phạm lại chính là cháu. Con người chứ có phải cái bánh tráng đâu mà muốn lật lúc nào thì lật, xoay lúc nào thì xoay? Giờ cậu nhận lỗi rồi thì lên phường với chúng tôi!
Toàn xoa xoa hai tay vào nhau, điệu bộ hèn kinh khủng:
– Bác, con thực sự xin lỗi, con cảm thấy hối hận lắm. Con mới có việc làm ổn định ở thành phố C, nếu bị báo công an thì con mất hết. Bác đừng báo, con sẽ đền bù tổn thương cho Vi!
Tường Vi mỉm cười:
– Anh đền bằng cách gì? Tôi không cần anh đền, anh Toàn ạ. Nếu anh thực sự nhận ra lỗi, hãy sống tử tế và đối xử tốt với mọi người. Nếu không, bằng chứng tôi vẫn giữ đấy!
Toàn gật đầu lia lịa:
– Tường Vi, con cảm ơn em. Cảm ơn em nhiều!
Anh ta nói rồi cúi đầu chào bác Lộc và rời khỏi. Nhưng chỉ đi được vài bước, Toàn nghe bác Lộc gọi lại:
– Chờ một chút!
Anh ta đứng khựng lại, giọng nói run rẩy:
– Dạ… dạ… bác…
Bác Lộc nghiêm giọng:
– Để đảm bảo an toàn cho dãy trọ, phiền cậu dọn đi giúp tôi. Tôi cho cậu ba ngày để tìm nơi ở mới, vậy là vui vẻ chứ?
Toàn gật đầu:
– Ngày mai con sẽ đi tìm phòng. Con cũng thấy có lỗi với bác và Vi, chảy mặt ở đây nữa ạ!
Bác Lộc cười:
– Tùy cậu, muốn dọn khi nào thì dọn, sau ba ngày nữa là được. Thôi cậu về dọn đồ đi, chúng tôi không check camera nữa đâu!
Toàn chào bác chủ và Tường Vi rồi đi ra ngoài. Chờ anh ta đi khuất, mới nói nhỏ:
– May là con nhớ vụ camera, không là khó khăn lắm đấy ạ!
Bác Lộc cười tủm tỉm:
– Kẻ xấu thường sợ camera, mà camera của bác hai hôm nay hỏng rồi, kịp sửa đâu!
Vi cũng cười:
– Dạ, cháu biết vì nó không có đèn tín hiệu, anh ta sợ hoảng đấy chứ! Còn cháu thì làm gì có cái camera nào!
Cô thấy sung sướng, chiêu thuật cũ này đã giúp dọa con Nga trước đây và giờ lại làm hòa cho Toàn. Bác Lộc đã phát hiện Toàn không trung thực từ trước và bàn kế sách với Vi. Cảm giác hả lòng, mọi việc suôn sẻ ngoài dự kiến. Bác chủ trọ chỉ dặn dò Vi một lát rồi mới ra về, còn cô tranh thủ giặt đồ trước khi đi cùng Tường San đến hiệu sách.
Cả tuần bận rộn với học tập và công việc, chủ nhật đến, hai chị em Tường Vi và Tường San quyết định dành thời gian tự thưởng cho bản thân bằng cách chọn những cuốn sách yêu thích. Sau một khoảng thời gian thư giãn, Tường Vi nhắc nhở San:
– Về thôi, em còn phải nấu ăn đấy! San cười tươi:
– Trời ơi, em có chị mà, chẳng cần làm gì cả! Em thoải mái thôi, chỉ việc học, ăn và ngủ thôi. Em mong chị sau này cũng có được người chồng tốt như em, chị đã làm cho em quá nhiều rồi đấy…
Vi vỗ nhẹ lưng em:
– Con này, tự nhiên nói những điều phiền toái!
Tường San chỉ vào hiệu sách đối diện:
– Chị hai, qua đó cùng em đi!
Vi nhăn mặt:
– Làm gì vậy? Đừng nói là chồng mua vàng nhé!
Tường San nắm tay chị:
– Không phải đâu, tiền dành dụm của em đấy!
Khi đến hiệu trang sức, Tường San chăm chú nhìn những chiếc nhẫn, trong khi đó Vi thì không để ý nhiều vì nghĩ rằng San chỉ đang xem chơi. Một lúc sau, San kéo chị lại và chỉ vào một chiếc nhẫn bằng bạc Ý, thiết kế đơn giản nhưng rất sang trọng:
– Chị hai, có xinh không chị?
Vi mỉm cười gật đầu:
– Ừ, chị thấy đẹp lắm!
San nói với nhân viên:
– Chị ơi, em muốn lấy hai cái như vậy cho em và chị gái ạ!
Nhân viên nhìn hai cô gái xinh đẹp giống nhau chỉ khác mỗi cách ăn mặc:
– Hai chị em xinh thế, lại có gu thẩm mỹ nữa. Mẫu này mới về đấy!
Cô nhân viên đưa mẫu cho hai chị em Vi thử đeo, cỡ ngón tay cũng giống nhau. Vi ngơ ngác:
– Bé San, thế này là sao?
Tường San cười:
– Chị vì em mà đã làm nhiều việc, em chưa có gì tặng chị cả. Em muốn chúng ta có cặp nhẫn đôi – là biểu tượng cho tình cảm yêu thương suốt đời. Chị đừng hỏi và đừng nói rằng em là sinh viên không có tiền nhé. Đây là tiền em tiết kiệm, cả tiền hàng tháng bố mẹ cho, mẹ chồng cho, Trí Văn cho. Em có tiêu gì ngoài mua sách đâu? Chị ở trọ cũng lo được hết, để Tường San này một lần tặng chị một chút quà được không?
Tường Vi lườm San một cái:
– Cô bé này, phải tiết kiệm để có tiền sinh con đấy chứ? Chị đi làm thêm cũng được mà!
San lắc đầu:
– Không, quyết định vậy đi! Chị còn ở trọ phải lo bao khoản, em không cần phải lo lắng gì cả. Về thôi nào!
Nói xong, cô bé đưa thẻ thanh toán cho nhân viên để thanh toán chiếc nhẫn, chiếc của San đeo ở ngón áp út tay phải, còn chiếc của Vi ở ngón áp út tay trái. Khi rời khỏi cửa hàng, San nói:
– Ban đầu em định mua vòng hay dây cơ, nhưng sau khi nghĩ lại, nhẫn sẽ giữ được lâu hơn, cả hai cái kia nhiều khi cọ xát hoặc bị giật thì buồn lắm. Chị vui vẻ nhé, đừng trách em đấy!
Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, em gái của cô đã trưởng thành và biết suy nghĩ cho người khác. Mấy ai ở độ tuổi đó, đã làm vợ, làm mẹ mà suy nghĩ được như San.
Chiều hôm đó, Vi đến siêu thị để mua thức ăn để đặt trong tủ lạnh. Mỗi chủ nhật, cô lại thực hiện thói quen này vì công việc và học tập quá bận rộn. Chọn đủ thứ đồ ăn, Vi định quay ra quầy thanh toán thì nghe ai đó gọi tên mình:
– Vi, đúng không?
Cô quay ngoắt lại. Vương Thăng đang đứng trước mặt cô – anh bạn từng được ghi tên trong trái tim suốt cả thời cấp ba, dù có cãi vã nhưng lại trở thành ký ức đáng nhớ của thời tuổi trẻ. Còn Vương Thăng, nhìn thấy hình ảnh cô bé mà anh từng nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đặc biệt khó lẫn được, khiến anh không giữ được sự lạnh lùng. Tuy nhiên, khi Vi quay lại, cô gái này có vẻ thay đổi, có cái gì đó kì lạ. Mắt Thăng chú ý đến một nốt ruồi nhỏ trước đây trên môi Vi mà giờ đây đã không còn. Cô trông như có vẻ xanh xao hơn. Nhưng nếu đây không phải là Tường Vi thì cô đâu quay lại? Tự nhủ rằng lần này anh chỉ nói những điều đúng, không cãi vã:
– Chị…
– Anh…
Cả hai cười bởi lời chào giống nhau và có vẻ ngượng ngùng. Thăng lên tiếng:
– Anh nói trước nhé!
Vi nhoẻn miệng:
– Ừ, anh đến siêu thị à? Chắc là đỗ Đại học điểm cao lắm nhỉ?
Thăng gật đầu:
– Tớ đỗ Đại học Xây dựng rồi, 29,8 điểm. Tớ và Lê Minh ở chung cư gần đây, học ở thành phố C này. Bá Trọng và Bảo Long đi Pháp rồi. Cậu đến siêu thị làm gì?
Vi nhìn xuống xe đẩy những thứ vừa mua để tránh ánh mắt của Vương Thăng:
– Ừ, tớ nhiều việc nên chủ nhật tranh thủ mua cho cả tuần! Cậu đỗ điểm cao quá, siêu thật, không hổ danh là bí thư lớ
p chuyên hóa!
Thăng bật cười:
– Có cô bạn thủ khoa Đại học Công nghệ thông tin nên cũng phải cố gắng kẻo ngượng chứ! Cậu ở đâu? Sao lại chuyển tới thành phố C học?
Vi cúi đầu suy nghĩ. Chuyện của Tường San và Trí Văn không thể để lộ với ai ngoài Thảo, không thể để em gái mất tự tin về điều đó. Vậy phải làm sao đây? Hít một hơi, Vi nói:
– À… thì bé San học ở đây, cho nên tớ chuyển đến đây!
Thăng đủ tinh tế nhận biết sự lúng túng của Vi, như cô đang giữ điều gì đó. Những lời bác hàng xóm nói vẫn đọng trong đầu Thăng, nói rằng Vi có đám cưới bí mật và mới dạm ngõ thôi. Bây giờ, anh quyết định hỏi trực tiếp cô ấy có đúng không?
Thăng nhìn thẳng vào Vi:
– Tớ đã đến nhà cậu, nhưng vào ngày chủ nhật, bố mẹ cậu không ở nhà. Tớ nghe bác hàng xóm nói hai bác tới thành phố C.
Vi gật đầu:
– Ừ, chúng chỉ thường xuyên tới đây vào một số chủ nhật thôi.
Thăng cố trấn an để nói ra điều mà anh không muốn:
– Bác hàng xóm nói… cậu chuyển tới đây vì… đã lấy chồng… có đúng không?
Vi giật mình nhìn lên Thăng. Ánh mắt anh ta vừa tò mò vừa có chút thê lương. Là bác hàng xóm thân thiết, nhưng thông tin mà bác ta đưa ra lại vô tình tạo ra khoảng cách giữa cô và anh. Vi không biết phải nói gì. Nếu nói sự thật, cô sẽ có lỗi với Tường San, với bố mẹ. Nếu nói dối như trước đây, thì cô và Thăng coi như đã mất cơ hội.
Thái độ băn khoăn của Vi lọt vào ánh mắt tinh tế của Thăng. Đôi mắt ấy trượt xuống bàn tay trái, chiếc nhẫn ở ngón áp út khiến Thăng mỉm cười chua chát:
– Thôi, cậu không cần trả lời nữa đâu!
Theo ánh mắt của Thăng, Vi lại giật mình đến mức luống cuống:
– À, không phải…. cái này….
Thăng lắc đầu:
– Tại sao? Nhà anh ta giàu lắm à? Gia đình, dòng họ có nhiều người già thì sao chứ? Có thể chờ mà? Là anh chàng hôm bữa đúng không? Vậy ra, tối hôm ấy cậu nói dối tôi đúng không?
Vi xua tay:
– Thăng, nghe tôi nói này….
Nhưng Vương Thăng lùi lại, ánh mắt ấy Vi không sao quên được – Thê lương có, bực bội có, đau đớn cũng có:
– Tôi đã không tin lời bác ấy nói… nhưng thái độ của cậu và chiếc nhẫn kia đã khiến tôi phải tin. Chúc cậu hạnh phúc!
Thăng quay lưng bước đi, bóng lưng cô đơn ấy hằn sâu trong tâm trí Vi. Cô muốn lao lại để nói rõ nhưng chẳng hiểu sao cứ đứng chôn chân một chỗ…
Rời khỏi siêu thị, Thăng tiến lại xe của mình. Tiếng hát của Soobin Hoàng Sơn ở tầng thứ nhất vang lên não lòng:
Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn
Để có thể ngắm em, từ xa âu yếm hơn
Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại
Chỉ bằng một cô gái
Hay anh vẫn sẽ lặng lẽ kế bên dù không nắm tay ….
Ngồi trên xe, nhìn lên bầu trời trước mặt, Vương Thăng lẩm bẩm:
– Lâm Tường Vi, tôi hận cậu!