Tình cuối chương 33 | Đừng giở trò
Tường Vi và Vương Thăng đang vui vẻ dạo chơi tại siêu thị. Khi nhìn thấy anh mua nhiều giỏ quà cao cấp giống nhau, Tường Vi tò mò hỏi:
– Thăng, sao anh mua nhiều vậy?
Thăng nhẹ nhàng gõ nhẹ đầu cô và trả lời:
– Hỏi hay đấy! Một nửa anh mang về ra mắt bố mẹ vợ tương lai, một nửa em mang về ra mắt nhà chồng tương lai. Hiểu chưa?
Vi níu tay Thăng và thể hiện lo lắng:
– Anh ơi, có sớm quá không? Chúng ta mới chỉ yêu thôi mà!
Thăng nhíu mày và giải thích:
– Em mới chỉ yêu, còn anh từ lớp mười đến nay đã năm năm rồi đấy!
Vi dẩu môi:
– Thì người ta cũng thế mà!
Thăng cười và đưa tay véo mũi cô:
– Vậy sao gọi là mới yêu nữa hả cô nương?
Tuy nhiên, cảm giác ra mắt nhà người yêu khiến Vi thấy hồi hộp. Cô lắc lắc tay Thăng và bày tỏ lo ngại:
– Anh ơi, nhưng em thấy sợ sợ sao đó. Gia đình anh như vậy, liệu bố mẹ anh có đuổi em về không nhỉ?
Thăng bật cười:
– Lại xem phim Hàn nhiều quá rồi đấy! Làm gì mà đuổi? Em xinh xắn dễ thương lại học giỏi, sợ không đủ sức mà giữ ấy chứ!
Vi tần ngần và thể hiện lo lắng:
– Nhưng anh ơi, em chưa có gì trong tay, và gia đình em không môn đăng…
Chưa kịp nói tiếp, Thăng đã nhẹ nhàng miết môi cô. Môi anh chạm vào môi cô lần đầu tiên, làm cả người Vi run lên. Cô liếc nhìn Thăng:
– Làm gì đấy? Bao nhiêu người kia kìa!
Thăng nuốt một ngụm nước bọt và nói:
– Cho chừa cái thói ăn nói lung tung. Em không phải lo gì hết. Anh yêu hay lấy ai không quan trọng đến gia cảnh. Bố mẹ anh cũng không lạ gì em.
Môi nhỏ xinh của Tường Vi chu lên:
– Nhưng đó là với tư cách bạn học, còn bây giờ là người yêu mà!
Thăng vuốt nhẹ tóc của Vi và nói:
– Đâu có, bố biết anh yêu em từ cấp ba. Bố giúp anh tự tin theo đuổi cô gái bướng bỉnh này. Kể cả đêm em đứng cùng Minh Nhật, bố vẫn bảo rằng có những thứ nhìn thấy chưa hẳn đã đúng. Ngày mai anh đưa cô về ra mắt bố mẹ sẽ là một niềm vui.
Tường Vi nhìn xuống chân:
– Nhưng… chúng ta còn trẻ…
Thăng lắc đầu:
– Không. Chúng ta đã đủ trưởng thành để xác định tình cảm và đủ chín chắn để quyết định con đường phía trước. Với anh, yêu là cưới, anh đã xác định từ lâu. Nếu không chín chắn, anh không kiên trì theo đuổi em đâu.
Vi gật đầu:
– Em hiểu rồi. Thăng, cảm ơn anh!
Vương Thăng nghiêng đầu nhìn cô:
– Tường Vi, cảm ơn em đã yêu anh. Giờ mình về thôi!
Anh vội vàng xốc lại áo khoác cho cô sau khi thanh toán và sau đó, Vương Thăng chở Tường Vi về phòng trọ. Anh cầm lỉnh kỉnh và một số đồ dùng cá nhân, cũng như thực phẩm đã mua để chuẩn bị cho cuộc sống hàng ngày của cả hai. Các món quà được đặt lên bàn, khiến Tường Vi không giữ được sự thích thú:
– Anh cứ làm như em sắp chết đói đến nơi ý!
Thăng nhìn cô và nhấn mạnh:
– Không được chủ quan, thiếu máu rồi thiếu chất, suy dinh dưỡng ra đó là mệt đó nha! Anh phải chăm sóc cho mẹ của các con anh chứ! Ngày kia quay lại đây sẽ thực hiện chế độ ăn mới!
Tường Vi gật đầu:
– Rồi rồi, giờ anh về ngủ sớm, mai còn đi, nghe chưa?
Vương Thăng mỉm cười và nói:
– Chưa. Giao thừa dương lịch đầu tiên bên người yêu, có ngốc mới đi về đấy!
Anh nói mà ánh mắt không rời đôi đồng tử của Vi, khiến cô phải nhìn xuống đất. Nhưng Thăng không để cô mất chú ý, anh nâng cằm cô lên và ép khuôn mặt Vi đối diện với mình, giọng anh khàn khàn mang chút ma mị:
– Nhìn anh…
Vi như bị thôi miên bởi ánh mắt và giọng nói ấy. Khi lá môi phong tình kia đến gần, cô như một hoa mắt khép nhẹ, cánh đào e ấp mở nghênh đón nụ hôn đầu tiên. Sự chạm nhẹ của hai bờ môi khiến Vi run rẩy. Vương Thăng ôm cô sát vào mình, làm cho hai trái tim và hai cơ thể càng gần nhau. Chiếc lưỡi mềm mại của Thăng nhẹ nhàng luồn lách vào miệng Vi, tìm kiếm lưỡi nhỏ xinh của cô rồi chạm vào, cuốn nó theo trong không gian chật hẹp nhưng đầy cảm xúc. Nụ hôn này khiến Vi nhẹ nhàng bồng bềnh, đầu óc như trôi trên con thuyền tình, hướng đến bến bờ hạnh phúc cùng Vương Thăng. Cô ôm lấy tấm lưng rộng mà nghĩ rằng cả đời sẽ có người che chở cho cô, là điểm tựa vững chắc. Lưỡi của Thăng mềm mại, mang theo hương vị mới lạ. Lưỡi quen với không gian trong miệng Vi nên tự tin khám phá, khuấy đảo rồi rút cạn mật ngọt khiến Vi mê mải. Khi cảm nhận thân hình bé nhỏ trong vòng tay đang căng tròn, Vương Thăng mới tiếc nuối rời khỏi bờ môi cô, lưu lại ánh mắt luyến tiếc và tham lam. Anh cúi xuống miết nhẹ lên làn môi đã sưng lên và thì thầm:
– Anh xin lỗi!
Vi dúi đầu vào ngực anh và nói:
– Không sao, là em tự nguyện mà!
Thăng ôm lấy cô và thêm:
– Em đã lấy mất nụ hôn đầu tiên của anh. Từ giờ, em phải có trách nhiệm với anh đấy!
Vi nhìn anh thoải mái và đáp:
– Anh cũng vậy!
Cả hai cùng bật cười. Tiếng đồng hồ treo trên tường trong phòng Vi dừng lại ở số mười hai. Vi giật mình:
– Thăng, khuya quá rồi!
Thăng nhìn cô mỉm cười:
– Trông em giống như nàng Lọ Lem đi quá mười hai giờ vậy à? Yên tâm, dù có còn cỗ xe ngựa hay không, anh vẫn tìm em, yêu em. Vương Thăng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi quần. Anh nhẹ nhàng mở hộp, cầm sợi dây chuyền bạc Ý. Sợi tuy mảnh mà thiết kế lạ mắt, mặt dây chuyền hình trái tim khắc hai chữ VT. Thăng cẩn thận đeo nó lên cổ Vi trước ánh mắt ngạc nhiên của cô:
– Cái này là…
Thăng cười:
– Đây là món quà đầu tiên anh tặng người con gái Vương Thăng yêu, đúng giờ chuyển giao từ năm cũ sang năm mới. Anh muốn cả thế giới chứng kiến điều này để chúng ta không bao giờ xa cách, không bao giờ hiểu lầm nữa…
Vi nhìn anh:
– Anh mua khi nào vậy?
Thăng đăm chiêu:
– Anh mua trước hôm nhập ngũ. Lúc đó, anh nhắn tin bảo em đi tiễn anh để tặng em sợi dây này và để nghe một lời hứa chờ đợi.
Vi ngẩn mắt:
– Vậy mà không nói? Để người ta hiểu lầm mãi…
Thăng bật cười:
– Thì cãi nhau om tỏi mà, ai bảo có người đe doạ lấy chồng. Thế nên lại cất vào ba lô gần ảnh của em.
Vi nhíu mày:
– Anh có ảnh của em à?
Thăng gật đầu, rút chiếc ví da ra, mở và chỉ vào tấm ảnh thẻ:
– Cái lần anh nói mất ảnh bắt em chụp cái khác ấy, là vì thế này đấy. Còn một tấm ảnh chụp trộm em mặc áo dài, ép plastic để vào ba lô và giờ đang đặt ở bàn chỗ chung cư, cũng như em đặt ảnh anh trên bàn đấy.
Vi đấm nhẹ ngực anh:
– Đúng là… để người ta khóc mãi!
Thăng lại ôm chặt cô:
– Anh thấy em khóc. Lúc ấy anh hận bản thân mình lắm, nhưng việc rèn luyện quan trọng. Anh đã tự hứa sẽ luyện tập thật tốt để có thể đối mặt với em một cách đường hoàng.
Vi nhoẻn cười:
– May thật đấy, cứ tưởng không gặp lại, em đang định sống như vậy để xong chuyện cưới!
Vương Thăng nhún vai:
– Giờ thì anh lấy được rồi, rõ chưa?
Vi gật đầu:
– Chắc chắn rồi! Bây giờ anh về nghỉ đi, khuya rồi! Ở chung cư về khuya có sao không?
Thăng lắc đầu:
– Không, với lại bọn anh cũng quen rồi, bác bảo vệ biết rõ bọn anh mà! Nhưng… hôm nay cho anh ở lại được không? Anh hứa sẽ ngoan!
Vi lắc đầu:
– Không được. Đây là phòng trọ, mọi người phải có ý thức, em không thể để bạn trai ngủ lại tùy tiện! Sẽ không tốt, em không sao nhưng có thể ảnh hưởng đến bác chủ.
Thăng vẫn ôm chặt cô:
– Nhưng…. người ta nhớ…
Vi cúi đầu vào ngực anh và nói:
– Vương Thăng, đừng như thế được không? Em không biết nói sao cả, nhưng không phải em muốn anh về. Tuy nhiên, điều kiện bây giờ…
Thăng thơm lên mái tóc cô và đáp:
– Anh hiểu mà, anh sẽ chịu khó. Em hãy đi ngủ, sáng mai anh sẽ đưa em đi ăn rồi mình về nhà!
Vi ngước nhìn Thăng và nói:
– Anh không được nghĩ gì đâu đấy!
Thăng gật đầu:
– Yên tâm đi, đừng lo lắng! Gia đình anh rất thoải mái, nên em đừng sợ gì cả. Mất ngủ sẽ xấu xí đấy.
Cô cười tươi:
– Được rồi ạ!
Dù dùng dằng mãi, cuối cùng Thăng cũng chịu ra về. Anh ngồi lên xe và Vi cứ lưu luyến:
– Thăng, về chung cư nhớ gọi cho em nhé!
Thăng đưa tay kéo lại áo khoác cho cô:
– Anh biết rồi, còn gì nữa không?
Vi “à” một tiếng rồi nói:
– Giờ này đường vắng người, nhưng nhớ đi cẩn thận, không phóng nhanh đâu đấy!
Thăng lại gật đầu:
– Tuân lệnh vợ! Còn dặn gì anh nữa không?
Vi lắc đầu:
– Em không biết nữa, thôi anh đi đi!
Thăng nhoài người hôn lên trán cô rồi nhè nhẹ rồi ga phóng đi…
Vi nhìn theo cho tới khi chiếc mô tô đến ngã rẽ, sau đó vui vẻ quay vào. Nhưng cô vừa bước tới cánh cổng thì nghe một giọng nói trầm ấm:
– Vi! Em quên giờ hẹn với anh à?
Tường Vi ngoảnh lại. Dưới ánh đèn đường, một dáng người cao lớn chậm rãi bước tới. Anh ta mặc quần jean, áo khoác màu nâu để hở cổ, trông rất lãng tử. Khuôn mặt ấy không xa lạ với Vi, dù ánh mắt lộ vẻ khác lạ. Cô buột miệng:
– Cao Minh Nhật!