Tình cuối chương 48 | Bình yên bên nhau

23/01/2024 Tác giả: Hà Phong 358

!
Vi ngạc nhiên:

Thăng… sao tự nhiên anh…. lại….
Vương Thăng vẫn nằm trên người cô:

Nếu em chưa sẵn sàng …anh sẽ đợi tiếp… không sao cả…
Vi hiểu rằng anh đã đợi cô suốt bốn năm, và điều này đúng là đáng nể. Tường San, em gái của cô, đã trải qua những khó khăn tại tuổi mười tám. May mắn thay, cô gặp được người yêu thương và gia đình hạnh phúc. Cô nhận ra sự bản lĩnh của Vương Thăng, người đã kiên nhẫn đợi đến thời điểm phù hợp.

Thấy Vi im lặng, Thăng nói tiếp:

Không sao mà, anh đợi được…
Vi mỉm cười:

Sao thế? Không muốn… nữa à?
Thăng búng mũi cô:

Hỏi vớ vẩn! Người ta muốn, bố mẹ chồng của em muốn, nhưng em có muốn đâu? Mấy năm anh đợi được, giờ đợi một thời gian nữa có làm sao chứ! Thôi xem như anh chưa nói gì cả nhé!
Thực tế, trong tư thế ái muội này, không có gì bất thường. Vi biết rằng Thăng sẽ hụt hẫng, và cô cũng thế. Cô thử đùa:

Vì….người ta nghĩ người ta n.g.ự.c l.é.p nên đằng ấy không muốn!
Ánh mắt của Thăng lóe lên với sự thú vị:

Vớ vẩn! Mơn mởn thế kia mà không muốn thì anh chắc thành thầy tu mất rồi. Lâu nay anh ăn chay. Hôm nay, chắc phải phá giới, cho anh ăn trái cấm xem mùi vị nó thế nào, được không?
Vi liếc nhanh Vương Thăng:

Thì….có ai cấm cản gì anh đâu…
Cô nói rồi chủ động rút tay ra khỏi ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ Thăng:

Sao? Giờ… anh có muốn nữa không?
Đáy mắt Thăng lúc ấy lóe lên những tiếng khao khát. Anh không nói, chỉ cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt. Nụ hôn chiếm đoạt, nụ hôn cuồng si, nụ hôn như hút cạn mọi mật ngọt trong Vi, nụ hôn ấy cũng đã rút bỏ mọi rào cản ngại ngùng để cả hai sẵn sàng cho sự hòa quyện.

Nụ hôn ấy đưa Vi vượt qua mớ cảm xúc hỗn độn để tìm đến sự k.í.c.h t.h.í.c.h của dục vọng. Cô đưa tay xuống tấm lưng của anh ve vuốt. Thăng chợt nắm lấy hai tay cô, đan tay anh vào tay cô, giọng anh khàn đục thì thào bên tai cô:

Vi, yêu em…
Câu ấy vừa dứt, tay phải của anh rút khỏi tay cô và luồn vào lớp váy ngủ của Vi mà xoa tấm lưng mịn. Kỳ lạ thật, bàn tay ấy đi đến đâu, cái se se lạnh ban nãy lai nóng rẫy lên đến đó, nóng đến mức chỉ muốn cởi hết, bứt phá hết, cánh tay còn lại của cô cũng chủ động rút ra khỏi tay anh, hai tay cô luồn vào sau lớp áo của anh rồi đưa ra phía trước ngực, xoa xoa vòm ngực săn chắc và lần mở tìm cúc áo. Chỉ một lúc sau, những thứ dùng để che đậy cơ thể giờ trở nên vướng víu và bức bối cho sự hòa quyện trong hoan lạc, chuẩn bị vứt vào một xó và chiêm ngưỡng cảnh xuân tình trước mặt trong ánh đèn mờ đục. Bờ môi mỏng của Thăng khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, nhá nhẹ vành tai cô. Sự va chạm đầu đời khiến Vi khẽ rên lên khiến anh bị k.í.c.h t.h.í.c.h. Thăng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng niu gò bồng đào đang vươn lên kiêu hãnh của Vi. Anh nhấm nháp, dùng lưỡi đưa đẩy rồi tham lam cắn cắn, mút mút khiến Vi như bị nhấn chìm vào một khoảng không thật êm đềm nhưng bí ẩn vô cùng. Cắn rồi nhả, Thăng khiến Vi chỉ biết kêu lên những câu không rõ trong cuống họng. Cảm xúc khó tả.

Thăng trượt môi qua vòm bụng phẳng, nhẹ nhàng chạm vào khu vực nguyệt tư mật, khiến Vi nhảy dậy:
Anh…
Thăng lờ mọi lời của cô, ấn đầu lưỡi thăm dò như một nhà thám hiểm khám phá vùng đất mới. Vương Thăng trông giống như đứa trẻ hứng thú trước một món ngon lạ, còn Tường Vi thì như người được trải nghiệm cảm giác nâng niu, trân trọng, mặt hạnh phúc không kìm lòng được. Cô phát ra những âm thanh không rõ, vặn vẹo cơ thể và túm tóc anh:
Thăng… em… không chịu nổi nữa… cho em đi…
Thăng hít một hơi rồi nói:
Vi, thả lỏng đi!
Anh điều dần vào cô, cảm giác như vừa đau xé thân hình lại vừa như được bù đắp khao khát. Bàn tay Vi bấu vào lưng trần của anh. Thăng để cô quen với sự hiện diện của mình, còn Vi nhíu mày căng trước sự xâm nhập mới lạ. Cô ôm để đền đáp sự thăng hoa, nhưng cũng muốn đẩy anh ra để giảm đau đớn. Mặc dù cô đau, nhưng không đến mức đau kinh hoàng, máu không chảy ra và cơ thể không bị xé nhỏ. Vi đau nhưng không đến mức đó, ngay cả khi trải qua cảm giác lạ lùng như vậy lần đầu tiên. Cô cảm thấy có điều gì đó lạ, liệu Thăng có hiểu lầm cô không? Nhưng tại sao phải nghĩ đến những điều đó ở thời điểm này? Khi anh và cô đang hòa mình vào nhau, cả thể xác và tâm hồn đều hòa quyện làm một. Dù lát nữa có hiểu lầm, Vi cũng muốn dành hết mình cho tình yêu này. Thăng khàn khàn nói bên tai Vi:
Thả lỏng đi em!
Vi từ từ thả lỏng theo lời anh. Tay cô nhẹ nhàng đặt bên hông anh, nương theo sự luân phiên của Thăng. Mỗi cú nhấp hông của anh, Vi như trải nghiệm một cảm xúc mới lạ, giống như việc thử nghiệm một trải nghiệm mạnh mẽ, như nhấn mũi thuyền xuống biển rồi kéo lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vi cảm thấy như vậy. Mồ hôi rơi thành từng giọt trên trán Thăng, nhưng anh vẫn tập trung vào việc khám phá cơ thể cô hơn. Đôi tay anh đan vào nhau, âm thanh thở dốc, tiếng da thịt va chạm, xen kẽ với tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, và tiếng côn trùng rả rích trên ngọn núi. Không cần phải ở trong một không gian xa xỉ, chỉ cần có tình yêu, sự hòa quyện trong tình yêu là đẹp đẽ nhất. Sự luân phiên ngày càng nhanh chóng và mạnh mẽ, Vi cong cả cơ thể để phối hợp với nhịp nhàng của Thăng. Anh phát ra một tiếng gầm khe khẽ, phóng một dòng nước ấm vào cơ thể cô, Vi cảm nhận được một khoái cảm kỳ lạ trong cơ thể, cô đã thuộc về Vương Thăng hoàn toàn…
Sau một khoảnh khắc, anh rút ra khỏi cô và nằm xuống bên cạnh. Thăng vuốt nhẹ mái tóc dính mồ hôi của Vi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô và nói:
Xin lỗi em, anh đã làm em đau… Anh yêu em…
Rồi Thăng ngồi dậy, mở túi du lịch, lấy khăn ướt để lau sạch cho Vi dù cô không muốn. Tường Vi cố di chuyển cơ thể đau nhức, nhưng cô ngạc nhiên khi thấy tấm ga không dơ máu, mặc dù đèn không sáng lắm nhưng đủ để nhìn rõ. Tại sao mọi thứ lại không giống như những gì cô đã đọc về lần đầu tiên của người con gái? Trong khi cô nghĩ về điều này, Thăng lại thản nhiên. Anh thu xếp mọi thứ và quay trở lại ôm cô. Vi nói nhẹ:
Vương Thăng, có vẻ như… em…

Thăng đang nhẹ nhàng xoa lưng cho cô:

Vợ ngốc, con gái học võ, xoạc chân bao nhiêu lần rồi? Chỗ đó của em sẽ rộng hơn những bạn không học võ đấy. Em không hiểu sao vậy? Lo hãi quá!
Vi trố mắt:

Thế hả? Vậy thì…
Thăng hôn lên trán cô:

Đó, lần nào cũng chảy máu sao lại không chảy, em biết không? Thời đại này mà còn đánh giá người qua cái đó hả? Quá kỳ cục!
Anh không lo, thì thôi, em lo làm gì! Cô xô anh ra, quay ngửa vào trong:

Thế đấy, mới vài phút mà đã giở quẻ đấy! Ai kỳ cục? Ai ngốc? Sao phụ nữ lại không dám trao thân cho đàn ông? Cứ xong việc là thay đổi ngay giọng điệu!
Vương Thăng ngẩn mặt, không hiểu cái lý thuyết gì đây? Anh chỉ đùa thôi mà! Dỗi lạ thật! Lý thuyết của phụ nữ thì khó hiểu quá! Anh quay qua dỗ dành:

Này, lần đầu tiên của các cặp đôi trên phim, trong truyện ý, xong rồi người ta ôm nhau ngủ mới bền lâu, không ai dỗi hờn đâu vợ xinh đẹp ạ!
Người kia nghe thấy như vậy lại tủm tỉm cười, thấy anh chàng điển trai giở trò, xoay người lại và im re vờ ngủ tới sáng. Dù ngoài kia có bão tố, thì trong căn lều này, đêm nay hãy cùng nhau tận hưởng sự yên bình, Vương Thăng nhỉ…

Bài viết liên quan