Tình cuối chương 47 | Mình sinh con nhé

23/01/2024 Tác giả: Hà Phong 341

Màn cầu hôn độc đáo của Vương Thăng nhanh chóng lan tỏa trên mạng xã hội, trở thành một sự kiện không giống ai. Cầu hôn được diễn ra ngay trên sân khấu trong buổi lễ tốt nghiệp, làm nổi bật tên tuổi của Đại học Công nghệ thông tin. Điều đặc biệt là Thăng đã phải làm rất nhiều để được thực hiện màn cầu hôn này, bao gồm cả việc đến gặp Hiệu trưởng trước một tuần để thuyết phục ông và có được sự đồng ý. May mắn, Hiệu trưởng là người vui tính, hiểu tâm lý của tuổi trẻ và quen biết với ông Doãn Nghiêm, giúp Thăng thực hiện ý định của mình.

Sự kiện này đã thu hút sự chú ý của báo chí và cộng đồng mạng, làm tăng thêm tên tuổi của trường Đại học Công nghệ thông tin. Đêm đó, khi Thăng chuẩn bị đồ đi, Tường Vi tò mò hỏi:

Anh chuẩn bị đi đâu vậy ạ?
Thăng cười:

Không phải anh mà là chúng ta! Hôm nay em tốt nghiệp, anh vừa hoàn thành xong đề tài, được nghỉ bốn ngày nên anh dành ba ngày đưa em đi chơi!
Vi reo lên:

Thật á anh? Đi đâu anh?
Vương Thăng nhéo mũi cô:

Đi Đà Lạt, chịu không?
Vi ôm chầm lấy anh:

Chịu chứ, đi đâu cũng được, miễn là đi cùng nhau, để em đi xếp đồ!
Thăng cười:

Anh xếp đồ cho em lúc nãy rồi, lúc em đang tắm ý. Giờ còn đồ của anh đang xếp dở đây!
Vi lại cùng anh xếp đồ. Thăng giục cô ngủ sớm để ngày mai thức dậy có thể đi. Nhưng cô như một đứa trẻ, háo hức, cả đêm không yên. Thăng càu nhàu:

Em không nằm yên mà ngủ, ngày mai ở nhà nhé!
Vi tiu nghỉ:

Thôi được rồi em ngủ đây!
Sáng hôm sau…

Biết khí hậu ở Đà Lạt sẽ lạnh hơn, Vương Thăng đã chuẩn bị đồ cho cả hai. Tường Vi chỉ mặc sức để tận hưởng không khí lạnh. Cô hét lên khi đến Đà Lạt:

Òa! Em từng mơ ước một ngày được đến đây đấy! Cảm ơn chồng yêu nhé!
Rồi cô tỏ ra tò mò:

Ở đây có môtô đi phượt thì hay biết mấy nhỉ?
Thăng cười:

Có chứ! Anh có một người bạn ở đây! Bạn từ nhỏ xíu, sau đó chuyển lên đây và chỉ liên lạc qua mạng. Biết anh lên, nó đã gửi xe sẵn cho anh rồi. Vì anh biết em thích cảm giác đó mà. Có dám đi phượt và ngủ trong lều ở Langbiang không?
Tường Vi dựa vào vai anh:

Có Vương Thăng thì sợ gì? Còn người ta còn nói sau này mua cái xe bọc thép để chở vợ đi những vùng địa hình khó cơ mà!
Thăng vuốt tóc cô bị gió thổi tung:

Chắc chắn anh sẽ làm được!
Ngày hôm đó, Thăng đưa Vi tới ngắm thác Pongour hùng vĩ, hoang sơ được mệnh danh là Nam Thiên Đệ Nhất Thác. Đây là dòng nước đổ dài xuống bảy tầng đá đầy rêu xanh, tạo nên một bức tranh đầy lôi cuốn của thiên nhiên. Thác nằm trên dòng chảy của sông Đa Nhim, tạo thành những thảm nước tung bọt trắng xóa. Thăng chỉ về phía hạ lưu của thác, nơi những tảng đá nhấp nhô giữa dòng nước, rồi quay sang Vi:

Lát nữa chúng ta nghỉ ở kia để ăn trái cây nhé, chắc em mệt rồi!
Cô gật đầu rồi nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy xuống, lẫn trong đó có tiếng chim rừng vang vọng.

Vì thác nước này cách Đà Lạt tận năm mươi cây số, Vương Thăng quyết định dành ít ngày ở Đà Lạt để đưa Tường Vi đến những địa điểm mà anh biết cô mong muốn. Anh biết về ước mơ của cô khi lớp mười, khi cô nói với Thảo rằng ước mong của cô là được nắm tay người yêu đi du lịch ở Đà Lạt. Thăng đã nguyện sẽ làm mọi cách để thực hiện điều đó, và cuối cùng, anh đã làm được điều đó khiến Tường Vi cảm thấy hạnh phúc.

Ngày hôm sau, địa điểm thứ hai mà Vương Thăng chọn là núi Langbiang, trái tim của Đà Lạt và biểu tượng của mối tình ngang trái giữa chàng Lang và nàng Biang. Mặc dù đã nghe kể về mối tình đặc biệt này, nhưng khi đến trước dãy núi cao ngút trời, Núi Ông và Núi Bà, những biểu tượng kỳ diệu của thiên nhiên Đà Lạt, Tường Vi vẫn cảm thấy chạnh lòng và may mắn khi được yêu và ủng hộ từ gia đình. Dịp Tết vừa rồi, bố mẹ anh còn trêu đùa về việc sớm có cháu. Vương Thăng, con một nên điều này là dễ hiểu. Mỗi khi đi siêu thị, cô phì cười khi thấy Thăng chọn đồ sơ sinh bé xíu. Đến lúc chuẩn bị lên đường đến Lang Biang, Vi lại cảm thấy chạnh lòng. Thăng nhận ra cô đang suy nghĩ sâu, và anh hỏi:

Sao thế? Em không muốn lên xe à? Em đang nghĩ điều gì vậy?
Vi giật mình, nhận ra đã mải nghĩ. Khi quay lại, cô thấy Vương Thăng ngồi trên chiếc mô tô quen thuộc. Dù có vẻ không giống xe của anh, nhưng cô vẫn hỏi:

Anh kiếm chiếc mô tô này ở đâu vậy?
Thăng cười:

Của bạn anh đấy! Anh đã nói với em rồi mà! Nó gửi sẵn ở đằng kia! Anh mới lấy được nãy giờ đó!
Thăng chỉ vào bãi gửi xe, làm Tường Vi háo hức leo lên ôm chặt anh. Cả hai cùng bắt đầu hành trình đến Lang Biang. Ngay từ chân núi, cô đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của thung lũng và bãi Mimosa hoang sơ.

Điểm độc đáo ở đây chính là con đường chinh phục đỉnh núi Lang Biang. Có nhiều cách để đạt đến đỉnh, từ đi bộ, đi xe Jeep, đến leo núi băng qua rừng thông hay sử dụng dây và dù lượn. Thăng và Vi chọn cách leo từ chân đồi Ra Đa lên đỉnh núi. Con đường này dài sáu cây số, thách thức phượt thủ với ý chí, bản lĩnh và sức bền. Ba tiếng sau, họ vinh danh được đỉnh núi Bà. Nhìn lại quãng đường đã qua, Tường Vi tự hào về bản thân và nhận ra sức mạnh của tình yêu đã giúp cô vững bước.

Trời đã bắt đầu tối, Thăng nhìn Vi:

Đêm nay chúng ta sẽ cắm trại trên núi, em sợ không?
Vi lắc đầu:

Có anh bên cạnh, em không sợ gì cả.
Trải qua ngày trên ngọn núi, giữa không khí ngọt ngào của ngày hè, họ cùng nhau dựng lều trại, chuẩn bị nhóm bếp củi và ngắm hoàng hôn. Viết tiếp câu chuyện tình yêu của họ như mảnh cam đỏ trên bức tranh bầu trời, trước khi màn đêm tịch mịch buông xuống và nhường chỗ cho những vì sao lấp lánh, tạo nên không gian yên bình và hòa mình vào sự bình yên đích thực.

Tối hôm đó, cả hai người say sưa ngồi ngắm những vì sao chi chít trên bầu trời và thưởng thức các loại trái cây. Tường Vi dựa vào vai Vương Thăng và nhẹ nhàng hát. Trên núi, sương xuống nhanh chóng, khiến Thăng giục cô vào lều. Cảm giác lạ chỗ khiến Vi khó ngủ, dù mùi vị quen thuộc. Thăng ôm chặt cô, cảm nhận một điều gì đó khó diễn đạt trong huyết quản.

Có lạnh không? – Thăng hỏi.
Vi co người, chủ động chui cả hai chân vào chân anh. Thăng kẹp cả hai chân cô và họ cùng nhau quậy đùa. Tường Vi, trong tư thế êm đềm, bày tỏ rằng cô cảm thấy khó chịu với nơi lạ, dù mùi vị quen thuộc. Thăng lại ôm chặt cô, tạo nên một không khí ấm áp và gần gũi.

Trong bóng đêm, cả hai hòa mình vào không khí tình yêu, hôn nhau đắm chìm trong cảm xúc cuồng nhiệt. Thăng đưa ra động tác nâng cao nhiệt độ, khiến cho mọi cảm giác trở nên cuồng loạn và hứng khởi. Họ trải qua một khoảnh khắc ngọt ngào và tràn ngập cảm xúc, nơi mà thời gian dường như ngừng lại.

Tường Vi, bên trong ánh đèn yếu ớt của bóng đèn ngủ, đánh thức từ giấc mộng ngọt ngào, hỏi:

Anh định làm gì đấy? Em đang nằm ở đâu vậy?
Thăng nhìn Vi với ánh mắt sâu sắc và nói:

Vi… có tin anh không?
Cô ôm chặt anh, thể hiện sự tin tưởng:

Tin… nhưng… sao anh lại nói như vậy?
Thăng cúi xuống và miết môi cô:

Mình… sinh con nhé…

Bài viết liên quan