Tình cuối chương 45 | Anh đã bị bắt

21/01/2024 Tác giả: Hà Phong 227

Tại phòng điều tra tội phạm, các đồng chí cảnh sát của thành phố C nhận được tin thì nói nhanh:

  • Đồng chí báo cáo đi!

Người mặc thường phục ở bến xe cũng nói:

  • Ban quản lý bến xe có nói tối hôm qua có một hành khách ngoại hình giống Cao Minh Đạt lên chuyến xe cuối cùng đi Đà Lạt vào lúc mười một giờ. Thông tin này trùng khớp với điều mà ông Cao Tuấn nói với chúng ta. Người giống với Đạt chỉ có Cao Minh Nhật – anh trai song sinh với Đạt. Nhưng chắc chắn giờ này Nhật đang ở Úc. Thế nên đây chỉ có thể là Đạt. Tuyến xe đó dừng ở bến xe liên tỉnh Đà Lạt. Bây giờ chúng tôi sẽ về trụ sở báo cáo và xin lệnh để lên Đà Lạt luôn!.

Đồng chí đang nghe điện thoại cũng mỉm cười:

  • Các đồng chí về đây. Chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên và cử anh em lên đường thôi!

Một tiếng “rõ!” vang lên, rồi người ở bến xe tắt máy.

Thật ra, đây không phải là vụ án giết người của hay buôn bán ma túy xuyên quốc gia. Đối tượng đang bị truy bắt lại có những hành vi suy đồi nhân phẩm và muốn dùng tay mình che cả thiên hạ, muốn mình đứng cao hơn người khác nhưng lại chẳng làm gì cả. Và dĩ nhiên xã hội này cần những người cần cù chứ không cần đến những kẻ như vậy. Vả lại, ông Cao Tuấn làm một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, một con người có tấm lòng thiện nên những hành động của Cao Minh Đạt là không chấp nhận được, để một người cha mượn pháp luật trừng trị con đẻ của mình, một người anh muốn pháp luật không dung túng cho em trai của mình thì đó không phải là kẻ vừa nữa. Nếu làm lơ cho những kẻ ấy thì khác gì để cỏ ác mọc lan, lúc đó lại càng nguy hiểm…

Tại phòng trọ, Ngọc Ánh sau khi tắt máy thì gọi ngay cho Tường Vi:

  • Chị Vi ơi. Hắn gọi cho em rồi!

Vi sốt sắng:

  • Ánh, em có làm theo chị hướng dẫn không?

Ánh gật đầu:

  • Dạ có, hắn đang ở Đà Lạt, còn bảo sau này đưa em lên đó hưởng tuần trăng mật chứ. Xin lỗi nhé, để em cho nó thưởng tăng trong tù.

Vi cười:

  • Tốt! Thế mới là em của chị chứ! Em gửi ảnh để chị gửi cho cảnh sát nhé!

Ánh ra dấu OK rồi nói:

  • Khi nào tóm được, em muốn xem cái mặt của nó ở cơ quan điều tra dã man luôn!

Vi cười ha hả:

  • Cô em ngồi gần chị rồi cũng lấy tính cách của chị. Thế nào chúng ta cũng được mời lên để phục vụ công tác điều tra mà.

Ánh đồng ý rồi tắt máy và gửi ảnh chụp màn hình cho Vi.

Tường Vi nhìn xong, khóe miệng cong nửa một nụ cười rạng rỡ. Rồi cô gọi Vương Thăng:

  • Chồng ơi! Chồng!

Thăng đang băm nhỏ thịt để nhồi mướp đắng (khổ qua) nấu canh, nghe tiếng Vi vội dừng tay nói:

  • Vợ suy nghĩ lại chuyện đi khách sạn rồi à?

Vi dừ dứ nắm đấm về phía Thăng:

  • Thích ăn đấm hả? Em biết chỗ thằng Đạt ở rồi. Nó ngu nên gọi báo bé Ánh, may con bé biết phải Tương Kế Tựu Kế nên nó lộ chỗ trốn rồi!

Thăng nhíu mày:

  • Đâu? Nó đâu rồi? Để anh đánh cho thằng khốn nạn ấy một trận luôn?

Vi cau mày gắt:

  • Anh cứ làm như thể Ánh là người thân của anh không bằng ý, gì mà hung dữ thế hả?

Thăng giọng hậm hực:

  • Nó lại chả sà vào em đấy à?

Vi xoa xoa lưng Thăng:

  • Thôi, hôm đó chồng chả cho nó bầm dập rồi còn gì. Nó ở tận Đà Lạt, giờ em giao ảnh Ánh chụp cho cảnh sát để họ tìm cho nhanh!

Thăng gật đầu:

  • Đúng rồi! Để họ gõ cổ nó lại. Vợ chờ anh một xíu, anh nấu xong rồi mình cũng đi!

Vi lắc đầu:

  • Thôi vậy thì mất thời gian lắm. Anh cứ nấu đi! Em đi lên đó rồi về cùng ăn là vừa, hoặc ngược lại. Mà để em đi cho, cái máu anh hùng của anh mà nổi lên không khéo làm nhao đòi đi Đà Lạt thì hỏng việc mất!

Thăng nhìn Vi, rồi gật đầu:

  • Em biết rồi! Gần đây thôi mà!

Như nhớ ra điều gì, Vi quay lại hỏi thăm:

  • À, này chồng, hôm qua tới giờ em quên hỏi anh một việc. Tại sao trong người anh lại có máy lửa thế? Đừng nói với em là anh hút thuốc lá nhé! Em có thấy anh hút thuốc dù chỉ một hơi thôi thì đừng trách em!

Thăng lắc đầu:

  • Không hề. Cái này ở bên Pháp. Trọng thấy bên Pháp lúc nó chưa về Việt Nam dịp Tết dương lịch cơ, nó chụp lại hỏi anh có thích không. Trọng biết anh thích nên mua cho anh. Mấy hôm trước anh hãy bỏ trong xe nhưng hôm đó chẳng hiểu sao đổ sang sông. Anh nghĩ sao đó để lấy ra bỏ túi quần, may thật đấy!

Anh nói rất trơn tru. Vi hỏi lại:

  • Có chắc không đấy?

Thăng cúi xuống sàn mặt cô:

  • Vợ muốn kiểm tra không?

Vi còn định hỏi “bằng cách nào” thì Thăng đã kéo cô vào sát người, chiếc lưỡi mềm mỏng tách làn môi đỏ và luồn vào kẽ răng, liến thoắng tìm lưỡi cô trong mình, hòa quyện cùng môi lưỡi của Vi, nhấn chìm cô trong thứ cảm xúc hỗn độn như mỗi lần hôn là một thứ cảm xúc kỳ lạ, để cô phải tò mò mà khám phá. Cô vòng tay ôm lấy anh, thoải mái tận hưởng nụ hôn ấy trong căn phòng trọ không xa hoa nhưng gọn gàng, không hiện đại nhưng ấm áp. Cho đến khi cả hai nghe tiếng giày dép loẹt quẹt bên ngoài, Vi hoảng hốt đẩy Thăng ra:

  • Cửa có đóng đâu, hâm à?

Thăng cười:

  • Ai bảo đa nghi!

Vi đấm nhẹ ngực anh:

  • Chưa biết ai đa nghi nhé! Người ta chỉ hỏi mà!

Thăng giọng hậm hực:

  • Nó lại chả sà vào em đấy à?

Vi xoa xoa lưng Thăng:

  • Thôi, hôm đó chồng chả cho nó bầm dập rồi còn gì. Nó ở tận Đà Lạt, giờ em giao ảnh Ánh chụp cho cảnh sát để họ tìm cho nhanh!

Thăng gật đầu:

  • Đúng rồi! Để họ gõ cổ nó lại. Vợ chờ anh một xíu, anh nấu xong rồi mình cũng đi!

Khi Vi tới nơi, mọi người chuẩn bị lên đường. Đồng chí cảnh sát xem tấm ảnh của Vi thì mỉm cười:

  • Cũng biết chỗ trốn đấy chứ, nhưng chưa được thông minh. Tưởng một cuộc gọi để chắc chắn không bị lộ, nào ngờ lại lộ hết!

Rồi đồng chí ấy quay lại mấy người đứng phía sau:

  • Đây là một tên tội phạm không nguy hiểm, khả năng có đồng bọn rất thấp, chỉ là một kẻ suy đồi về nhân phẩm đạo đức. Nhưng chính những kẻ như vậy lại có thể làm càn khi đi đến bước đường cùng, khi hắn thấy không còn gì để mất, bởi không giữ được một phẩm giá tối thiểu nữa!

Một đồng chí khác gật đầu khi nghe xong nhận định ấy:

  • Vậy thì chúng ta không cần quá nhiều người. Nhưng ta cần người hiểu tâm lý hắn để đưa ra phương án hợp lý và kịp thời. Tôi nghĩ cũng không quá phức tạp khi bắt hắn vì những người như hắn thì thường run sợ khi gặp lực lượng điều tra, mọi việc được cắt cử xong xuôi, lực lượng cảnh sát điều tra lên đường.

Tường Vi về nhà với niềm hi vọng lớn lao rằng tên Đạt sắp bị tóm gọn. Hắn bị bắt, những ấm ức của Vi cũng được giải tỏa, Ngọc Ánh cũng sẽ chấm dứt những đau khổ day dứt. Theo địa chỉ mà Vi gửi, các đồng đội cảnh sát đã quanh vùng Địa điểm mà Đạt đứng nói chuyện với Ánh. Đó là vùng trung tâm thành phố Đà Lạt, hắn đã suy nghĩ nơi sơ hở nhất là nơi an toàn nhất. Đà Lạt có chợ đêm nổi tiếng ở phố Nguyễn Thị Minh Khai. Ban ngày, Đạt sẽ làm ru rú ở phòng trọ.

Nhưng cái lạnh căm cằm khiến Đạt không chịu nổi, nó không như ở thành phố. Đêm hôm qua, gã đã không thể ngủ được, và tối nay, Đạt quyết định ra chợ đêm để mua vài thứ cần thiết.

Sau khi ăn tối xong, Minh Đạt rời khỏi nhà trọ, đội một chiếc mũ lưỡi trai che kín nửa mặt. Dưới làn lạnh căm của Đà Lạt trong những ngày cuối đông, hắn rùng mình. Đạt đến phiên chợ đêm để mua một số đồ dùng cần thiết và đồng thời để xem xét tình hình. Cuộc gọi với Ngọc Ánh làm hắn tin rằng những lo lắng của mình chỉ là hão huyền, không có ai tố cáo hắn cả. Rốt cuộc, Vi và Ánh đều chưa biết rằng gã là Cao Minh Đạt, họ vẫn nghĩ rằng hắn là Minh Nhật. Bố và Nhật sẽ bảo che cho hắn, vì hổ dữ không dám ăn thịt con của mình. Vậy nên, chuyển đến Đà Lạt này giống như là một kỳ nghỉ dưỡng.

Hòa mình vào dòng người đông đúc, Đạt ghé vào hàng đồ len và chọn mũ, tất len dày cho mình. Hắn còn đùa giỡn với cô bán hàng mà không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của họ sau khi hắn rời đi. Chưa đầy 5 phút sau khi Đạt rời khỏi hàng đồ len và đang ngó nghiêng ở hàng trái cây, mỉm cười với cô bán hàng xinh đẹp, thì một giọng nói vang lên ngay bên tai Đạt, làm lạnh cả gái lẫn sống lưng:

  • Cao Minh Đạt, anh đã bị bắt! Mời anh cùng chúng tôi về thành phố C phục vụ công tác điều tra. Tốt nhất anh nên im lặng, đừng có manh động vì chúng tôi đã bao vây xung quanh đây cả rồi!
Bài viết liên quan