Vượt sóng ngầm chương 2 | Tìm cách giúp đỡ
Bất ngờ tiếng la quát của Đại, con trai của Lan, làm Bà giật mình. Điều đáng lưu ý là mặc dù chị Hai la mắng thậm tệ, nhưng Đại không hề trả lời hoặc mở miệng một từ, ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt, bất chấp việc chị Hai la hét và thậm chí dùng tay đánh vào lưng anh. Bà Sáu nhanh chóng chạy tới ngăn cản:
Dẫn dần dần dạy em nghe, con…
Chỉ cần bà nội lên tiếng, Lan bất ngờ òa khóc:
Nội có biết nó làm gì không? Bỏ học 2 tuần nay rồi…
Cái gì? Tại sao lại bỏ học Đại ơi? Rồi mai mốt, nội sẽ phải giải thích với cha mẹ tụi mày thế nào?
Đại không im lặng nữa mà đứng dậy, nhìn bà nội và chị Hai, anh trở nên bình tĩnh lạ thường:
Nội hãy nhìn chị Hai đi. Chị ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào cũng bận rộn, quần áo bẩn là vì ai chứ? Cha mẹ cũng không trách em bỏ học để gánh vác gia đình. Em nghỉ học nhưng không lười biếng, mà em đi làm kiếm tiền giúp nội, tại sao lại không được chứ?
Lan nghe vậy, vừa đấm vào lưng em vừa khóc:
Tao cũng cố gắng mấy năm mà kiếm tiền giúp nội. Mầy cố gắng học hết phổ thông rồi đi làm cũng không ai ngăn cản. Bây giờ mầy chưa đến 14 tuổi, làm việc gì? Ai nhận? Ngay tao cũng không có nghề, lại chưa đủ 18 tuổi để ký hợp đồng, nên tao chỉ làm công việc lao động phổ thông. Công việc cắt chỉ quần áo dành cho người già và trẻ em, với đồng lương ít ỏi mà tao cũng phải chấp nhận. Ít tiền cũng hơn không có, mày hiểu chưa?
Lần đầu tiên Đại cãi lại chị gái của mình:
Chị nói em hãy cố gắng học đúng không? Học hết lớp 12 thì được gì chứ, hay chẳng qua cũng chỉ đi làm thuê thôi. Hoàn cảnh nhà mình thì sao? Nội ngày càng già yếu, các em nhỏ thì ngày càng lớn, đồng nghĩa chi tiêu càng tăng, và sau vài năm nữa chị cũng sẽ phải lấy chồng. Lúc đó thì sao?
Tao không lấy chồng được à? Tao ở đây lo cho các em, đừng nói nhiều nữa. Thử hỏi bây giờ đầu đủ tuổi thì ai người ta thuê chứ…
Đột nhiên Đại rút ra một ít tiền từ túi quần và đặt lên bàn, làm Bà Sáu và Lan vô cùng ngạc nhiên:
Mày lấy tiền ở đâu vậy? Đừng nói mày đi ăn cắp nhé, tao sẽ đập cho ngay lập tức…
Tiền này là tiền công mà người ta trả cho tụi em đấy. Tớ cùng Tý và Tèo trong xóm xin đi cõng gạch cho thợ hồ, làm kiếm tiền có gì xấu chứ?
Lan im lặng, nhìn thằng em trai cũng bắt đầu trổ mã. Mặc dù nó đã hứa sẽ thay Cha Má lo cho các em, nhưng những lời Đại vừa nói không hoàn toàn sai. Ở vùng quê này, dù học thêm vài năm nữa thì cũng chỉ làm lao động phổ thông. Chính Lan cũng chỉ vì lo lắng cho bà nội mà không bỏ học khi Cha Má gặp tai nạn, nhưng bây giờ, khi tưởng tượng Đại mang gạch dưới cái nắng chang chang, trong lòng Lan như đầy muối…
Nghe hai chị em trò chuyện, bà Sáu cảm thấy đau lòng, bước lặng lẽ đến bàn thờ của con trai, con dâu, thắp nhang rồi như muốn tâm sự:
Hai vợ chồng tụi bây giờ rủ nhau đi, Má giờ yếu lắm nên không giữ được những gì đã hứa, bây giờ Đại cũng muốn nghỉ học, đi làm thuê kiếm tiền để lo cho các em, tụi bây phải khôn ngoan phù hộ cho các em bình an nhé…
Bà vẫn chưa kịp nói xong thì hai bát nhang bỗng bùng cháy dữ dội. Lúc này, cả hai chị em quỳ dưới bàn thờ, kêu gào:
Cha ơi, Mẹ ơi…
Người khóc nhiều nhất là Đại, anh quỳ xuống xin lỗi Cha Mẹ vì đã không nghe lời Nội, cãi lại lời của chị Hai để tự ý bỏ học và đi làm thuê kiếm tiền. Trên bàn thờ, hình ảnh của anh Chính và chị Ngà cười hiền từ như thể tỏ ra vui mừng khi gặp mẹ và các em… Cuối cùng, bà Sáu lại là người mạnh mẽ nhất, bà gọi lũ trẻ:
Thôi mấy đứa lo học đi, còn con Hai không muốn ăn uống gì sao?
Dạ, Nội…
Khi chỉ còn hai bà cháu, bà Sáu nói với con Lan:
Nội nghe thằng Đại nói mà đau lòng, nhưng mỗi chiều phải chứng kiến con đi làm rồi còn lội sình kiếm con cua con cá, thì nội càng đau lòng hơn. Thôi thì tất cả cũng là tại nội không giữ được lời hứa với Cha Mẹ tụi bây…
Thấy Nội lau nước mắt, con Lan lại gần ôm lấy nội thủ thỉ:
Nội nuôi chị em con được như vậy là tốt lắm rồi, giờ chị em con đã lớn nên Nội nghỉ ngơi đi, việc thằng Đại bỏ học là lỗi của con, do con không kiểm tra bài vở của nó, nó đã nghỉ học nửa tháng mà cũng không biết gì, con xin lỗi nội…
Hai bà cháu ôm nhau lặng lẽ, Đại lén cầm tập tiền lẻ đưa cho nội:
Tiền là công mà em kiếm được, em đưa cho Nội đóng tiền học cho các em…
Bà Sáu nhận tập tiền lẻ mà Đại đưa, rồi cũng không biết nói gì, chỉ can đảm:
Đại phải hết sức cẩn thận nhé, không được làm quá sức, hèn chi đen thui hà…
Mai mốt khi xây xong công trình này, ông chủ hứa sẽ cho các em đi theo làm công trình khác, mai mốt lớn hơn một chút, ông sẽ cho các em học nghề thợ hồ luôn…
Nghe vậy, con Lan vội cắt lời:
Đợi một chút nào, thời nay không tin được ai hết, có lẽ ông ta chỉ muốn mua dễ dàng tụi bây rồi mang ra nước ngoài, không bao giờ có đường về đâu. Đợt này chị mày bỏ qua chỉ vì hoàn cảnh gia đình mà chấp nhận, nhưng còn việc đi theo ông ta làm nọ kia là chưa chắc đâu…
Con Lan bỗng nhớ hôm qua nghe bà chủ nói cần người ủi đồ, nhìn Đại có vẻ yếu đuối nhưng lại nhanh nhẹn, có thể làm việc đó. Dù tiền lương ít ỏi, nhưng có chị có em, lại còn quản lý được em nên không sợ chơi với bạn xấu. Lan nói với Bà nội và em:
Hôm qua chị nghe bà chủ nói đang cần người ủi đồ, sớm mai em đi cùng với chị xem thử, nếu được nhận vào làm thì tốt quá…
Đại im lặng, bởi anh đang nghĩ về Tý và Tèo, cả hai đều xin ông chủ đi cõng gạch kiếm tiền. Nhưng nếu bây giờ anh đi làm với chị Hai, thì còn hai đứa kia ở lại, liệu họ có ổn không? Anh nhìn lên nội rồi lại nhìn chị Hai, ngập ngừng:
Chị, cho Tý và Tèo đi cùng làm có được không?
Trời ơi, anh nghĩ tôi là ai vậy? Chỉ là người làm thuê thôi, tôi còn phải lo cho bản thân chưa xong, làm sao có thể bảo đảm cho cả đám nữa…
Sau khi Lan kết thúc câu chuyện của mình, cô nhận ra sự hối tiếc. Cô hiểu rằng ở một xóm nhỏ như thế này, ba thằng bạn đã thân từ thuở nhỏ, vậy nên mong muốn của em là đúng. Nhưng trong tình hình hiện tại, cô cảm thấy hoàn toàn bất lực. Liếc nhìn em trai, cô nói:
Trước hết, em nên xin vào làm cho tốt. Sau đó, nếu bà chủ cần người, chị em sẽ cố gắng xin cho hai đứa kia vào làm, được không?
Đại im lặng gật đầu, vì nó đã lớn và hiểu được những gì chị Hai vừa nói. Nó quyết tâm sẽ làm việc chăm chỉ, không chỉ để kiếm tiền nuôi nội và em, mà còn muốn bà chủ thương và nhận hai thằng bạn nó. Và từ đây, cuộc đời của hai chị em bắt đầu thay đổi…
Sau khi ký hợp đồng mới, bà Lan Anh rất phấn khích và quyết định ghé xưởng động viên công nhân. Bà đột nhiên giật mình khi nhìn thấy hai chị em cô đang ngồi dưới gầm cầu thang lột khoai lang ăn. Bà ngạc nhiên vì bữa cơm trưa được công ty tài trợ, vậy mà hai người lại không ăn mà thay vào đó là ăn khoai lang. Bà tự hỏi làm sao họ đảm bảo sức khỏe khi làm việc mà không ăn đúng cách.
Sau khi ăn xong, hai chị em nhanh chóng rời khỏi để tránh sự chú ý của mọi người. Nhìn thấy Đại trong bộ đồ công nhân thùng thình, bà tò mò muốn hỏi nguyên nhân. Nhưng vì sự tế nhị, bà dừng lại để quan sát. Đại giật mình khi thấy một phụ nữ ăn mặc sang trọng nhìn mình, và cảm thấy lúng túng. Bà Lan Anh lại gần và hỏi:
Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Đại lo lắng, vì chị Hạnh từ phòng nhân sự đã kể về hoàn cảnh của hai chị em, và nếu như tuổi cậu bé không đủ để ký hợp đồng lao động, có nghĩa là cậu phải nghỉ việc ngay lập tức. Cậu không biết người phụ nữ này là ai mà lại hỏi tuổi cậu, nếu nói thật và bị đuổi việc thì cậu phải lấy tiền đâu để đóng tiền học cho em. Vì vậy, cậu trả lời một cách khéo léo:
Dạ, cháu sẽ làm việc chăm chỉ ạ…
Nhận ra cậu bé trốn tránh câu hỏi của mình, bà Lan Anh hỏi tiếp:
Trưa nay công ty có cung cấp thức ăn ngon không? Cậu có cảm thấy ngon không?
Dạ, rất ngon ạ…
Rõ ràng cậu bé đã ăn khoai lang dưới gầm cầu thang, nhưng khi được hỏi, cậu lại nói dối. Điều này khiến bà thêm tò mò. Tuy nhiên, có lẽ có một lý do mà cậu không thể nói ra, bà hiểu điều đó và rời đi. Trưởng phòng Hạnh cũng cảm thấy bối rối khi bà chủ hỏi về Đại. Sau một thời gian suy nghĩ, cô quyết định nói thật với bà chủ về hoàn cảnh của hai chị em, và ý muốn giúp đỡ họ. Biết rằng việc nhận lao động chưa đủ tuổi là vi phạm luật, nhưng cô không thể đứng nhìn thấy hai chị em mồ côi đó mà không giúp đỡ…
Sau khi trình bày với bà chủ, cô không ngờ sẽ bị kỷ luật. Thay vào đó, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của bà Lan Anh đầy nước mắt. Bà nhớ lại cách đây khoảng hơn 8 năm, khi bà nghe tin về cặp vợ chồng bị tai nạn và qua đời, để lại 6 đứa trẻ cho một bà cụ già. Bà đã bàn với chồng và xin đưa đứa bé nhỏ nhất về nuôi, nhằm giảm bớt gánh nặng cho bà cụ. Nhưng không ngờ, bà cụ hiểu lầm và phản ứng dữ dội, tưởng rằng bà đang bắt cóc. Điều này khiến bà ngạc nhiên khi hai chị em mồ côi của cặp vợ chồng đó lại vào làm việc tại công ty của bà.
Trưởng phòng Hạnh lo lắng và không hiểu vì sao bà chủ lại khóc:
Thưa bà, tôi xin lỗi…
Bà Lan Anh vẫy tay:
Không sao, cô đi làm việc đi…
Khi cô Hạnh chuẩn bị rời đi, bà Lan Anh gọi lại:
Thằng bé mặc dù chưa ký hợp đồng nhưng vẫn được cung cấp xuất cơm trưa phải không?
Dạ… phòng tài vụ không chấp nhận…
Thật là…vậy còn cô chị thì sao?
Dạ, cô Lan có xuất cơm trưa nhưng gói mang về cho bà và em, còn tôi thì ăn mỳ gói hoặc khoai lang luộc…
Bà nhận ra rằng ngay trong công ty của mình cũng có tình trạng này mà bà không biết. Nếu không ghé công ty hôm nay, bà sẽ không hay biết gì cả. Bà im lặng rời đi xuống phòng tài vụ để yêu cầu cung cấp xuất ăn cho Đại, sau đó lẳng lặng rời về nhà…
Bầu trời buổi trưa nắng rực nhưng tâm hồn bà bỗng thấy nhẹ nhõm. Bà trách bản thân mình vì quá bận rộn và nhiều khi sơ suất, thiếu sự quan tâm. Bà mỉm cười và quyết định sẽ tìm cách giúp đỡ mấy bà cháu, hy vọng sẽ không bị xua đuổi như ngày xưa nữa…