Vượt sóng ngầm chương 14 | Trái tim thổn thức

12/03/2024 Tác giả: Hà Phong 220

Đã hai tuần trôi qua mà bà Liên vẫn chưa quay trở lại, và tôi cũng đã quá bận rộn để quan tâm đến chuyện đó. Sáng nay khi tôi vừa ra khỏi nhà, điện thoại đổ chuông, và trên màn hình là cuộc gọi từ Trần Dương, giám đốc công ty may Dương Yến, vì vậy tôi dừng xe lại để nghe máy:

Xin chào, Lan đây…
Trần Dương cười vui vẻ:

Mình vừa nhận được một hợp đồng may hàng xuất khẩu sang Nga, nhưng thời gian khá gấp. Bạn có nhận không? Chúng ta sẽ làm cùng nhau…
Trần Dương lớn tuổi hơn tôi 2 tuổi, nhưng chúng tôi thường gọi nhau bằng cách thân mật như bạn bè cùng trang lứa. Công ty của tôi được kế thừa từ cha mẹ, vì vậy hoạt động của nó khá lớn và ổn định. Tôi đã quen biết Trần Dương thông qua Bà chủ Lan Anh, và may mắn là chúng tôi rất hợp nhau.

Nhìn thấy tôi im lặng, Trần Dương nói tiếp:

Có vấn đề gì vậy, bạn?
Trước đề nghị này, tôi cảm thấy dè dặt. Tôi biết Trần Dương rất tốt và sẵn lòng giúp đỡ tôi, nhưng phân xưởng của tôi vẫn còn non yếu, cả về kinh nghiệm lẫn vốn, vì vậy tôi cần phải cân nhắc:

Bạn ở đâu? Tôi sẽ đến…
Sau khi đến quán cafe nơi chúng tôi hẹn gặp, tôi nhìn thấy bà Kim Liên ngồi với hai người đàn ông trung niên. Mặc dù tôi mặc áo chống nắng kín đáo, nhưng tôi vẫn cố gắng đi vòng qua phía sau để nghe cuộc trò chuyện của họ. Tôi bất ngờ khi nghe họ nói về lô hàng xuất khẩu sang Nga. Tôi chọn một bàn phía sau nhưng quay lưng vì sợ bà ta nhìn thấy. Rõ ràng, hai người đàn ông đang đàm phán với bà Liên về việc ký hợp đồng này. Bà Liên ngồi im lặng, nhưng khi nghe một trong hai người đàn ông nói rằng lô hàng này quá hấp dẫn, giá cả cao nên nhiều doanh nghiệp đang quan tâm, bà ta quyết định:

Ngày mai tôi sẽ trả lời…
Chỉ cần nghe bà Liên nói vậy, hai người đàn ông vội vàng rời đi. Trước khi ra khỏi, họ còn nói:

Bà chị luôn là số 1, nhưng nếu không nhận được câu trả lời sau 24 giờ, chúng tôi sẽ thông báo công khai cho các doanh nghiệp khác…
Bà ta quay sang gật đầu rồi nói:

Một hợp đồng lớn mà lại bị hối hả như mua bó rau ngoài chợ. Thật đúng là…

Bà chị nên cân nhắc, nếu một mình không làm được, hai mình, hai doanh nghiệp cùng chung tay liên danh thì sao?

Bà Liên giật mình, anh ta nói đúng. Nếu hai doanh nghiệp cùng hợp tác, việc thực hiện hợp đồng này cũng không khó. Sở dĩ bà cần cân nhắc chỉ vì thời gian gấp. Bất ngờ, bà nhận ra nếu có thể liên kết như vậy, tại sao bà không thử? Bà lập tức quyết định và gọi điện cho doanh nghiệp bạn:

Alo…
Nhưng trước khi nghe được tiếng đối thoại, bà đã cúp máy. Bà nghĩ rằng nếu phải chia sẻ một phần hợp đồng, tại sao không cho công nhân tăng ca? Với những người lao động nghèo khó, họ sẽ làm việc thêm nếu có thêm tiền. Nếu vậy, tại sao lại cần phải chia sẻ với ai khác? Bà quyết định đến một kết luận. Cuộc đấu này bắt buộc phải thắng…

Khi Lan đưa cho Trần Dương bức ảnh của hai người đàn ông, anh im lặng suy nghĩ. Ông hai này không chỉ thông báo cho Lan, mà còn đã liên hệ với nhiều doanh nghiệp khác. Lan cảm thấy lo lắng, nếu phải làm việc ngày đêm thì cô có thể đối phó, nhưng với thời gian gấp như vậy…

Đúng lúc đó, Việt Hùng vừa đến và thấy Lan và bạn cùng ngồi với vẻ mặt căng thẳng, anh quan tâm:

Có chuyện gì mà ngồi nghiêm trọng vậy?
Lan trả lời:

Có một hợp đồng lớn, nhưng thời gian quá gấp, nên Dương đã gọi em…

Vậy mà sao không vui? – Trần Dương quay sang Hùng trả lời:

Nhưng thời gian gia hạn ít quá, sợ làm không kịp rồi bể hợp đồng…

Dù nói vậy, nhưng Lan vẫn đưa hợp đồng cho Hùng. Anh đọc xong thì la lên:

Theo anh không nên nhận hợp đồng này…
Cả hai cô cùng bất ngờ:

Tại sao? Anh biết gì về hợp đồng này?

Anh chưa biết nội dung nhưng chỉ nghe nói hàng xuất khẩu sang Nga là anh không yên tâm…

Khi nghe Hùng nói vậy, Trần Dương vội hỏi:

Anh Hùng nói nhanh lên, đừng làm Lan lo lắng nữa…

Hai đứa không nghe gì à?

Nghe gì chứ? Anh nói đi…

Hùng sau đó bắt đầu giải thích về tình hình chiến sự giữa Nga và Ukraine. Trước khi Hùng kịp kết thúc, Trần Dương đã nhanh chóng ngắt lời:

Đủ rồi. Tưởng làm gì, tin tức thế giới với công việc của em có liên quan gì đâu?

Tại sao không? Nếu tình hình căng thẳng thì sao? Nếu hàng không được tiếp nhận và cửa khẩu đóng cửa, em sẽ làm thế nào? – Hùng phân tích.

Lan nghe Hùng phân tích thì lo lắng và khuyên Trần Dương:

Cẩn thận hơn Dương ơi, ý anh Hùng cũng có lý…

Mình cần suy nghĩ thêm, nhưng mình cần câu trả lời từ bạn, nếu mình quyết định làm, bạn có tham gia cùng không?

Lan không cần suy nghĩ nhiều:

Bạn thông cảm và cho phép mình từ chối, vì mình còn yếu…
Trần Dương không vui lắm, cô đứng dậy xin lỗi:

Mình về, xin lỗi vì làm mất thời gian của hai người…
Lan muốn đi theo nhưng Hùng đã kéo cô lại và nói:

Đừng đi, sau này cô ấy sẽ hiểu…

Nhưng Dương giận mình rồi, người ta đang có ý giúp mình mà mình thế nào? Lần sau ai dám mời mình nữa?

Từ chối cũng là giúp cô ấy mà.

Nhớ ra điều gì đó, Lan hỏi Hùng:

Sáng giờ anh đi đâu? Anh có biết em gặp ai không?

Em đánh đố anh à, em nói rồi anh kể chuyện ông Thanh chồng chị Thắm cho em nghe…

Khi Lan nghe Việt Hùng nói về chuyện của ông ta, cô trả lời một cách không quan tâm ban đầu:

Xời ơi, giờ bận rộn đến như vậy thì chẳng còn thời gian để bận tâm chuyện đó nữa đâu.
Nhưng khi Hùng tiết lộ ông ta đã bị bắt, cô vội hỏi:

Ông ta bị bắt rồi à? Thật là đáng đời…
Hùng giải thích rằng ông ta bắt cóc và giam giữ con của chị Thắm, để ép buộc chị Thắm dụ dỗ các cô gái trẻ từ quê ra. Ý của anh muốn nói, nhưng lúng túng không biết diễn đạt ra sao, nên anh nói một cách tổng quát. Lan tự ái đứng dậy làm Hùng ngạc nhiên:

Ủa, đang nói chuyện mà em đi đâu vậy?
Cô ngượng ngùng:

Thì đi về để anh không phải mất thời gian với những cô gái nhà quê…
Hùng cười ôm bụng, không ngờ cô gái còn trẻ con đến vậy, anh chỉ nói chung chung thôi mà cô đã tự ái và suy luận linh tinh. Anh vội chạy theo, năn nỉ:

Thôi bỏ qua đi, anh nói vụng một chút thôi mà…
Lan không quay lại, nhưng sau đó cô nhớ ra điều gì và nói với Hùng:

Tội nghiệp chị Thắm, cũng bị bắt rồi…
Lời này khiến Lan quay lại và hỏi Hùng:

Tại sao lại bắt chị Thắm? Chị ấy có làm gì đâu? Chỉ vì tên Thanh mà thôi chứ?

Nhưng chị ấy không tố giác và có liên quan với tội phạm…

Tội nghiệp chị ấy quá, mà còn có con nhỏ, ai sẽ nuôi nó đây? – Lan thắc mắc.

Hùng cảm động khi nghe cô nói, một cô gái từ nghèo khó, sẵn lòng nhường phần cho những người khó khăn hơn. Anh nói với cô, nhưng giọng nói đã nghẹn vì xúc động:

Em tốt lắm…
Sau đó, Hùng nhớ ra món quà và tỏ vẻ vui mừng khi nói với Lan:

Anh có quà tặng cho em, quên mất vì đã mải mê nói chuyện. Thôi đừng giận nữa nhé, anh lỡ lời mà…
Lan bĩu môi:

Không dễ để tha thứ đâu…

Anh sẽ làm gì để em tha thứ?

Phải xem quà là gì mới suy xét xem có nên tha hay không…

Hùng lấy một tập hồ sơ từ cặp ra và nói một cách bí mật:

Không biết quà này có thể cứu vớt mình không? Lo quá…
Khi Lan nhìn vào tập hồ sơ, cô nhảy lên ôm cổ anh, miệng cười nhưng đôi mắt đã đầy nước, bởi đó chính là hợp đồng đầu tiên mà cô nhận được. Việc này đánh dấu sự tin tưởng vào tay nghề của cô và cho cô được làm chủ hợp đồng. Lan nín nhịn vì xúc động và chỉ nói hai chữ Cảm ơn trước khi lại nín nhịn…

Việt Hùng cũng xúc động không kém, anh cũng không biết phải nói gì khi giao hợp đồng cho cô. Thực sự, anh muốn rủ cô đi cùng từ đầu, nhưng sau khi nghe cô nói phải gặp Trần Dương, anh quyết định đi ký một mình và muốn làm một bất ngờ cho cô…

Bỗng Lan kéo tay anh vội đi phía sau, khiến Hùng tự hỏi:

Có chuyện gì vậy? Sao lại không đi về mà vào đây?

Lan nhấc ngón tay lên môi, biểu hiện yêu cầu im lặng và khéo léo chỉ về phía sau. Việt Hùng nhận ra và theo chỉ dẫn của cô, anh nhìn thấy bà Kim Liên đang ngồi cùng hai người đàn ông mới đến. Anh hiểu rằng có điều gì đó đang diễn ra, và dặn Lan ngồi yên và che kín mặt bằng khẩu trang. Anh tiến lại phía sau bàn của bà ta để nghe nội dung cuộc trò chuyện giữa họ…

Dù trời buổi trưa nắng chang, nhưng Lan không cảm thấy nóng bức. Cô ôm chặt tập hồ sơ vào ngực, tim cô đập thình thịch. Mặc cho ánh nắng chói chang, cô vẫn cười tươi rạng rỡ như những tia nắng vàng vui đùa cùng nhau. Trong lòng, cô tự nhủ rằng phải cố gắng lên, Lan ơi…

Bài viết liên quan