Tình cuối chương 34 | Sóng lớn bắt đầu

19/01/2024 Tác giả: Hà Phong 472

Một người đàn ông bước tới trước mặt Vi, tạo dáng đó khiến cô hoang mang:

  • Anh …. anh về thật sao?

Cử chỉ đó và cái gật đầu tiến gần cô giúp Vi hiểu rằng đây không phải mơ. Tuy nhiên, phong thái của Minh Nhật trông có gì đó khác lạ. Nghĩ về sự kiện sáng nay, Vi hỏi anh ta:

  • Minh Nhật, tại sao Facebook anh lại không còn nữa? Hay là anh chặn Facebook của em?

Nụ cười hiền lành vẫn còn trên môi, nhưng dường như đã mất mát nhiều, mùi rượu nồng từ người đàn ông kia khiến Vi ngạc nhiên:

  • Bị hack rồi! Em học công nghệ thông tin mà không hiểu sao?

Vi cũng cười:

  • Anh cũng là dân công nghệ thông tin mà, sao dễ dàng để bị hack như thế?

Câu trả lời tiếp theo lại khiến Vi cảm thấy khó chịu và không hiểu, vì người đó lại gần cô, hơi rượu phả vào mặt Vi:

  • Chẳng có cái quái gì là không thể cả, em không mời anh vào nhà sao?

Vi do dự:

  • Xin lỗi anh! Giờ này khuya quá rồi, mà hình như anh say rồi, hôm khác chúng ta gặp nhé!

Chàng trai đó giữ chặt tay Vi:

  • Em sợ thằng kia ghen à? Nó về rồi, mà nó là cái thá gì khiến em phải sợ?

Vi lắc đầu:

  • Không phải, em và anh ấy luôn tin tưởng nhau. Nhưng giờ này, ngoài Vương Thăng và người nhà của em, Tường Vi này không muốn ai vào phòng cả. Vả lại, em cũng không thích anh nói đến người yêu em bằng cái giọng như thế!

Nhưng người đang đứng trước mặt Vi không buông tha cô:

  • Tại sao? Tôi có gì thua nó? Tôi cũng bảnh bao, gia đình cũng giàu có, có gì để cô cân nhắc? Đi, đi vào phòng!

Vi càng cố đứng, một tay vịn chặt cánh cổng không chịu đi, người đó càng kéo mạnh. Lúc này, ngoài con ngõ chỉ còn mình họ, chỉ có đường lớn mới có người đi qua. Vi nổi giận:

  • Cao Minh Nhật! Anh làm cái trò gì đấy hả? Mới có mấy tháng trời mà giờ anh thành ra thế này à? Em quá thất vọng. Minh Nhật mà em quen lâu rồi?

Người đó khựng lại. Một giây sau, cánh tay cầm tay Vi hơi lỏng, cô rút tay ra và tiếp tục nói:

  • Anh Nhật, em đã từng rất tôn trọng anh vì anh chín chắn, giỏi giang. Chúng ta đã nói những gì, anh quên rồi sao? Rằng nếu Vương Thăng chấp nhận tình yêu của em, anh sẽ rút lui mỉm cười chúc phúc cho tụi em. Còn nếu Vương Thăng làm tổn thương em, anh vẫn dõi theo em, việc đồng ý tình cảm của anh hay không là quyền của em cơ mà? Anh từng nói sẽ hơn thua với anh ấy nếu anh ấy làm em bị thương tổn. Nhưng Thăng là một chàng trai tốt, em đã không trao trái tim nhầm người. Em đang rất hạnh phúc bên anh ấy, anh có hiểu không Minh Nhật? Tại sao anh lại thành ra thế này hả?

Vi nói, những giọt nước mắt lăn dài. Cô không ngờ chỉ trong mấy tháng du học ở Úc, Cao Minh Nhật lại trở về với một diện mạo như thế, tính cách thay đổi đến như vậy. Cô tiếc nuối cho một Minh Nhật hiền lành và chín chắn mà cô từng tôn trọng.

Nhìn thấy Vi như vậy, chàng trai cao lớn nhếch môi:

  • Cao Minh Nhật từng cao thượng như vậy sao? Thật là n.g.u dốt khi để cô gái mình yêu rơi vào tay thằng khác. Tội gì tôi phải chúc phúc trong khi đúng ra hạnh phúc đó thuộc về tôi?

Rồi thân hình cao lớn áp sát Vi vào tường, khóe miệng khẽ giật giật, hơi rượu nồng nặc phả vào mắt cô:

  • Thằng này không có thì đứa khác đừng hòng có! Chúc phúc ư? Vậy thì em trao cái phúc đó cho tôi đi, rồi sau này tôi sẽ chúc phúc cho em!

Vi bị áp chặt vào tường, lòng bắt đầu hoang mang, cô lắc đầu nguầy nguậy:

  • Anh Nhật, anh điên rồi!Sao anh lại như thế này? Thả ra!
!
ChatGPT

Nhưng chàng trai ấy chẳng chịu lắng nghe, ánh mắt thèm khát xoay trực tiếp vào vòm ngực phập phồng của Vi, mặc dù đã qua lớp áo len dày. Đôi mắt man dại, đầy dục vọng nhìn lên chiếc cổ trắng ngần, miệng nuốt nước bọt, rồi chất giọng nam tính mang theo hơi rượu phả thẳng vào mặt Vi:

  • Đêm nay, em phải là của tôi!

Vi dùng hai tay đẩy người trước mặt ra, nhưng anh ta không hề nhượng bộ. Cô thở hắt lên và nói:

  • Nhật, anh đừng để tôi phải ra tay với anh!

Tiếng cười sặc sụa vang lên, hơi rượu mạnh khiến Vi buồn nôn:

  • Em ra tay đi, nếu em chậm tay thì để tôi hành xử ngay tại đây!

Vi lắc đầu:

  • Minh Nhật, tôi không hiểu điều gì đã làm anh thay đổi đến nỗi này, anh đã không còn là Minh Nhật mà tôi kính trọng nữa!

Vì thân hình nhỏ bé và bị kẹp vào tường, Vi không có khả năng đẩy người ta ra. Không còn cách nào khác, ánh mắt hung ác như muốn nuốt chửng cô. Vi bèn co chân đạp mạnh vào đùi của người đàn ông trước mặt. Vi tự nhủ rằng Minh Nhật cao thượng và hiền lành đã chết, và người đứng trước mặt chỉ là một kẻ mất nhân tính.

Bất ngờ vì cú đá, dù không ngã nhưng người đó vẫn bị lung lay. Nắm bắt được ánh mắt ngỡ ngàng, Vi tranh thủ chút không gian đó, nghiêng người và thúc cùi trỏ vào bụng hắn. Lần này hắn bị xô ra một quãng. Như một con thú điên, hắn trừng mắt nhìn Vi:

  • Mẹ kế, con chó, mày thanh cao lắm sao dám đánh tao?

Vi biết, trước một kẻ mất nhân tính ức hiếp người khác ngay trên đường, cô sẽ chẳng có cơ hội trốn thoát. Cô sẵn sàng đối mặt:

  • Nhật, từ giờ tôi với anh cạn tình hết nghĩa. Nếu anh dám tiến lại, đừng trách tôi vô tình. Khi Tường Vi này còn một chút tôn trọng cuối cùng dành cho anh, cho anh một cơ hội quay đầu thì anh nên dừng lại!

Nhưng người đứng trước mặt Vi giả điếc, làm ngơ trước những lời cô nói. Hắn như con hổ thấy mồi ngon miệng, nở một nụ cười nhơ nhớp rồi từ từ tiến lại gần Vi:

  • Tôi không tin rằng em dám đánh tôi!

Vi nhếch miệng cười:

  • Anh nhầm rồi, con Vi này không hiền như anh nghĩ đâu. Tôi chỉ tử tế với những người đàng hoàng, Minh Nhật mà tôi biết không hề uống rượu mạnh dù bố là Tổng giám đốc một Công ty rượu nổi tiếng. Giờ đây, anh không còn là chính mình nữa. Đừng thách thức tôi!

Thân hình cao lớn tiến tới với Vi, cô quay người và đá mạnh vào tay gã. Gã ngã ra đường, ánh mắt hung dữ như con thú rừng bị bốc cháy. Vi nhanh chóng lao đến, chân dẫm lên tay gã, miệng gằn lên:

  • Cút khỏi mắt tôi!

Gã dưới chân Vi cười sặc sụa, tiếng cười kinh tởm. Hắn dùng tay còn lại kéo mạnh tay Vi, làm cô mất đà và ngã xuống đường. Gã lăn một vòng và nằm đè lên cô, chống một tay xuống đường, nâng cằm Vi lên, ép cô đối diện:

  • Vi, mấy ngón võ của em mà đòi đánh tôi sao? Thôi, bây giờ một là vào giường, hai là tôi hành xử ngay tại đây!

Vi nhổ một ngụm nước bọt vào mặt gã:

  • Vô sỉ, từ một người không uống rượu, anh đã thành một con sâu rượu.

Gã cười lớn:

  • Nhà anh buôn rượu mà em. Thế nào? Địa điểm ở đâu cô ấy?

Sức nặng của gã khiến Vi khó di chuyển. Mùi rượu khó chịu phả vào mặt cô. Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi mùi rượu ấy tiếp cận môi cô. Đột nhiên, những tiếng “bộp, bộp” vang lên. Vương Thăng đang đánh gã kia như thể đang tập đánh. Máu chảy ra từ miệng gã, làm Vi giật mình. Thăng lao vào cứu Vi, giữ tay gã:

  • Dừng lại đi anh! Em xin anh đấy! Hắn chết mất!

Thăng dừng lại, nói với gã:

  • Ai cho mày chạm vào cô ấy? Tao đã cho phép mày chưa?

Vi giữ tay Thăng, nói:

  • Dừng lại đi anh! Em xin anh đấy! Hắn chết mất!

Cảnh tượng được Bá Trọng, Bảo Long và Lê Minh chứng kiến khi họ xuống từ mô tô. Thăng thả gã xuống đường, nói:

  • Nó giở trò với Vi. May tao nghi ngờ nên quay lại!

Bảo Long nói:

  • Nếu ổn rồi thì giải tán, đừng dùng dằng lâu!

Gã kia nói:

  • Chờ hầu tòa đi!

Thăng chỉ vào camera:

  • Mày kiện hộ tao cái? Camera này sắc nét lắm, thằng ngu à!

Bóng dáng cao lớn điều khiển chiếc Exciter dừng lại. Nhìn người đó, Vi cảm thấy sự xa lạ và kinh tởm. Cô cũng cảm nhận một làn sóng lớn đang bắt đầu…

Bài viết liên quan