Tình cuối chương 54 | Sự thật
Những ngày tiếp theo, chuyến đi thực tế của Tường Vi trở nên vui vẻ hơn hẳn. Không chỉ vì có một bóng dáng cao lớn luôn ở bên cạnh, chăm sóc cô từ việc lau mồ hôi, nhắc nhở uống nước, giúp đỡ cô mọi việc để cô không mệt, mà còn vì trong lòng cô, những lo âu đã được giải tỏa, làm cho tâm hồn cô trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô hiểu rằng anh đặt cô lên trên hết, và với cô, điều đó đã là quá đủ, là một niềm hạnh phúc lớn.
Do đó, Tường Vi trở nên như một chú chim sẻ hồn nhiên, luôn lúc nào cũng có anh ở bên cạnh. Ban ngày, họ cùng chia sẻ những dự định của Đoàn trường, và buổi tối, cả hai lại ngồi bên bờ suối, trò chuyện về những kế hoạch cho ngày mai. Nếu có ai đi ngang qua, họ chỉ thấy như hai đồng môn bình thường, nhưng nếu dừng lại một chút, họ sẽ nhận ra những cử chỉ âu yếm như việc anh luồn tay vào tóc cô, hay đặt lên cánh đào nụ hôn vội vã. Họ kiềm chế cảm xúc để nhường chỗ cho nhiệt huyết của tuổi trẻ, của thanh xuân.
Đêm cuối cùng của chuyến đi, người dân địa phương đã mang đến nhiều đặc sản núi rừng. Mọi người cùng nướng thịt và uống rượu cần. Những cô gái bản địa vô cùng tò mò nhìn Vương Thăng, khiến cho Tường Vi cảm thấy nóng bừng. Cô nhắc nhở anh:
Anh, uống ít thôi nhé! Nếu anh bị họ mê, thì em biết cách rồi đấy!
Vương Thăng mỉm cười:
Được rồi. Chỉ có em là đủ cảm xúc cho anh!
Dù vậy, anh kỹ sư không dám uống quá nhiều. Thăng nghe mọi người kể về bùa ngải của vùng núi, và anh chỉ có một “bùa” đó là Tường Vi thôi. Mọi người đang vui vẻ hát hò, Thăng nướng một miếng thịt thơm phức và đầy ắp gia vị, sau đó đưa lên miệng của Vi:
Vợ này!
Câu nói khiến một số người xung quanh có chút ngạc nhiên khi anh gọi Tường Vi là “vợ”. Một cô gái tò mò hỏi:
Sao hai người yêu nhau nhanh thế?
Vương Thăng cười:
Chúng tôi đã yêu nhau bảy năm rồi, chuẩn bị cưới thôi!
Mọi người “Ồ” lên sau câu nói này. Ở trường, mối quan hệ giữa Vương Thăng và Tường Vi không còn là điều gì mới mẻ, chỉ có những người mới biết về mối quan hệ này là mới thấy ngạc nhiên. Câu nói của anh mang lại sự yên tâm cho Vi hơn, không còn lo lắng về những ánh nhìn nghi ngờ từ phía những cô gái khác. Trong chiều nay, Vi đã để ý một số cô gái bàn tán rằng Vương Thăng mới đến và có lẽ chưa có người yêu, từ đó cô hết sức bức bối. Mấy cô nghĩ rằng hai người mới quen nhau, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Nhìn miếng thịt nướng từ tay Thăng, Vi vui vẻ đưa lên miệng, nhưng cô chưa kịp ăn thì một cơn buồn nôn kéo đến. Vi buông miếng thịt, ôm miệng và lao ra ngoài nôn thốc tháo. Vương Thăng đặt nướng xuống, hốt hoảng chạy theo. Anh thấy cô đứng dựa vào gốc cây, nôn ra toàn nước. Thăng vỗ nhẹ sau lưng cô, lấy chiếc khăn trong túi quần lau mồ hôi cho cô. Anh lau miệng Vi rồi hỏi:
Em sao vậy? Đau ở đâu?
Vi lắc đầu:
Không đau, chỉ thấy mệt và buồn nôn thôi. Chắc là trúng gió từ chiều!
Anh dìu cô vào phòng nghỉ, lấy dầu xoa mát hai bên thái dương, xoa nhẹ cổ và bụng cho Vi rồi nói:
Đỡ chưa em? Hay là anh đưa em tới bệnh viện?
Vi cười, lau mồ hôi trên trán Thăng:
Em đỡ rồi, nhưng cho em nằm nghỉ được không? Em không muốn ăn thịt nữa, mùi thịt làm em không quen hay sao đó, anh cứ ra với mọi người đi!
Thăng vuốt nhẹ tóc của Vi và nói:
Em hứa với anh là khi về thành phố phải đi kiểm tra sức khỏe đấy!
Vi cười:
Em vừa kiểm tra cùng mọi người trong công ty rồi, không sao đâu!
Thăng lắc đầu:
Không được, lần trước em không nôn, em hãy nghe lời anh!
Vi gật đầu:
Được rồi, giờ anh ra ăn đi, mọi người đang vui vẻ mà!
Thăng cười:
Thôi, anh cũng không muốn ra nữa!
Vi nhăn mặt:
Không được, ai lại thế. Nhưng thôi, em đỡ rồi, chúng ta cùng đi ra, nhưng đừng bắt em ăn nữa nhé!
Thăng ôm eo cô đi ra và tiếp tục tham gia vào không khí vui vẻ. Mặc dù anh không uống rượu và thường xuyên kiểm tra trạng thái của Vi, nhưng họ vẫn tận hưởng buổi tiệc.
Sáng hôm sau…
Mọi người quay trở về thành phố C, Thăng chở Vi bằng mô tô trong khi đoàn còn lại đi ô tô. Vi không cảm thấy mệt mỏi, có lẽ do cùng ngồi với người yêu. Khi về đến phòng, Thăng nấu ăn và Vi tắm rửa trước khi nằm xuống. Sau một thời gian, cô tỉnh dậy với mùi thức ăn. Mùi thức ăn khiến Vi có cảm giác buồn nôn. Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh và nôn thốc tháo. Thăng nhanh chóng đến và nói:
Vi, em phải đi bệnh viện ngay cho anh!
Vi nôn xong, cảm giác khỏe của cô đã tốt hơn. Cô nhìn Thăng và nói:
Em ổn rồi, có lẽ đợt vừa rồi em ăn uống không đều nên dạ dày đau thôi. Và sáng nay lên đường sớm, chưa ăn, nên… hơi mệt!
Thăng lắc đầu:
Em đừng dùng từ “có lẽ” trong sức khỏe được không? Bây giờ em phải nghe lời anh thôi đấy nhé!
Vi lắc đầu:
Thế thì chiều nhé! Bây giờ em ăn một chút rồi đi ngủ được không?
Thăng gật đầu. Khi đang nói chuyện, điện thoại của Minh Nhật gọi đến. Anh nhận và nhanh chóng thấy Vi gật đầu, hiểu rằng vấn đề này quan trọng hơn. Minh Nhật báo tin:
Hai đứa đã về chưa? Anh qua đó bàn chút chuyện!
Thăng thấy Vi đồng ý, hiểu rằng anh cần phải đi. Anh nghĩ rằng để cô ăn trước và nghỉ một lát, rồi đưa cô đi khám bệnh vào đầu giờ chiều. Vương Thăng đồng ý:
Dạ được ạ, mời anh qua dùng cơm trưa với chúng tôi luôn ạ!
Minh Nhật đồng ý và sau khoảng mười phút, anh đã có mặt tại phòng trọ. Anh nhìn thấy Vi và nói:
Em ốm à? Sao người xanh lè thế kia?
Thăng mời Nhật ngồi và giải thích:
Em bảo đưa đi khám mà không chịu, cứ nói đã kiểm tra với mọi người trong công ty rồi nên không muốn đi. Nhưng đầu giờ chiều nay, em sẽ đưa Vi đến bệnh viện kiểm tra lại.
Minh Nhật đồng ý và thêm:
Anh cũng định nói với em là hôm nay anh sẽ đến tỉnh V. Hôm trước, anh đã xin số điện thoại của bà hàng xóm của bác sĩ Hiên, nhưng không liên lạc được. Anh đều dặn bà nếu thấy bác sĩ Hiên về thì gọi cho anh, nhưng chẳng thấy đâu. Anh cảm thấy có điều gì đó liên quan đến Đạt. Nhưng với Vi như vậy, anh nghĩ em nên ở nhà để anh chăm sóc. Nếu cần gì, anh sẽ gọi!
Vi lắc đầu:
Cứ để anh Thăng đi với anh đi! Anh ấy có võ. Em không sao đâu. Ở đây có vợ chồng bé San mà!
Minh Nhật suy nghĩ một lát và nói:
Thôi để anh thử gọi cho bà cụ một lần nữa xem sao!
Nhật gọi điện và sau một thời gian ngắn, một giọng phụ nữ trả lời. Minh Nhật giới thiệu:
Cháu chào bà, cháu là Minh Nhật, bà còn nhớ không ạ? Cách đây không lâu, cháu đã đến tìm bác sĩ Hiên. Bà cho cháu hỏi mẹ con bác sĩ Hiên đi du lịch đã về chưa ạ?
Bà cụ hàng xóm giọng bảo:
Mẹ con cô ấy đã về rồi, cách đây khoảng ba mươi phút! Ơ, tôi thấy cả cậu đi cùng nữa đấy à? Sao cậu còn hỏi tôi?
Minh Nhật ngạc nhiên:
Sao vậy? Bà thấy người giống cháu đi cùng bác sĩ Hiên à?
Bà cụ nói:
Hả? Thế không phải cậu à? Tôi nghĩ là cậu đấy. Tôi thấy giống cậu lắm! Cậu nên thôi không gọi cho cậu nữa. Tôi cảm thấy bác sĩ Hiên không để người ấy vào. Nhưng cậu kia cứ đẩy cửa vào được, bây giờ tất cả đang ở trong nhà đấy!
Minh Nhật nói nhanh:
Vâng, cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ! Cháu chào bà ạ!
Tắt máy, anh quay sang Thăng:
Đấy, anh bảo có sai đâu! Chắc chắn là thằng Đạt rồi, anh phải đi kẻo không kịp! Nó đã nhúng tay vào vụ này, lần này anh không thể tha cho nó được nữa. Em ở nhà đi, Vi như thế này lỡ có chuyện gì….
Thăng quả quyết:
Nếu ở trong thành phố C thì em đi luôn được, không sao, em gọi bé San sang với Vi là được ạ!
Vi khăng khăng:
Không, chuyện này liên quan trực tiếp đến em, các anh cho em đi với, em khỏe rồi mà! Nhanh lên hai anh, mình đi kẻo mất dấu! Đi bằng ô tô của anh Nhật đúng không ạ?
Tường Vi vừa nói, tay chân lại vừa thoăc thoắt cúi xuống lấy đôi giày thể thao đi vào và đi nhanh ra xe ô tô. Hai chàng trai cao lớn không kịp ngăn cô, cũng chả nói được gì, trố mắt nhìn cô gái khuôn mặt dù đang tái nhợt nhưng vẫn xăm xăm bước đi. Thăng rất nhanh bước lại xe mở cửa và nói:
Em có xuống để vào nghỉ ngơi không?
Vi nhăn mặt:
Em sẽ không làm hai anh vướng chân đâu. Việc này liên quan trực tiếp đến em mà, để em đi!
Nói mãi không được, Nhật và Thăng đành để cô đi cùng, yêu cầu Vi không được manh động. Lần này, Minh Nhật cẩn thận dừng xe cách nhà bác sĩ Hiên một quãng rồi đi bộ lại. Buổi trưa nên đường khá vắng vẻ. Trước khi xuống xe, anh đưa cho Thăng một chiếc máy ghi âm loại nhỏ:
Em cầm lấy, lúc vào đó, hai đứa nép ngoài cửa thôi. Tính thằng Đạt càng đông người nó càng làm già. Anh sẽ dụ nó nói sự thật, hai đứa bấm cái nút này ghi để làm bằng chứng nhé. Lần này cho thằng này vố cho đau.
Thăng và Vi gật đầu thấu hiểu, Thăng cẩn thận gọi cho Lê Minh, gửi địa chỉ cho bạn nếu có gì còn báo cảnh sát rồi cả ba cùng đi vào cánh cổng khép hời. Mới nhẹ nhàng bước vào, cả ba đã nghe tiếng cãi vã. Có lẽ mấy người trong nhà cãi nhau hăng say quá nên không để ý đến những người bên ngoài. Tiếng bác sĩ Hiên dứt khoát:
Cậu Đạt, tôi đã làm theo những gì cậu muốn, từ đó, tôi và cậu không dính dáng gì đến nhau nữa, sao cậu còn đến đây làm phiền mẹ con tôi?
Tiếng Đạt bực dọc:
Tôi đã bảo bà cho tôi ở nhờ vài hôm thôi, kiếm được chỗ tôi sẽ đi ngay mà! Lèo nhèo! Cả cái nhà to thế này, hai mẹ con bà sống thế quái nào hết mà tham!
Minh Nhật nghe đến đó thì bước vào:
Đạt, sao mày lại ở đây? Mày lại dám lừa cả bố à?
Cao Minh Đạt thấy anh trai thì mặt chuyển sang tái xanh, bà Hiên cũng tròn mắt nhìn hai chàng trai giống nhau như hai giọt nước:
Người này à…
Minh Đạt lắp bắp:
Anh hai, sao anh lại…
Nhật quát:
Sao tao lại ở đây đúng không? Tao không ở đây thì làm sao mà biết được mày thuê một bác sĩ làm giấy tờ giả để hại Tường Vi hả? Cô ấy làm gì mà mày hại Vi hả?
Rồi anh quay sang bác sĩ Hiên:
Còn cô, người ta bảo “Lương y như từ mẫu”, lương tâm của cô để đâu mà cô lại làm như thế? Cô có biết tội giả mạo kết quả khám bệnh chịu hình phạt như thế nào trước pháp luật không? Cô định để con cô mang tiếng cha mất sớm còn mẹ đi tù vì lừa đảo à? Cái tin vô sinh của cô suýt đập nát hạnh phúc gia đình nhà người ta, đập nát luôn niềm tin của một cô gái trẻ, cô biết không?
Bà Hiên bất chợt quỳ xuống:
Tôi xin cậu! Tôi không biết cậu là ai, không biết làm cách nào cậu tới được đây, nhưng giờ tôi… tôi… không thể chối được nữa! Con trai tôi cần một khoản tiền lớn để xin việc. Đúng lúc đó, cậu Đạt kia đến nhờ tôi làm giả giấy kết quả cô Lâm Tường Vi bị vô sinh. Cậu ta hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, đảm bảo con trai tôi có việc, tôi cũng có một khoản để an hưởng tuổi già, rồi cứ xin nghỉ hưu là xong. Tôi nghĩ mình cống hiến cũng đủ rồi, giờ nếu không có tiền thì con mất cơ hội, nên đã nhắm mắt làm liều. Cậu ấy đã chuyển khoản một nửa, mọi việc xong xuôi thì chuyển hết số tiền còn lại. Con tôi có việc, tôi cũng đã làm thủ tục về hưu, tiền về hưu cũng được một khoản. Căn nhà này dù chứa nhiều kỷ niệm nhưng tôi cũng quyết định bán đi, về quê ăn hơn tuổi già. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc xấu, trái với lương tâm ngành Y… xin cậu tha cho tôi! Thực sự, việc cũng chưa để lại hậu quả gì…
Nhật cười nhạt:
Không lẽ các người chờ hậu quả hay sao? Nếu như tôi không đến đây thì bà có tính được hậu quả không? Tường Vi sẽ mãi mãi nghĩ rằng cô ấy không sinh con được, sẽ không dám lấy chồng thì sao?
Con trai bà Hiên thấy mẹ quỳ dưới đất cũng hốt hoảng quỳ xuống:
Mẹ! Sao mẹ lại làm như thế? Chưa xin được việc lần này thì con sẽ đi làm thêm chỗ khác mà? Trước khi bố mất, bố đã dặn con phải học thật giỏi để sau này phụng dưỡng mẹ, phải sống thật thà không được dối trá! Tại sao mẹ lại phải làm việc đó?
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Ở ngoài cửa ra vào, Vương Thăng đang nắm chặt hai tay, mắt long lên sòng sọc, anh đưa chiếc máy cho Tường Vi, rồi không đủ kiên nhẫn nữa mà bước vào:
K.h.ố.n n.ạ.n! Các người phải lên đồn công an khóc mới thành tiếng được!
Tường Vi sợ Vương Thăng nóng nảy lại gây thêm chuyện nên vội vàng tắt máy ghi âm rồi chạy vào:
Các anh ơi! Thôi, sự thật cũng đã biết rồi, mẹ con cô ấy cũng nhận tội rồi. Cô ấy cũng vì con thôi, chúng ta biết sự thật là em bình yên là được mà!
Thăng quay sang gỡ tay Tường Vi:
Vi à, vì họ mà chúng ta suýt mất nhau đấy, em biết không?
Vi vẫn lắc lắc cánh tay Thăng:
Nhưng hiện tại chúng ta vẫn ổn đấy thôi! Thăng, xem như là chúng ta tích phước cho con sau này, được không anh? Rồi chúng ta sẽ có những đứa con, chúng ta cũng sẽ lo lắng cho chúng như cô ấy lo cho con…
Vương Thăng nghiêm mặt nhìn cô:
Thương con, lo cho con nhưng không phải là bất chấp, là dẫm đạp lên tất cả mọi thứ, em hiểu không?
Đúng lúc ấy, bà Hiên nấc lên:
Cô Vi….không sao hết, cô ấy… cô ấy đang có thai mà!
Sao? Có thai ư? Vi đang mang thai? Thăng nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất:
Bà đang nói cái gì?
Cũng lúc đó, Cao Minh Đạt rút ra một khẩu súng tự chế, lao đến chĩa vào đầu Vi:
Phải, nó đang có thai đấy, Minh Nhật, mày không ngờ đúng không? Tao đang bị dồn đến bước đường cùng. Đáng lẽ mọi chuyện yên ổn, tao sẽ làm việc trả nợ sau khi thắng ván bài kia ở Campuchia. Nhưng cuối cùng, tao đen quá! Bây giờ, bọn chủ nợ đang truy sát tao tới tận đây rồi. Nếu không để tao thoát, thì người con gái mày yêu, cũng chính là vợ con của thằng nhãi này, tao cho c.h.ế.t hết!!