Tình cuối chương 3 | Trèo cây hái xoài

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 297

Tường Vi đơ cứng cả người. Cô nàng hướng cổ xuống, đôi mắt tròn xoe khi nghe tiếng nói vừa rồi của thầy Lê Cường – Hiệu phó của nhà trường. Nếu chỉ là bảo vệ, có thể thương lượng, nài nỉ hoặc tránh mặt được. Nhưng đối diện là thầy Cường, người nổi tiếng khắt khe và khó tính, không ai dám chạy trốn khỏi ánh nhìn của ông. Thầy Cường được biết đến với biệt danh Cường “ruồi”, bởi vì thậm chí cả con ruồi cũng không thoát khỏi ánh mắt quét qua của ông. Trong những ngày thi học kỳ, nếu thầy đã quyết định dạo quanh hành lang các phòng, thậm chí những “con ruột mèo” hay “ruột chuột” cũng không thể tránh khỏi ánh nhìn của ông, huống chi là việc trao đổi và ngó nghiêng sách vở.

Nhóm nam sinh lớp Toán nhìn Tường Vi với nét lo lắng. Anh chàng đã đá quả cầu lên cây xoài giờ nhìn Vi, vì dù sao cô bé cũng đã lấy cầu xuống cho anh. Nam sinh hiền lành kia không biết rằng Vi chỉ lợi dụng cơ hội lấy cầu để hái xoài. Vì vậy, bây giờ cô bé mới gặp rắc rối. Tiếng thầy Cường lại vang lên, phía dưới các học sinh đã tập trung nhiều hơn:

  • Lâm Tường Vi, xuống đây! Hết trò rồi, tại sao lại trèo lên đó ngồi?

Vi từ từ tụt xuống, cố gắng giữ khoảng cách với thầy để không để lộ hai trái xoài trong túi quần. Thầy Cường nhìn cô với ánh mắt “diều hâu”:

  • Em lên đó làm gì?

Vi hít một hơi rồi trả lời:

  • Dạ, em trèo lên để lấy quả cầu ạ!

Thầy chăm chú nhìn Vi:

  • Vậy quả cầu đâu?

Nam sinh lớp Toán giơ hai tay, chìa quả cầu ra phía trước:

  • Đây ạ! Lúc trước em đá lên đó, bạn Vi lên lấy giúp em ạ.

Thầy Cường tỏ vẻ ngạc nhiên:

  • Trời ơi, là nam sinh mà lại phải nhờ nữ sinh lên cây giúp à?

Sợ rằng sự việc này sẽ ảnh hưởng đến bạn của mình, Vi vội vàng giải thích:

  • Dạ không ạ! Chả có gì tới mức đó ạ thầy. Hôm qua em cũng đá cầu và bị mắc lên đó, mà chưa kịp lấy, nên hôm nay nhân tiện lên và lấy giúp bạn luôn ạ!

Lúc này, nhiều người đã tụ tập lại gần gốc xoài, tò mò theo dõi diễn biến của sự việc. Ai cũng lo lắng cho Vi, bởi vì không ai có thể né tránh được ánh mắt của thầy Cường dễ dàng. Hiệu phó lại hỏi:

  • Thế quả cầu của em đâu rồi?

Vi hơi lúng túng:

  • Dạ… em chưa kịp lấy thì thầy gọi xuống ạ!

Thầy Cường nhìn lên tán lá xoài và nói:

  • Thế em lên lấy nó xuống đi!

Phải chăng đến lúc này, Vi mới nhận ra sự kết thúc của mình, chỉ cần quay lưng đi một chút là hai trái xoài sẽ hiện ra ngay trong túi quần. Vi chưa kịp nói gì thì thầy tiếp tục:

  • Nhanh lên, sắp vào học rồi! Lấy quả cầu xuống kẻo lát ra chơi không có đá bây giờ!

Ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên:

  • Vi, cầu của cậu đây này! Ban nãy cậu rung cành, nó rơi xuống đây!

Hoàng Bảo Long, nam sinh nói câu đó, khiến Vi nhìn lại cậu bạn đẹp trai với ánh mắt hàm ý khó nói khi Long giơ quả cầu – tất nhiên không phải của Vi – ra trước mặt cô:

  • À, đúng rồi, chính nó đấy. Cảm ơn cậu nhé!

Tuy nhiên, điều khiến Vi kinh ngạc là không chỉ Bảo Long, mà còn có cả Bá Trọng và Lê Minh đều bước tới, chìa ra trước mặt cô. Vi thực sự ngạc nhiên khi thấy ba thân hình lớn lẻ chắn trước mặt và bỗng cảm giác kệnh kệnh ở hai túi quần đã biến mất… Khi đám đông tò mò đang tập trung xem, mọi ánh nhìn đều được chuyển hướng về thầy Cường. Vi nghe thầy nói:

  • Các em đang làm gì mà đám đông lại tụ tập như thế này? Thầy đang nói chuyện với Tường Vi mà các em lại nhảy vào thế à? Mấy chàng trai nhanh chóng rời đi, Bảo Long gãi đầu và nói:
  • Dạ, chúng em có thói quen làm mọi thứ cùng nhau, đó là tính cách của chúng em ạ. Chào thầy, tụi em lên lớp ạ! Thầy Cường gật đầu rồi quay sang Vi:
  • Sao hai túi quần em sao phình lên thế? May mắn là vì Vi thường mặc quần Baggy, nên phần trên có vẻ thụng ra, làm cho túi quần trông phình lên một chút. Cô nàng cũng đang ngạc nhiên vì hai trái xoài bỗng dưng rơi ra khỏi túi quần trong lúc hỗn loạn, nhưng điều này lại giúp cô có lý do để giải thích với thầy Cường. Vì vậy, Vi mỉm cười ngoan ngoãn:
  • Dạ thưa thầy, kiểu dáng quần này làm túi nó phình ra thế thôi ạ! Vi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào hai túi quần để chứng minh. Thầy Cường cũng cúi xuống để quan sát kỹ, xem xét từng chi tiết. May mắn là không có gì đáng ngờ.

Rồi thầy nói một cách mạnh mẽ:

  • Lần sau khi đá cầu, đừng đá vào cây nữa. Cây trong vườn trường là kỷ niệm của nhiều thế hệ học sinh, không nên trèo lên đó. Nếu có tai nạn, thì sao? Các em nên ý thức hơn! Bây giờ các em lên lớp đi!

Thầy Cường được biết đến với biệt danh “trái tim sắt đá”, toàn bộ là những lời nhắc nhở nghiêm túc. Ngay sau đó, tiếng trống báo hiệu vào học vang lên, và học sinh chạy vào lớp học. Vi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

  • Ai dám lấy xoài của bà thì chắc chắn bị trừng phạt!

Khi vào lớp, Vi tiến tới nơi bạn bè của Vương Thăng đang thảo luận về một bài toán khó. Chờ mọi người im lặng, cô bé bắt đầu:

  • Bảo Long, cảm ơn cậu về sự giúp đỡ sáng nay, may mắn cậu nhanh trí, nếu không… Vi chỉ nói đến đó, Long cười:
  • Thế mà cũng nhỏ nhen, chuyện nhỏ mà! Cô bé nhìn sang Thăng với sự biết ơn:
  • Cảm ơn cậu đã giữ giùm xoài cho tớ! Thăng phản ứng lạnh lùng:
  • Không liên quan, chỉ là trò vớ vẩn. Cô gái nhiều chuyện thật! Vi, trong tâm trạng biết ơn, bỗng cảm thấy như một bình nước lạnh đổ ngang mặt. Ồ, cảm ơn cũng không được à? Gọi cô gái nhiều chuyện làm gì? Chán thật, không hiểu nổi đầu óc của anh ta đang nghĩ gì? Mà cũng đúng, những người giàu có đâu thấu hiểu được cảm giác của người bình thường như cô. Haizz, trái cây mua từ siêu thị về, có người bỏ vỏ, cắt dọn sẵn, dùng muỗng dọn tận miệng, có vẻ thoải mái. Nhưng liệu có thú vị bằng cảm giác tự hái và ăn trái cây ngay tại chỗ không?

Đi qua lớp chuyên Lý, Tường Vi tìm kiếm những người bạn gái mà cô đã gặp trước đó. Sau một lúc, không thấy họ, Vi chuẩn bị rời đi thì một người bạn chạy tới và hỏi:

  • Vi, đang tìm ai vậy? Nhìn thấy bạn gái từ sáng, Vi lấy ra quả xoài được bọc cẩn thận và nói:
  • À, đây đấy! Công việc của bạn nãy đấy! Mỗi người một quả! Vi thì thầm một cái gì đó vào tai bạn, sau đó đưa xoài cho cô. Trong lúc cô bạn chuẩn bị quay về lớp, một giọng nói phát ra:
  • Quả xoài ở đâu mà đẹp thế? Vi quay lại và nhận ra là Phương Nga, một cô nữ sinh khác cùng lớp, sở hữu vẻ ngoại hình xinh đẹp và gia đình khá giả, nhưng tính cách của cô không được nhiều người ưa thích, thường thể hiện sự kiêu kỳ và khó chịu. Cô bạn của Vi, vẫn cầm quả xoài, cười:
  • À, quả xoài của tớ đấy! Nga nhìn chéo về phía Vi và nói:
  • Chẳng phải cậu Vi hái trộm còn gì? Ai giúp tôi tận tình như thế… Lo lắng cho bạn, Vi quay nhanh về phía Nga:
  • Cái gì vậy? Bạn nãy cậu có thấy thầy không tìm xoài trên tớ không? Đây là xoài của nhà tớ. Hôm qua là sinh nhật mẹ tớ, nên tớ mang xoài mời bạn đó. Được không? Nga nhún vai:
  • Nhà nghèo mà còn tổ chức sinh nhật cho mẹ à? So với một số bạn trong lớp, gia đình của Vi có vẻ khó khăn hơn, bố mẹ cô chỉ sở hữu một cửa hàng sơn nhỏ, thu nhập chỉ đủ để sống và trang trải chi phí học tập của hai chị em. Tuy nhiên, bố mẹ cô luôn tự hào về thành tích học tập của con gái và cố gắng kiếm thêm thu nhập bằng cách cung cấp dịch vụ sơn nhưng dự định mở rộng cửa hàng thành một nơi cung cấp đầy đủ vật liệu xây dựng. Vi hy vọng sẽ học giỏi để thực hiện ước mơ này. Nghe lời Nga, Vi tự tin hơn:
  • Sao không? Ai cũng có mẹ, giàu nghèo không quan trọng. Nhiều người giàu có nhưng không tôn trọng, đến bữa cơm cũng không tử tế. Quan trọng nhất là tôi muốn chia sẻ với bạn bè vì tình bạn! Nghe Vi nói, Nga nhếch môi:
  • Nhà nghèo mà còn tổ chức sinh nhật cho mẹ à?

Khi đang nói chuyện, một bóng lưng lớn của một nam sinh bước ra khỏi lớp Hóa, Nga liền thay đổi giọng điệu và nói ngọt ngào:

  • Bá Trọng, đợi tớ nhé! Nga chạy lại phía Trọng, Vi nhìn theo và nhếch môi:
  • Nghe cái giọng phát ói ấy! Sau đó, Vi chào tạm biệt bạn và nhanh chóng quay về lớp của mình.
Bài viết liên quan