Tình cuối chương 27 | Khúc mắc đã được tháo bỏ

16/01/2024 Tác giả: Hà Phong 299

Trên con phố thành phố C, dù đêm đã khá yên tĩnh nhưng vẫn giữ được sự sôi động của một thành phố hiện đại. Tường Vi di chuyển chậm trên chiếc xe Wave, đi qua những hàng cây im lìm dưới làn gió cuối đông. Cô hướng về phòng trọ để nghỉ ngơi, không để ý đến chiếc mô tô Guzzi Griso đi sau cô. Vương Thăng, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đen và khoác áo màu đen, chú ý đến bóng dáng nhỏ bé của Vi từ phía sau.

Khi Tường Vi rẽ vào khu nhà trọ, chiếc mô tô giảm tốc độ và dừng lại cách xa. Vương Thăng xuống xe, tiếp tục bộ theo Vi khi cô tìm chìa khóa cổng. Thăng bất ngờ vô cùng khi phát hiện ra nhà của Vi không phải là nhà chồng cô, mà là một phòng trọ. Anh tự hỏi tại sao cô lại ở trọ khi đã lấy chồng, và anh không nghĩ rằng Vi sẽ làm việc đến mức phải vất vả như vậy.

Thăng chưa kịp tiếp cận, một người đàn ông từ nhà bên cạnh gọi ra:

– Tường Vi, em về rồi à? Đừng để chìa khóa cổng rơi nhé!

Vi cười với anh đó, nói rằng chìa khóa đã cất rồi, nhờ anh này hỏi chủ nhà giúp vì anh phòng bên cạnh chưa về. Người đó, tên Việt, hiểu ý và chấp nhận giúp đỡ.

Vương Thăng, đứng ẩn mình, nghe mọi thứ và cảm thấy nhiều sự thắc mắc. Anh quyết định gọi tên Vi:

– Vi!

Tường Vi quay lại, bất ngờ khi thấy Thăng:

– Ơ, cậu…

Nhưng khi nghĩ đến sự cố tối qua, cô trở nên căng thẳng và tỏ ra mệt mỏi:

– Xin lỗi, người đứng trước mặt tôi là khách hàng hay là bạn, để tôi biết cách xưng hô?

Thăng vui vẻ:

– Gì cũng được!

Cô thấy Thăng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Liệu đó là sự thật hay do cô đang mệt mỏi và nghĩ linh tinh? Bỗng nhiên, Vi cảm thấy đầu óc rối bời và Thăng nhận ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô:

– Vi, cậu sao vậy?

Tường Vi cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi, rồi bất ngờ ngã vào vòng tay của Thăng. Anh hoảng hốt:

– Vi, cậu sao vậy?

Vừa lúc đó, Việt xuất hiện từ cửa. Nhìn thấy Thăng đang bế Vi, anh ta cũng kinh ngạc:

– Chuyện gì thế? Cậu là ai vậy?

Thăng giải thích ngay:

– Anh ơi, Vi bị sốt và ngất xỉu rồi! Đi… đi bệnh viện…

Thăng cố gắng bế Vi đi, nhưng Việt la lớn:

– Lên ô tô của tôi đi! Lạnh như này, đi mô tô càng nguy hiểm!

Việt sau đó hướng vào trong và gọi bố:

– Bố ơi!

Bác Lộc chạy ra khi nghe tiếng con gọi:

– Sao thế?

Việt không giữ lại và nhanh chóng nói:

– Con nhờ bố dắt xe của Vi và chiếc mô tô kia vào sân ạ. Con với anh chàng này đưa Vi đi bệnh viện ạ!

Ông Lộc không hỏi thêm khi thấy Vi đang nằm trên tay Thăng và ngay lập tức đưa xe vào sân. Thăng ôm Vi ngồi phía sau, Việt ngồi vào ghế lái và lái xe đến Bệnh viện thành phố C.

Chờ đợi trước phòng cấp cứu, Thăng trải qua một cảm giác lạ chưa từng trải qua, đầy lo lắng, bất lực, và sợ hãi. Việt, ngồi bên cạnh, thì tỏ ra bình tĩnh hơn:

– Cậu bình tĩnh đi, chắc là do con bé làm việc quá sức thôi. Còn cậu là ai với Vi? Bạn trai hả?

Thắt nút nơi Thăng đang giữ đã không còn nghẽn kín như trước, nhưng tâm trạng của anh thay đổi. Anh nói:

– Dạ, bạn thân từ cấp ba ạ! Nhưng em đi bộ đội hai năm, mới vào năm thứ nhất Đại học Xây dựng ạ!

Việt quan sát Thăng và lắng nghe:

– Thảo nào, giờ tôi mới thấy cậu. Tường Vi cũng mới đến trọ mấy tháng, ở trọ nhưng con bé rất gọn gàng, sạch sẽ, ngoan, chẳng có chút ồn ào nào. Ban đầu tôi lo về việc ở chung với sinh viên, nhưng Vi thì không, chỉ đi học và đi làm, hỏi có người yêu chưa thì chỉ cười. Thỉnh thoảng có bố mẹ và vợ chồng em gái tới chơi.

Thăng ngạc nhiên khi nghe câu cuối cùng:

– Vợ chồng em gái á anh? Vi chỉ có một em gái duy nhất là Tường San, đang là sinh viên năm thứ nhất mà?

Việt xác nhận:

– Đúng rồi! Tường San, hai chị em giống nhau thật. Ban đầu tôi còn nghĩ là sinh đôi cơ!

Thăng nhìn chằm chằm vào Việt, cố gắng hiểu rõ hơn:

– Anh có ý là Tường San đã kết hôn sao ạ?

Việt quay đầu nhìn Thăng:

– Ừ, cậu có vẻ không biết. Bé San đã lấy chồng vì có thai sớm. Nhà chồng bé ấy ở gần đây, chính anh chàng này đã giới thiệu cho Vi một chỗ trọ. Tôi thường gặp mấy lần, dường như cuộc sống của San khá ổn định.

Thăng như bị một cơn động đất tâm lý. Anh hiểu lầm về Vi à? Người kết hôn là Tường San, vậy tại sao bà hàng xóm nói ngược lại vậy nhỉ? Chỉ có thể là… San quá trẻ, mang thai rồi nên Vi phải giữ bí mật và làm vợ chồng với anh chàng này. Đúng rồi, đó là lý do cô ấy phải xóa nốt ruồi để trông giống Tường San. Còn chiếc nhẫn, có thể chỉ là đeo vui hoặc để che đậy sự thật. Cô ấy chuyển đến thành phố C để tránh xa mọi người. Anh Việt nói rõ ràng thế này thì không lẽ anh đã hiểu nhầm. Tâm trạng của Thăng lúc này rối bời – có lẽ có sự hối hận, ân hận, đau lòng, và có thể là sự vui mừng.

Khi Thăng đang suy nghĩ, điện thoại của anh re Lê Minh gọi:

– Mày đang ở đâu?

Thăng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, nơi mà cánh cửa đang đậy chặt:

– Bệnh viện thành phố!

Minh lo lắng:

– Sao mày lại phải vào đó?

Thăng lắc đầu:

– Không phải tôi, Vi bị ngất xỉu, đang cấp cứu!

Lê Minh nhíu mày:

– Gặp Vi rồi à? Hai đứa cãi nhau à? Tại sao Vi lại ngất vậy? Đừng nói cãi nhau chán rồi sang đánh nhau!

Thăng cười nhẹ trước sự tưởng tượng của anh bạn:

– Mày hài quá! Vi bị sốt và ngất, không phải mình đánh nhau đến mức đó đâu!

Minh gật đầu:

– Ừ, nhưng có nặng không? Cần tao chạy lên đó không? Trọng và Long đang ở đây!

Thăng lắc đầu và nhìn sang Việt:

– Không cần, có thằng con trai bác chủ trọ ở đây rồi. Hơn nữa, Vi vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, nếu cần gì tôi sẽ báo mày!

Lê Minh tò mò:

– Phòng trọ? Vi ở trọ à?

Thăng xác nhận:

– Ừ, khi nào về tôi sẽ kể chi tiết. Chúng ta đã hiểu lầm Vi rồi, thậm chí là tôi đã hiểu lầm mình! Nhưng giờ tôi chỉ muốn lo lắng cho Vi thôi!

Lê Minh động viên:

– Ừ, hãy lo lắng cho Vi đi. Cần gì thì alo nhé. Nhớ khi Vi tỉnh dậy, đừng cãi nhau nữa!

Thăng gật đầu đáp ứng lời khuyên:

– Được, tôi đã hiểu rõ mọi thứ rồi! Cuộc gọi kết thúc, cũng là lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Thăng và Việt đều hướng mắt về phía cửa:

– Bác sĩ!

Cô bác sĩ, khoảng trên ba mươi tuổi, gật đầu chào đón hai người:

– Bệnh nhân đã trải qua một giai đoạn suy nhược cơ thể, thiếu máu và nhiễm virus, dẫn đến tình trạng ngất xỉu. Hiện tại cô ấy đã tỉnh, nhưng cần thêm thời gian để hồi phục. Các anh vào làm thủ tục nhập viện đi. Nếu muốn đăng ký vào phòng VIP để thoải mái hơn, ít ồn ào hơn, thì nói với các y tá, vì hiện tại cũng là mùa dịch sốt!

Vương Thăng đồng ý với giải thích của bác sĩ:

– Dạ, cảm ơn bác sĩ! Nhưng cho tôi hỏi, cô ấy thiếu máu, liệu có cần truyền máu không ạ?

Bác sĩ lắc đầu:

– Không, chưa đến mức đó đâu. Mọi người đừng lo lắng quá. Bệnh nhân chỉ cần truyền máu khi mất máu quá nhiều, còn ở đây chỉ là thiếu một số chất thiết yếu trong máu. Chúng tôi sẽ bổ sung dưỡng chất kèm theo chế độ ăn uống hợp lý là đủ.

Vương Thăng cảm ơn bác sĩ một lần nữa và sau đó cùng Việt bắt đầu thủ tục nhập viện. May mắn là ông Doãn Nghiêm đã chuyển tiền vào tài khoản của Thăng, giúp anh chi trả viện phí cho Vi. Việt tỏ ra quan tâm:

– Cậu là sinh viên, có tiền từ đâu mà chi trả? Lấy tạm số tiền của tôi đi, tôi đã đi làm, không ở trọ như các cậu cả!

Thăng từ chối:

– Dạ không cần, anh giúp Vi như vậy là đủ rồi. Bố mẹ đã chuyển tiền hàng tháng cho em, nhưng thực sự em chưa cần dùng, số tiền tháng trước bố mẹ chuyển vẫn còn dư. Và em nghĩ bố mẹ cũng đồng ý khi em sử dụng số tiền đó để giúp Vi ạ!

Việt đồng ý:

– Ừ, cứ cần gì liên lạc với anh. Đây là card visit của anh, Vi cũng như em gái của anh thôi, thoải mái nhé!

Việt và Thăng làm thủ tục xong, theo y tá đưa Vi vào phòng VIP. Khi thấy Vi đang ngủ nhẹ và nước truyền thuốc vẫn đang chảy, Việt nói với Thăng:

– Bây giờ gia đình Vi không ở đây, hãy nhớ cả y tá nữa nhé!

Thăng quay sang Việt:

– Anh về nghỉ đi, ở đây có em lo. Ngày mai em được nghỉ học, em sẽ ở lại chăm sóc Vi!

Việt nhấn mạnh:

– Anh đây, cậu yên tâm. Cần gì thì gọi y tá hoặc gọi cho anh. Sáng mai anh phải đi công tác sớm nên sẽ về trễ một chút!

Thăng cảm ơn và tạm biệt Việt. Việt rời đi, Thăng ngồi xuống bên giường. Nhìn Vi trắng bệch, anh cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá sai Vi. Anh tự hỏi về những sự kiện trong những năm anh đi lính và thời gian ôn thi ở thành phố C. Cảm xúc của anh rối bời, và anh quyết định chờ đến khi Vi tỉnh dậy, đồng thời sẽ không còn cãi nhau với cô nữa…

Thăng nắm chặt bàn tay mảnh mai của Vi, cảm nhận được sự gầy gò và yếu đuối, nhưng mỗi cử chỉ của anh khiến vết thương lòng cô trở nên đau đớn hơn. Dường như có ai đó đang rắc muối vào vết thương lòng của anh, làm nó đau đớn hơn. Thăng nhẹ nhàng xoa bóp khu vực mà Vi bị đâm kim truyền. Đột nhiên, đôi mắt của Tường Vi bắt đầu chuyển động. Một khoảnh khắc sau đó, Vi mở to đôi mắt và chăm chú nhìn vào Vương Thăng. Mùi thuốc sát trùng từ không khí làm cho Vi nhận ra cô đang ở trong bệnh viện.

Tuy nhiên, sự kinh ngạc tràn ngập trong tâm trí của cô khi nhìn thấy Vương Thăng. Vi nhớ lại rằng trước khi cô ngất xỉu, đã có một cuộc gặp gỡ với Vương Thăng. Nhưng những suy nghĩ xoay vòng trong đầu cô, làm cho trái tim cô nổi giận:

– Cậu làm gì ở đây? Muốn xem tôi chết à?

Thăng nghe thấy tiếng nói của Vi, anh giật mình và nhìn lên, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của cô. Anh cảm thấy người mình đang giữ chẳng biết nói gì. Cuối cùng, Thăng phản ứng với một câu nói đầy trách móc:

– Cậu thậm chí không để ý đến sức khỏe của mình!

Vi nhìn Thăng một cách nghiêm túc, máu nóng tràn lên:

– Thôi tôi nói thế nào, sức khỏe của tôi không liên quan đến cậu đâu! Cậu về đi, chắc chắn cậu đưa tôi vào đây đúng không? Vậy thì cảm ơn cậu, cậu về kẻo lại phải xấu hổ vì tôi!

Nhưng lần này, Thăng không tỏ ra hống hách như trước. Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc, và cuối cùng anh chỉ nói:

– Không bao giờ!

Bài viết liên quan