Vượt sóng ngầm chương 21 | U ám

12/03/2024 Tác giả: Hà Phong 340

Vì Hoàng Vũ nghi ngờ Minh Nguyệt có liên quan đến hợp đồng xuất khẩu của mẹ, anh vội bám theo. Khi họ ra khỏi cửa quán cafe, Minh Nguyệt dừng lại và gọi điện thoại. Khoảng 15 phút sau, một chiếc xe màu đen cũng tới và cô nhanh chóng lên xe, sau đó xe lao ra vùng ngoại ô.

Hôm nay là ngày giỗ của Ba Mẹ, Lan và Đại đang chở nhau về nhà cũ. Đại, dạo này, đã trưởng thành hơn, và sau khi anh Hùng nghỉ việc, mọi việc đều do Đại gánh vác. Khi đang trên đường, một chiếc xe màu đen bất ngờ vượt lên, sau đó là một chiếc màu nâu cũng bám theo. Đại nhìn biển số của chiếc xe màu nâu và tăng tốc theo sau. Lan, ngồi phía sau, lên tiếng:

“Chạy chậm lại đi Đại…”

Đại giải thích:

“Tôi đuổi theo chiếc xe màu nâu của anh Vũ…”

Lan ngạc nhiên, mới lúc này cô chú ý đến chiếc xe màu nâu phía trước, nhưng không thể nhìn rõ do khoảng cách xa và xe chạy nhanh. Cô hỏi:

“Xe giống nhau đâu, và nếu là xe của anh Vũ thì thôi đi, đuổi theo làm gì?”

Nhưng Đại không dừng lại và còn tăng tốc. Khi chiếc xe màu đen rẽ vào một con đường nhỏ, chiếc xe màu nâu dường như muốn dừng lại. Đại nói với Hoàng Vũ:

“Chị Hai đợi ở đây, anh Vũ lên xe nhanh lên…”

Cả Lan và Vũ đều ngạc nhiên, nhưng cuối cùng Vũ cũng lên xe máy của Đại, trong khi Lan ở lại. Chiếc xe màu đen dừng trước một căn nhà cấp 4, và từ xe xuống ba người, một phụ nữ và hai người đàn ông. Vũ nhận ra đó là Minh Nguyệt và hai người đàn ông kia. Tình huống trở nên khó khăn, không biết làm thế nào để vào trong nhà, và nếu không vào được, họ sẽ không biết chúng đang làm gì. Trong lúc Vũ còn phân vân, Đại chạy xe vượt qua nhà rồi dừng lại. Anh nói:

“Anh đứng đây chờ, để em vào xem sao?”

Nhưng Vũ không đồng ý:

“Không được, nếu vào thì cả hai anh em cùng em quá nguy hiểm…”

Đại lý luận:

“Những người đó đều biết anh, còn em thì không. Em có thể rẽ sau và lên nhà từ phía sau rào. Nếu bị phát hiện, em chỉ cần nói đi săn rắn, đói bụng đến tìm ăn…”

Vũ cân nhắc:

“Vậy có ổn không? Làm sao anh biết được tình hình bên trong?”

Đại vui vẻ nói:

“Em có số của anh rồi. Nếu không có gì trong đó, em quay ra. Nhưng nếu có điều gì đó ở đó, em sẽ nhấn máy, và tôi sẽ gọi công an.”

Không chờ Hoàng Vũ trả lời, Đại đội nón vải, đeo khẩu trang và như con sóc biến mất vào ruộng phía sau ngôi nhà, chỉ trong chớp mắt không thấy nữa.

Đại vòng ra phía sau và dễ dàng lẻn vào bên trong hàng rào. Nghe tiếng quát tháo của một người đàn ông từ bên trong, Đại tiến lại gần. Nhìn qua khe cửa, cậu sửng sốt khi thấy Hoàng Vũ đang quỳ dưới đất, cùng với 3 người khác trong phòng. Một người trong số đó là một phụ nữ quen thuộc mà Đại không nhận ra từ đâu. Hai người kia thì lạ lùng.

Đại định báo cho Hoàng Vũ nghĩ ra cách để cứu anh Hùng, nhưng rồi sợ rằng mấy người kia sẽ làm gì với anh ta. Nhớ đến ký hiệu đã thống nhất với Hoàng Vũ, Đại nhấn máy để cảnh báo về mức độ nguy hiểm.

Trong khi chờ lâu mà không thấy Đại gọi ra, Hoàng Vũ quên hẹn ký hiệu với Đại bên trong. Cả hai đều tắt điện thoại nên khi Đại gọi, Vũ không biết. Anh đang nói chuyện với Lan khi cô hỏi:

“Thằng Đại đã vào trong rồi sao?”

Vũ kiểm tra điện thoại và thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Đại, rõ ràng cậu ấy gặp nguy. Không suy nghĩ, Vũ bấm số khẩn cấp 113 và chuẩn bị trình báo cho cảnh sát xã gần đó.

Cảnh sát xã nhận được thông báo và một viên cảnh sát trẻ trấn an:

“Anh bình tĩnh trình báo để chúng tôi lập biên bản.”

Vũ không kiềm chế được:

“Chuyện cứu người như chữa cháy, chờ ghi biên bản có kịp không?”

May một viên cảnh sát và hai người xã đội đến, và thấy Vũ hốt hoảng, họ hỏi:

“Tại sao anh la lớn ở đây? Anh có biết đang ở đâu không?”

Vũ tức giận:

“Ông làm việc gì vậy? Nếu vậy tôi sẽ tự đi cứu anh tôi dù có gặp nguy hiểm.”

Nói xong, anh quay xe chạy luôn. Dù chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe Vũ nói về việc cứu người, họ cũng vội vàng theo sau. Khi họ đến gần ngôi nhà, họ dừng lại để họi ý. Một viên cảnh sát gọi:

“Mở cửa!”

Trong phòng, Minh Nguyệt và hai tên giang hồ đang ép Hoàng Vũ ký vào tờ khai. Lúc đầu, Hoàng Vũ cương quyết từ chối nhưng bị hai tên đấm đá.

Từ ngoài cửa, Đại nhìn vào cảnh tượng bên trong nhà đầy căm phẫn nhưng không biết phải làm gì. Anh liên tục gọi điện cho Hoàng Vũ, nhưng kỳ lạ là Vũ không phản hồi. Một nửa muốn chạy ra, nhưng một nửa lại muốn ở lại vì nó không dám đối đầu với hai tên giang hồ xăm trổ đó. Khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, nó định chạy ra nhưng thấy hai tên giang hồ đang đưa anh Hùng vào trong một cái tủ, rồi khóa cửa lại. Đúng lúc đó, hai chiếc xe của cảnh sát 113 cũng đến, bọn chúng mở cửa và giả vờ bình tĩnh. Một viên cảnh sát hỏi:

“Có chuyện gì làm ầm ĩ thế này?”

Trước khi anh công an viên kịp trả lời, cảnh sát 113 đã xông vào nhà và trả lời:

“Có người báo cáo có vụ bắt cóc, yêu cầu kiểm tra.”

“Người báo là ai?”

Lúc này Hoàng Vũ đã nhìn thấy Đại và bước ra, nói:

“Chính tôi.”

Minh Nguyệt nhận ra Hoàng Vũ và rất sợ hãi:

“Anh Vũ, sao anh lại ở đây?”

Hoàng Vũ mặt đanh lại:

“Tôi hỏi cô, cô đang làm gì ở đây?”

Đại chạy ra và kể với cảnh sát:

“Bọn chúng đã nhốt anh Hùng trong đó.”

Không chỉ Hoàng Vũ mà cả hai tên giang hồ và Minh Nguyệt đều bất ngờ, không hiểu tại sao có một thiếu niên xuất hiện. Cô quát:

“Mày nói dối điều gì vậy? Cút đi!”

Đại không trả lời, chỉ dẫn cảnh sát đến căn phòng đã khóa cửa và nói:

“Bọn chúng đã nhốt anh Hùng ở trong đây.”

“Cởi khóa cửa.”

Khi biết đã bị phát hiện, một trong hai tên giang hồ chỉ vào Minh Nguyệt và nói với cảnh sát:

“Chúng tôi không làm gì hết, tất cả là do cô ta chủ mưu, chúng tôi chỉ thực hiện theo yêu cầu cô ta để kiếm tiền.”

Anh công an viên đẩy cửa và thấy phòng trống không có ai. Minh Nguyệt tỏ ra tự tin:

“Tôi đã nói không có gì mà các anh không tin. Hãy trừng phạt mạnh mẽ những kẻ cung cấp thông tin sai.”

Đại gọi vào cái tủ:

“Anh Hùng ơi…”

Có tiếng đáp từ bên trong. Lúc này Minh Nguyệt tái mặt, tay run run mở cửa tủ. Khi Việt Hùng được đưa ra, cả ba bị còng tay và đưa về công an. Minh Nguyệt mặt cúi gằm và khóc.

Việt Hùng bị đánh đập, mặt sưng phồng, máu chảy. Anh im lặng. Hoàng Vũ nói với Đại chở anh Hùng ra bệnh viện, nhưng khi nghe Lan đang trên xe, Hùng từ chối đi. Hoàng Vũ và Đại đều bối rối. Khi ra ngoài, Hùng nói:

“Tôi đã quá tin tưởng họ nên mới rơi vào bẫy của họ.”

Hoàng Vũ tỏ ra không hiểu:

“Nhưng tại sao ông lại bị họ bắt vào đây?”

Theo lời kể của Hùng, Hoàng Vũ hiểu rằng sau khi xong việc ở công ty, anh đã đến quán café để đưa Minh Nguyệt đi bệnh viện như đã hứa. Nhưng khi anh mới ra khỏi công ty khoảng 2 km, thì hai tên xấu xa đi trên 2 chiếc xe Hon đa chặn đường, bắt anh đến một nơi. Ban đầu anh không chịu, nhưng chúng đe dọa nếu không đi thì sẽ gặp nguy hiểm…

Khủng khiếp quá… Cô ta đã không còn là con người nữa rồi…
Sau đó, Hoàng Vũ tiếp tục kể cho Hùng và Đại biết, anh đang nghi ngờ Minh Nguyệt có liên quan đến việc thất bại của hợp đồng của bà Kim Liên, và cô ta có vấn đề với pháp luật. Nhưng anh không ngờ cô ta lại định hại anh Hùng để gánh tội cho cô ta…

Bỗng Đại hỏi:

Sao anh nghỉ lâu thế này?
Anh giật mình, nhận ra mọi người không biết anh nghỉ việc và đang làm ở công ty của Trần Dương. Nhưng anh phải trả lời thế nào? Trong lúc anh còn băn khoăn, Hoàng Vũ nói:

Tôi đang tính sáp nhập công ty của Lan vào công ty tôi. Anh về làm quản lý giúp tôi được không?

Tôi…

Anh yên tâm, về làm cho tôi và Lan, chúng tôi sẽ không để anh thiệt đâu…

Việt Hùng im lặng. Mỗi lời nói của Hoàng Vũ như một đòn đau thấu thịt vào trái tim anh. Tất cả đã rõ, hai người đang hạnh phúc và đã có kế hoạch sống chung. Anh không muốn làm trở ngại cho họ. Nhưng bây giờ anh không biết phải trả lời thế nào khi chính Hoàng Vũ và Đại lại là những người đã cứu mạng anh. Anh quay mặt lên bầu trời, cố gắng kiềm chế cảm xúc và tìm kiếm một tia hy vọng trong lòng mình, nhưng không thấy. Bầu trời lúc này trở nên u ám như tâm trạng của anh.

Bài viết liên quan