Vượt sóng ngầm chương 22 | Lời xin lỗi muộn màng

12/03/2024 Tác giả: Hà Phong 655

Trên đường bị áp giải về nhà, Minh Nguyệt vẫn giữ thái độ lầm lỳ im lặng, còn hai tên khác thì luôn lên tiếng kêu oan và đổ tội cho cô. Mặc dù nghe những lời tố cáo từ 2 tên giang hồ, nhưng cô vẫn không trả lời lại bất cứ điều gì. Khi đến cơ quan cảnh sát, cô được đưa vào phòng xét hỏi, trong khi hai tên kia bị nhốt ở một nơi mà cô không biết…

Nhìn thái độ bất cần của cô, đội trưởng Nguyễn Trâm chỉ có thể lắc đầu. Đẩy ly nước ra trước mặt Minh Nguyệt, chị nói:

Chào cô…

Chào…

Dù cô có vẻ lầm lỳ, nhưng khi nghe đội trưởng Trâm nói, cô vẫn trả lời, mặc dù chỉ là một câu nói cụt lủn. Đội trưởng tiếp tục:

Cô thuê ngôi nhà đó để làm gì khi cô đã có nhà riêng?

Chị nói thật buồn cười, tôi có tiền thì tôi muốn thuê đâu cũng được. Tôi không cần phải trả lời câu hỏi này…

Nhưng đây là nơi xảy ra vụ án, chúng tôi phải có câu trả lời. Rõ ràng trước khi bắt cóc anh Việt Hùng, cô đã lên kế hoạch từ trước, và ngôi nhà vắng vẻ là địa điểm mà cô đã chọn…

Cô không trả lời, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. Một điều cô không hiểu là tại sao Hoàng Vũ, con trai của bà ta, lại biết về nơi đó? Tại sao sau vụ hợp đồng, công ty của bà ta không phá sản? Cô im lặng, tỏ ra lạnh lùng bất cần…

Đội trưởng Trâm không lạ gì với loại tội phạm như cô, chúng thường lầm lỳ và nguy hiểm. Để biết được mục đích của cô, anh cần khai thác hỏi cung ngay, đồng thời cử trinh sát điều tra tại địa phương cô sống. Anh không để cô kịp suy nghĩ mà tiếp tục tấn công:

Theo như anh Hùng khai thì chị và anh ấy làm cùng công ty một thời gian khá dài, hai người không có mâu thuẫn gì, thậm chí chị còn có cảm tình với anh ấy…
Khi nhắc đến Việt Hùng, cô chú ý lắng nghe. Khi đội trưởng im lặng, cô hỏi:

Anh ta còn nói gì về tôi?

Anh Hùng thú thật là cũng có cảm tình với cô, nhưng sau đó cô tham phú phụ bần bỏ anh ta để yêu Hoàng Vũ…

Vậy tại sao anh ta không nói? Đồ ngốc…

Cô giật mình, nhận ra lỗi sai của mình. Nếu anh ta nói ra tình cảm của mình, cũng không thể tránh khỏi. Cô đã gần được gặp bà Kim Liên để thực hiện âm mưu trả thù. Khi thấy Hoàng Vũ ở kho vải, cô chụp hình và gửi cho bà Kim Liên…

Quả thật, việc này có tác dụng, nhưng bà Kim Liên, một người cáo già, không phải dễ bị mắc lừa. Bà hỏi về cô gái trong hình cùng con trai, tỏ ra tức giận khi biết cô là một cô gái mồ côi. Bà chửi rủa con trai không tiếc lời, nhưng Hoàng Vũ không cãi lời mẹ, chỉ nói rằng sẽ về để giải thích.

Cô tính toán tìm cách tách rời Hoàng Vũ ra khỏi bà Kim Liên. Cô tỏ ra có tình cảm với Hoàng Vũ, nên khi anh ở nhà, cô tỏ ra lạnh lùng, mơn trớn. Mặt khác, cô lại quan tâm khuyên anh tránh mặt một thời gian để Lan được yên tâm. Đối với Hoàng Vũ, điều lo lắng nhất là Lan. Khi nghe Minh Nguyệt nói, anh giật mình. Tại sao anh không nghĩ đến điều đó từ trước? Anh biết tính mẹ, nếu không đồng ý, mẹ sẽ không bao giờ để người đó được sống yên thân. Cô đã quá khổ, thậm chí không dám ăn miếng thịt ngon mà để mang về cho Nội và các em. Nếu anh ngang bướng hơn, mẹ anh sẽ làm khổ cô ấy hơn. Anh lên kế hoạch để đảm bảo cô ấy có cuộc sống tạm ổn, dù mẹ có gây khó khăn, với số tiền đó, mấy bà cháu cũng không lo. Anh cũng đảm bảo có nơi ăn chốn ở cho bà cháu, và để lại một số tiền làm vốn cho họ.

Nhưng việc nhân nhượng mẹ và ra đi lại trở thành kế hoạch của cô. Khi cô ở một mình, qua lời xúc xiểm, làm bà Kim Liên cảm thấy như một anh hùng. Bà tỏ ra hài lòng khi nghe cô nói mình tài giỏi nhưng bà Lan Anh lại nắm quyền. Hơn nữa, cô thấy bà Lan Anh thân mật với Lan, và cậu em tên Đại không có trong danh sách ký hợp đồng nhưng vẫn được ăn cơm trưa. Bà Kim Liên điều tra và xác nhận những lời cô nói hoàn toàn chính xác, vì vậy bà yêu cầu Lan Anh phải giải thích. Bà cho rằng Lan Anh đã vượt quyền, không coi bà ra gì, và làm trái quy định của công ty. Sau cuộc cãi vã đó, Lan Anh tự ái và giao lại quyền điều hành cho chị gái.

Sau khi loại bỏ hai trở ngại, cô bắt đầu hành động. Tình cờ ngồi uống cà phê với một người bạn, cô nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông về tình hình chiến sự giữa Nga và Ukraina. Hợp đồng xuất khẩu sang Nga cần phải hoàn thành trong thời gian ngắn do tình hình căng thẳng, và họ đang tìm một đối tác có khả năng đảm nhận hợp đồng này. Cô tìm cách tiếp cận và giới thiệu bản thân là phó giám đốc của công ty cần tìm nguồn hàng. Hai người môi giới vô cùng vui mừng và bắt đầu thảo luận với cô. Sau đó, cô rót mật vào tai bà Kim Liên và nói rằng nếu gói hợp đồng này thành công, chắc chắn bà Lan Anh sẽ phải sáng mắt ra và hoàn toàn tôn trọng sự tài giỏi của chị mình.

Cô ta bất ngờ giật mình khi nghĩ rằng có thể hai tên giang hồ đã tiết lộ rằng cô thuê họ để tấn công hai người môi giới. Nếu điều này trở thành sự thật, bà Kim Liên có thể sẽ bị rắn rết. Đội trưởng Trâm nhấn mạnh:

“Chị Kim Liên thật sự yêu quý cô.”

Câu nói của Trâm khiến cô ta giật mình và phản đối:

“Yêu quý gì, bà ta đã chết rồi sao?”

Cô nhận ra sự lỡ lời của mình nhưng không thể thu hồi. Trâm tiếp tục:

“Tôi không hiểu. Cô thích anh Hùng, nhưng lại thuê người đánh đập anh ấy, và khi muốn làm con dâu của bà Kim Liên, lại gây hậu quả cho bà. Vậy cô muốn gì?”

Cô tỏ ra đau khổ và giải thích:

“Tôi thực sự thích anh Hùng, nhưng anh ấy lại thích Lan, một cô gái nghèo khó. Tôi cố gắng giúp anh ấy nhìn ra sự thật, nhưng sau đó anh ấy lại quay sang Hoàng Vũ với mục đích tiền bạc.”

“Sau đó, cô tấn công Hoàng Vũ?”

“Tôi làm vậy chỉ để anh Hùng sáng mắt. Nhưng ông trời như trêu đùa tôi. Khi Lan bị sa thải, tôi lại chứng kiến anh Hùng và Lan đi lại cùng nhau.”

“Vậy tại sao cô lại muốn trả thù bà Kim Liên?”

Cô tránh né vấn đề chính của mình và nhanh chóng chuyển hướng:

“Tôi không trả thù bà ta, chỉ muốn giúp bà. Nhưng bà ta cứ đẩy tôi ra xa.”

“Tiếp tục nói đi.”

“Tôi cảm thấy bà ta không muốn tôi làm con dâu, dù tôi đã giúp bà gặp Lan. Nhưng sau đó, bà ta không làm gì để giúp cô ta.”

Đội trưởng Trâm chỉ biết lắc đầu. Cô gái tên Lan đã phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng vẫn không hèn mạc. Nếu cha mẹ của cô ta chứng kiến cảnh này, họ sẽ đau lòng. Lan, một cô gái mồ côi, vẫn giữ vững lòng can đảm và trách nhiệm trong gia đình.

Thấy đội trưởng Trâm im lặng, Minh Nguyệt nghĩ rằng cô này đang đồng tình với ý của mình và tiếp tục:

“Cùng là phụ nữ, cán bộ chắc hiểu hoàn cảnh của tôi khi thấy người tôi thương bị cô ta cướp mất. Nếu chỉ để họ hạnh phúc hoặc đối xử tốt với họ thì còn chấp nhận được, nhưng cô ta lại tấn công con trai bà chủ với tham vọng chiếm công ty. Cô ta tự tưởng những việc mình làm không ai biết…”

“Và cô đã hành động?”

“Cán bộ nói ‘hành động’ nghe như là quan trọng, nhưng thực ra tôi chỉ gửi ảnh cho bà chủ để bà cảnh báo con trai. Thuê cô ta làm việc, lại phải trả tiền công, nhưng con trai mình lại phải làm việc cật lực…”

Trước khi đội trưởng Trâm có ý kiến, trinh sát Mạnh Thắng về. Anh này trao đổi với Trâm và khiến Trâm tức giận. Minh Nguyệt đứng dậy và nói với trinh sát Thu Lan:

“Cho cô ta viết lời khai và nộp cho tôi…”

Trở lại với Minh Nguyệt, đội trưởng Trâm nói:

“Cô viết lời khai và hy vọng cô sẽ khai báo thành thật để nhận khoản hồng từ pháp luật. Ngày mai lúc 8 giờ tiếp tục…”

Không rõ Mạnh Thắng nói gì mà Trâm nhìn cô với ánh mắt tức giận, Minh Nguyệt năn nỉ:

“Em xin anh nói cho cán bộ hiểu, tất cả chỉ là hiểu nhầm…”

Thu Lan nhắc nhở:

“Đề nghị cô nghiêm túc…”

Cô ta gạt tờ giấy sang bên và gục đầu lên cánh tay. Trong khi đó, hình ảnh của mẹ cô hiện lên trong đầu với ánh mắt trách móc, cô ta chỉ biết ôm đầu và thốt lên: “Mẹ ơi, con xin lỗi…”

Bài viết liên quan