Tình cuối chương 8 | Mỗi người mỗi dự định

14/01/2024 Tác giả: Hà Phong 126

Giờ ăn trưa…

Hôm nay, Thanh Thảo và Tường Vi quyết định chọn một bàn trong căng-tin để thưởng thức bữa trưa. Ngẫu nhiên, họ ngồi cạnh bàn của nhóm Vương Thăng, và trong khi ăn, Tai của Vi nhắm về câu chuyện của bốn chàng trai kia. Bá Trọng nói với ba anh em:

  • Hôm nay, ba tôi nói tôi sẽ đi nghĩa vụ quân sự xong mới học đại học đấy! Bảo Long nhanh chóng thêm vào:
  • Haha, ba tôi cũng nghĩ vậy. Bố Thông tao cũng đưa tao vào trại huấn luyện quân đội chuyên nghiệp, vì ông làm việc ở đó và muốn tao trải qua những khó khăn trước khi bắt đầu cuộc sống. Thăng và Minh cười to:
  • Vậy là bộ tứ của chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau sau này! Long nhìn Trọng:
  • Cùng chung ý tưởng à? Nhận được sự đồng ý của Lê Minh và Vương Thăng, cả bốn anh chàng đều cười hạnh phúc. Trọng nháy mắt:
  • Tôi thích môn võ thuật. Mặc dù ở Việt Nam không cho phép sử dụng súng tự do, nhưng tôi mơ ước sẽ thành lập một hội hiệp sĩ đường phố, giúp người dân tránh khỏi tình trạng cướp giật khi tham gia giao thông. Tôi thích xem phim hành động Mỹ. Nếu có cơ hội, tôi sẽ thực hiện ước mơ đó! Thăng im lặng và lắng nghe bạn nói, sau đó gật đầu:
  • Ý tưởng tương tự, nhưng tôi lại có một ước mơ khác. Tôi muốn xây dựng những ngôi nhà dưới lòng đất, một không gian an toàn để mọi người không phải sống chật chội trong các khu dân cư. Ngồi bên cạnh, Tường Vi tò mò quay sang:
  • Vương Thăng, vậy cậu đi nghĩa vụ quân sự rồi mới học đại học à? Thăng gật đầu, ánh mắt hứng khởi từ ban nãy quay trở lại vẻ thờ ơ:
  • Đừng nói như tôi xin đi nghĩa vụ quân sự đấy nhé! Câu nói vừa như mỉa mai, vừa như đang kiểm tra khiến Vi cảm thấy khó chịu. Này này, tôi định im lặng cả tuần mà, hôm qua tới thăm, lại có xin lỗi nên mới rộng lượng bỏ qua. Nhưng đã nói cái giọng ấy thì đây không thèm kiêng dè gì nữa. Vi lắc đầu:
  • À không, tôi đi nghĩa vụ quân sự làm gì. Tôi sẽ học đại học, học thật giỏi để vào trường mình mơ ước. Ra trường sẽ đi làm, ổn định một chút rồi sẽ cưới chồng và sinh con! Cụm từ “cưới chồng và sinh con” được Vi nói ra rất tự nhiên khiến khuôn mặt của ai kia bỗng trở nên xám xịt. Thăng lẩm bẩm:
  • Chưa gì đã chồng với con, chả có ý chí tiến thủ, chả phấn đấu lo cho sự nghiệp gì cả, thèm lấy chồng đến thế à? Vi vênh mặt:
  • Lỗ tai của Bí thư có vấn đề à? Tôi đã bảo là ổn định công việc mới lấy chồng, đã lục soát lỗ tai lại còn hay cãi lý! Thăng nóng mặt:
  • Ý tôi là cậu nên lo sự nghiệp đã, chưa gì đã vội vàng nhắc tới chuyện lấy chồng! Vi cong cớn:
  • Kệ xác tôi! Thăng nhăn mặt:
  • Cậu… Đáp lại ánh mắt mất bất lực của Thăng, khuôn mặt xinh đẹp của Vi vênh lên thách thức. Thảo cảm thấy lửa sắp bùng lên trong cuộc cãi vã, nên xua tay:
  • Này, hai người làm sao đấy? Tính cãi nhau đấy à? Ăn đi con nghỉ ngơi nữa, chuyện tương lai đã đến đâu mà nháo nhào cả lên! Bá Trọng tủm tỉm:
  • Thảo nói chuẩn ghê! Hai người cứ làm như ngày mai Vi lấy chồng đến nơi ý, mới chỉ là kế hoạch đặt ra thôi, lo gì! Mà có lần, nghe ba tôi kể trước đây ở thành phố A này có một vụ c.ưỡ.p dâu cơ! Nghe nói cô dâu và chú rể yêu nhau từ khi còn là học sinh nhưng chú rể là Cảnh sát ngầm nên bị gia đình cô dâu hiểu nhầm. Bố mẹ cô ấy bắt con gái lấy người khác, là một thầy giáo cùng trường. Thế là, đến ngày cưới, chú Cảnh sát kia lao đến c.ưỡ.p dâu đấy, ghê không? Cho nên ba mươi chưa phải là Tết, cứ bình tĩnh! Tôi vẫn mong một lần được gặp chú Cảnh sát ấy, nể luôn!

Bảo Long liếc Thăng:

  • À, còn Vi, chuyện lấy chồng đối với cô ấy chỉ là việc bình thường, không liên quan gì đến Bí thư cả, mà sao anh lại nổi cáu thế? Lê Minh cười vui vẻ:
  • Đừng nói nữa, tôi cảm nhận thấy mùi súng đạn khá gần rồi đấy! Thôi thì hãy tiếp tục ăn để nghỉ trưa thoải mái! Mọi người lại tiếp tục bữa ăn, sẵn sàng cho những ngày ôn thi cuối cùng…

Thời gian trôi qua, cây phượng già trước sân trường bừng cháy sức sống, như một biểu tượng cho những ước mơ mãnh liệt của tuổi trẻ, nơi những khát vọng đa dạng nhưng đều hướng về mục tiêu lớn. Cảm giác háo hức, hồi hộp, và luyến tiếc tràn ngập trong tâm trí của những học sinh sắp tốt nghiệp, đánh dấu kỳ thi cuối cùng của họ sắp bắt đầu.

Lớp mười hai chuyên Hóa, giống như bao học sinh khác, kết thúc thời kỳ ôn tập và chuẩn bị cho kỳ thi Trung học Phổ thông Quốc gia. Mỗi người mang theo những cảm xúc riêng, có người háo hức đón nhận thách thức mới, có người lo sợ những kỳ vọng, và có người tiếc nuối những khoảnh khắc đã trôi qua. Lớp liên hoan cuối cùng trở nên trầm lắng, không còn sôi động như những buổi họp mặt trước đây.

Dù những tâm tư riêng biệt, nhưng mọi người vẫn hướng về một ngã rẽ chung trong cuộc đời. Tường Vi và Thanh Thảo đều chọn thi vào Đại học Công nghệ thông tin, với niềm tin vào khả năng và sự chăm chỉ của họ, họ tin rằng vị trí xuất sắc là điều hoàn toàn có thể đạt được.

Buổi liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, nơi các giáo viên và học sinh chia sẻ những kỷ niệm và tâm tư trước khi bước vào ngưỡng cửa mới của cuộc đời. Những câu chuyện, những tình cảm trải qua những năm tháng học trò được đàm đạo trong không khí ấm cúng của buổi liên hoan.

Tiệc dần kết thúc, và Tường Vi cảm thấy Vương Thăng tiến lại gần mình. Cô mỉm cười và đưa ly nước cùng vào ly của Thăng. Nghĩ đến ngày mai, khi mọi người rời trường, Thăng sẽ nhập ngũ, cô cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng để thổ lộ những tình cảm của mình. Hơi thở sâu, Vi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Thăng, nhưng lời nói vẫn tràn ra:

  • Vương Thăng, cậu… có điều gì muốn nói với tớ không? Thăng nhìn Vi, trong tâm hồn, những tình cảm mơ hồ lẫn với những ước mơ và kế hoạch sự nghiệp. Cậu chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì, thậm chí là tình cảm học trò trong sáng kia, và không biết phải nói gì trong thời điểm quan trọng như này. Cuối cùng, Vương Thăng mỉm cười, một nụ cười nửa ẩn nửa hiện:
  • Có chứ! Tớ chúc cậu sẽ đạt được mọi ước mơ và kế hoạch như cậu đã dự định! Sự thất vọng tràn ngập. Thật sự là thất vọng! Tường Vi cảm thấy những kì vọng hồi nãy bỗng nhiên tan biến hết. Cô bé nhìn xuống đôi giày bệt di chuyển trên sàn nhà. Không dám nhìn lên, Vi không thể thấy ánh mắt của Vương Thăng tại thời điểm này – một chút mong đợi, một chút nhớ nhung, một chút tiếc nuối, và rất nhiều tình yêu ẩn sau đó. Cảm xúc trong Vi lúc này thực sự không dễ chịu. Vậy là tình cảm học trò mãi mãi dừng lại ở đây, chỉ là những lời nói ấy. Thăng vẫn nhớ câu nói trưa hôm đó, rằng Vi sẽ lấy chồng và sinh con, nhưng giờ đây, liệu có ý nghĩa gì nữa không?

Vi cố gắng làm mờ mắt những cảm xúc trong lòng và mỉm cười:

  • Anh nhớ đúng dự định của em chứ? Thăng gật đầu, giọng điệu hơi buồn:
  • Nhớ rồi, em định học đại học, rồi lấy chồng sinh con, nhớ mời anh đến đám cưới đấy! Tường Vi nuốt một nỗi buồn, cố giữ cho tâm trạng không bộc lộ ra ngoài. Cô cười, nhưng trong lòng lại trống trải:
  • Được, nếu có dịp gặp lại, em sẽ mời anh. Chồng tương lai của em nhất định sẽ là người mạnh mẽ, dám nghĩ, dám làm, sẵn sàng hy sinh vì em! Thăng gật đầu:
  • Chắc chắn rồi!

Muốn tránh những lời nói nhàm chán, Vi vỗ nhẹ tay và nói:

  • Tôi về đây trước nhé! Chúc anh mọi điều tốt lành!

Từ đó đến ngày thi Đại học, Tường Vi và Vương Thăng không gặp nhau. Trong những buổi thi, họ chỉ đơn giản là gật đầu chào nhau, như những lời từ biệt đã được nói trong bữa trưa ấy…

Ngày nhập ngũ, Thanh Thảo mời Tường Vi đi tiễn bốn chàng trai. Bởi vì bốn chàng trai này quá nổi tiếng trong trường, nên có không ít cô gái đến tiễn biệt. Tường Vi hiểu tại sao bố mẹ họ lại quyết định gửi họ vào trại huấn luyện. Cuộc sống đầy cám dỗ, ngay cả những người có trí óc xuất chúng cũng có thể trở thành những con người không tốt. Do đó, họ cần phải trải qua những thách thức, rèn luyện bản thân để không bị mắc kẹt trong vòng xoáy của xã hội. Dù trước đó, bốn chàng trai đã là những đứa trẻ xuất sắc – giỏi giang và giàu có, nhưng họ sống với tâm hồn nhân ái và không kiêu căng. Vi muốn nhìn thấy họ trong bộ quân phục màu xanh lá, trông oai phong, nhưng cô lại lo sợ rằng sẽ khó lòng kiểm soát được cảm xúc với Vương Thăng. Vi đang phải đối mặt với sự lưỡng lự này. Tuy nhiên, trước khi cô kịp trả lời Thảo, một tin nhắn từ Messenger của Vương Thăng xuất hiện:

  • Có đi tiễn tôi không Vi???
Bài viết liên quan