Tình cuối chương 52 | Chờ anh nhé
Minh Nhật cứng đờ người, lắp bắp không nói nên lời.
Người phụ nữ đứng trước mặt anh nhăn mặt khó chịu:
– Anh… anh…
Người phụ nữ đó tiếp tục ngắt lời anh:
– Đừng nói nữa, tôi biết là anh. Anh Cao Minh Đạt, đúng không?
Minh Nhật lắc đầu, cười khổ:
– Không phải, tôi là Cao Minh Nhật, anh trai của Minh Đạt.
Người phụ nữ đó vẫn không tin, cô ta lắc đầu:
– Không, không thể nào. Anh nhìn giống Minh Đạt như đúc vậy.
Lúc này, có một người đàn ông đi ngang qua, nhận ra Minh Nhật liền vội vàng bắt tay:
– Minh Nhật, cậu khỏe không? Có trở lại Úc để học nữa không hay về hẳn rồi?
Minh Nhật mỉm cười:
– À, tớ về hẳn để giúp bố mẹ điều hành công ty. Minh Đạt chuyển vào mở chi nhánh ở phía Nam rồi nên một mình bố sợ lo không xuể.
Người đàn ông đó còn đá mắt về phía người phụ nữ đang đứng bên cạnh Minh Nhật:
– Bạn gái hả? Khi nào cưới?
Minh Nhật nghe vậy liền cảm thấy khó chịu. Anh nhíu mày:
– Anh bạn này, tôi không có bạn gái.
Người đàn ông đó gãi đầu ngượng ngùng:
– À… thì ra là thế. Tớ cứ tưởng…
Nói rồi, người đàn ông đó nhanh chóng rời đi.
Cô gái kia lúc này mới há hốc mồm, ngơ ngác:
– Minh Nhật ư? Là sao nhỉ? Anh này giống Minh Đạt quá! Ban nãy anh ta còn nhắc tới Đạt… không lẽ họ… sinh đôi chăng?
Minh Nhật gật đầu:
– Đúng vậy, tôi và Minh Đạt là anh em sinh đôi.
Cô gái đó cúi đầu, liên tục xin lỗi:
– Xin lỗi anh… hình như tôi nhầm thật!
Minh Nhật mỉm cười:
– Không sao, tôi bị nhầm với Minh Đạt nhiều rồi.
Cô gái đó tiếp tục xin lỗi:
– Tôi xin lỗi anh! Tôi thành thật xin lỗi! Vì tôi nhìn thấy anh có vẻ chững chạc, đứng đắn không như anh ta. Tôi cũng xin lỗi nếu như quá thẳng thắn nhận xét về em trai anh!
Minh Nhật xua tay:
– Không sao, tôi cũng biết là nó không tốt mà. Cô cứ nói những gì cô nghĩ, giống như ban nãy cô mắng tôi ấy! Nhưng cho tôi hỏi, thằng em trời đánh của tôi nó có làm gì tổn thương đến cô chứ? Nếu có tổn hại gì, cô cứ nói ra! Có thể tôi không thay nó đền bù được hết, nhưng ít ra cô cũng nhẹ lòng còn tôi cũng có thể thay nó nói lời xin lỗi cô.
Cô gái đó mỉm cười:
– À, anh ta không làm gì tôi vì vốn sĩ anh ta không quen tôi. Tôi là Út Linh, sinh viên năm thứ ba của Trường Đại học Xây dựng. Bằng cách nào đó, anh ta biết được số điện thoại của tôi và có hẹn gặp tôi, muốn cùng tôi bàn cách hại một người bạn cùng lớp với tôi tên là Vương Thăng. Chắc anh không biết anh ấy?
Minh Nhật mỉm cười:
– Tôi vừa uống cà phê với cậu ấy xong! Vương Thăng người yêu của Tường Vi đúng không?
Út Linh reo lên:
– Ồ đúng rồi đấy! Vậy thì dễ nói chuyện hơn rồi! Thật ra, Đạt không phải vì yêu đương gì đâu mà anh ta gặp tôi nói rằng vì Vương Thăng mà anh ta bị đi tù oan. Đạt nghĩ tôi yêu Thăng nên sẽ bày cách để Thăng và Vi chia tay, sau đó tôi sẽ quyến rũ được Thăng!
Minh Nhật nghe vậy liền nắm chặt tay, gân xanh nổi lên từng đám. Anh tức giận nói:
**- Tôi không ngờ thằng em trời đánh của tôi lại nghĩ ra cái trò hèn hạ như vậy!
– Xin lỗi anh, để tôi mời anh cốc nước. – Út Linh nhanh nhảu
Diễn đạt lại đoạn văn, hội thoại:
Minh Nhật nhìn Út Linh, mỉm cười:
Được rồi, ai mời không quan trọng, giờ đi vào nào, tôi đang nóng lòng muốn nghe câu chuyện của cô!
Hai người trở lại quán cà phê. Minh Nhật chọn một góc khuất và gọi sinh tố cho Linh, còn anh thì ngồi uống nước.
Cô nói đi!
Út Linh chậm rãi kể lại câu chuyện cho Minh Nhật nghe. Cô kể rằng cách đây mấy tuần, Minh Đạt đã đến gặp cô và giới thiệu là con trai của tổng giám đốc công ty W. Anh ta bảo muốn cùng cô khiến Vương Thăng và Tường Vi chia lìa để cô có thể tự do đến với Vương Thăng.
Cô yêu Vương Thăng sao?
Minh Nhật hỏi.
Trước đây, khi mới vào trường, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy. Nhưng sau khi anh ấy viết status tỏ tình với chị Vi trên Facebook rằng sẽ ở bên chị ấy trọn đời thì tôi quyết định không nói ra tình cảm của mình.
Út Linh uống một ngụm sinh tố rồi nói tiếp:
Thực tình, tôi rất ghét mấy cô trà xanh bày mưu tính kế trong tình yêu. Huống hồ, một người yêu sâu đậm như Vương Thăng, nếu dùng mưu hèn kế bẩn để trả thù thì rồi đến tình anh em cũng chẳng còn nữa!
Minh Nhật gật đầu. Anh im lặng lắng nghe Linh kể tiếp:
Nhưng hình như em trai của anh không biết điều đó nên cứ cố thuyết phục tôi hại họ. Tôi đã không đồng ý, nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngốc thật! Nếu lúc ấy tôi giả vờ đồng ý thì có thể đã biết kế hoạch rồi!
Minh Nhật cũng gật đầu. Anh nghĩ rằng nếu Linh giả vờ đồng ý, thì Minh Đạt sẽ không ngần ngại tiết lộ kế hoạch của mình.
Ban nãy, tôi đang dừng xe chờ đèn đỏ, thoáng thấy bóng mô tô giống anh Thăng. Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm hóa ra là thật.
Minh Nhật hỏi:
Chuyện gì vậy?
Út Linh hơi bối rối:
À, xin lỗi tôi hơi nhiều chuyện rồi! Nhưng công nhận anh khác xa em trai anh. Anh ta rất k.h.ố.n n.ạ.n, tôi còn nhớ anh ta nói sẽ khiến cho họ chia ly trong nước mắt. Tôi cũng không rõ có chuyện gì nữa!
Minh Nhật nghe xong, liền suy nghĩ. Anh đoán rằng Minh Đạt có thể đã làm gì đó với Tường Vi. Nhưng không biết là anh ta đã làm gì, và có phải anh ta đã đi rồi hay không?
Anh nghĩ ra điều gì hả? Thế em trai anh đâu rồi?
Út Linh hỏi.
Minh Nhật nhìn cô:
Tôi đang cố xâu chuỗi mấy sự việc thôi. Minh Đạt vào tỉnh V lập nghiệp, có cơ sở trong đó, bảo tự kiếm sống, tôi không ngờ trước khi đi nó còn kiếm chuyện nữa. Hi vọng là Vi an toàn. Cũng may tôi gặp được cô, để có chút ít manh mối, chỉ mong những suy đoán của tôi là đúng. Cảm ơn cô nhiều lắm!
Út Linh cười, tỏ vẻ nhẹ nhõm:
Không có gì, tôi cũng đỡ áy náy vì ban nãy mắng nhầm anh. Hôm nghe anh ta nói, tôi không những mắng mà còn hắt nguyên cốc cà phê vào mặt anh ta. May là cà phê đá đấy, không thì bỏng nguyên cả mặt rồi!
Minh Nhật tủm tỉm cười, cảm thấy thú vị với cô gái này. Anh nói:
Cũng may ban nãy tôi gặp cô ngoài đường và tay cô không có gì để ném!
Út Linh đỏ mặt, nói lí nhí:
Vì tôi nhầm thôi, tôi chỉ muốn anh ta đừng hại vợ chồng anh Thăng là được, họ rất đẹp đôi.
Minh Nhật thấy cô gái này rất thiện lương. Anh và Linh trò chuyện một lát rồi tạm biệt nhau.
Minh Nhật lái xe đến bệnh viện thành phố C.
Anh tiến tới khoa sản và gõ cửa phòng trực. Sau tiếng “Mời vào” của một giọng nữ, anh mở cửa bước vào, lòng hi vọng người đó chính là bác sĩ Hiên, nhưng đập vào mắt Nhật là một cô bác sĩ tầm bốn mươi tuổi, bảng tên không giống cái tên mà anh muốn gặp.
Bác sĩ nhìn người đàn ông chỉn chu trước mặt, hỏi anh:
Anh tìm gặp ai?
Minh Nhật kéo ghế ngồi xuống và nói:
Cho tôi hỏi khoa sản này có bác sĩ tên là Nguyễn Thị Hiên không ạ?
Cô bác sĩ nhíu mày:
Anh gặp cô ấy có việc gì không ?
Nhật “à” lên một tiếng rồi nói:
Nhà tôi có người nhà bị vô sinh, chỗ quen biết với bác sĩ Hiên nên tôi đến xin tư vấn.
Cô bác sĩ gật đầu vẻ thấu hiểu, rồi nói:
Cô Hiên nghỉ hưu cách đây khoảng một tuần rồi. Cô ấy nghỉ sớm với lý do sức khỏe không chịu được áp lực công việc. Nhưng nếu cần, tôi sẽ cho cậu địa chỉ nhà và số điện thoại của bác sĩ!
Nhật tỏ vẻ sốt sắng:
Dạ vậy cũng được, thế thì hay quá ạ!
Cô bác sĩ vừa cười, lấy giấy bút vừa hí hoáy ghi cho Nhật vừa nói:
Cô ấy có hơn hai mươi năm làm tại khoa sản ở một số bệnh viện, về Bệnh viện thành phố C này cũng hơn bảy năm rồi, anh đến xin tư vấn là đúng rồi đấy. Nhưng nếu có gì chưa thỏa đáng, thì cứ tới đây, chúng tôi sẽ tư vấn thêm, đừng nặng nề chuyện đó quá, bây giờ y học tiên tiến, không phải lo đâu!
Minh Nhật cảm ơn cô bác sĩ nhiệt tình rồi lái xe tới địa chỉ nhà trên tờ giấy, cách bệnh viện tầm năm cây số. Đó là một căn nhà hai tầng khá xinh xắn và khang trang có giàn hoa giấy trước ngõ, có vẻ chủ nhân ngôi nhà có đời sống tinh thần khá phong phú.
Tuy nhiên, cánh cổng được khóa cẩn thận, cửa nẻo trong nhà đóng kín mít, trên sân hoa lá rụng khá nhiều… rõ ràng gia chủ đã vắng nhà khá lâu. Minh Nhật đang ngó nghiêng trước cổng, không biết hỏi ai thì một giọng nói vang lên từ nhà bên cạnh:
Cậu tìm ai đấy?
Một bà cụ dáng người nhỏ nhắn, trông còn khá nhanh nhẹn bước tới. Minh Nhật lễ phép chia tờ ghi địa chỉ nói:
Chào bà, cháu gặp bác sĩ Hiền, đồng nghiệp của cô ấy ghi cho cháu địa chỉ ở đây ạ.
Bà cụ lấy cặp kính nãy giờ bị tuột xuống cánh mũi nheo nheo mắt nhìn tờ giấy rồi nói:
Đúng rồi đấy! Nhưng gia đình cô ấy đi du lịch cả tuần nay rồi, hông biết bao giờ về. à tôi nghe phong phanh là giờ về nghỉ hưu, cô ấy tính chuyển nhà về quê ở, chưa chuyến này nhưng sau chuyến du lịch này sẽ chuyển.
Minh Nhật cảm ơn bà cụ rồi lấy điện thoại ra bấm gọi bác sĩ Hiên, nhưng chỉ nhận được tiếng tút dài của cô tổng đài. Anh lo lắng, không biết có sự trùng hợp nào xảy ra hay không.
Trong khi đó, Vương Thăng rời khỏi quán cà phê, liền đi thẳng đến nhà Trưởng khoa. Anh xin phép một tuần lên huyện miền núi để khảo sát địa hình xây thêm trường lớp, tham gia vào phong trào đưa cái chữ lên những đồng bào dân tộc thiểu số.
Đây là chương trình hằng năm của trường Đại học Xây dựng, thường được tổ chức khá hoành tráng với số lượng sinh viên đông đảo. Lần này, Vương Thăng xin đi khảo sát một mình với lời hứa sẽ đưa một bản kế hoạch chi tiết về cho Khoa.
**Trưởng khoa đồng ý và nói:
Tôi biết tỏng cậu rồi đấy, Khoa sau đại học của Đại học Công nghệ Thông tin đang có chuyến thực tế trên ấy. Cậu xin đi đúng lúc ghê. Chắc là nhớ mong tới bông tường vi nhỏ thôi chứ gì?
**Vương Thăng cười:
Thầy chỉ được cái nói đúng ạ!
Nói rồi, anh lên chiếc mô tô lao vút vào dòng người tấp nập của thành phố C, mang theo bao hy vọng hướng về bên miền núi xa xôi cách đó một trăm cây số.
**Trong lòng anh thầm nghĩ:
Tường Vi, chờ anh nhé!