Vượt sóng ngầm chương 3 | Công việc mới
Khi Đại nhận ra người phụ nữ đó là bà chủ, anh ta tỏ ra lo lắng và chỉ mong sớm kết thúc giờ làm để thông báo cho chị Hai. Khi nhà ăn mang đến một phần cơm, Đại ngạc nhiên và lo sợ, lắp bắp từ chối:
Dạ, em không nhận đâu ạ, em ăn no rồi…
Chị Thanh nhà bếp mỉm cười an ủi cậu ta:
Đây là lệnh của bà chủ, chị chỉ làm theo yêu cầu thôi, nếu em không nhận thì gặp bà chủ trình bày lý do nhé…
Đại nghe thấy vậy, càng lo lắng hơn. Anh ta vội vã nhận phần cơm và cảm ơn:
Dạ, em nhận, em cảm ơn ạ…
Từ ngày mai, em xuống nhà ăn nhận cơm ăn nhé…
Dạ…
Đại cảm thấy ngạc nhiên và xúc động, hai giọt nước mắt rơi xuống má anh ta từ bao giờ. Cầm phần cơm thơm mùi thịt, anh ta hít hà hương thơm và tưởng tượng mấy đứa em ở nhà sẽ vui đến nhường nào. Sứ, em nhỏ nhất, sẽ bám lấy anh và chờ anh về. Chiều nay anh sẽ cho các em ăn một bữa thịt mà họ đã lâu không được thưởng thức…
Anh đã quên đi lo lắng khi gặp bà chủ trưa nay, vì vui vẻ với các em khi được bữa ăn ngon lành. Nhưng khi nhớ ra, anh nhìn quanh và không thấy chị Hai đâu, liền hỏi Nội:
Nội có thấy chị Hai không?
Hình như có chuyện gì đó, nên sau khi điện thoại xong, chị ấy chỉ nói với Nội là đi một lát rồi về ngay thôi…
Vậy chắc bà chủ gọi cho anh nghỉ việc rồi, nhưng tại sao bà chủ lại cho anh ăn cơm nhỉ?
Chờ chị Hai về rồi hỏi đi, Nội không biết gì cả…
Thực ra, khi Lan về nhà, cô nhận được điện thoại từ chị Hạnh phòng nhân sự, chị Hạnh muốn gặp riêng cô nên cô vội vàng đi mà không kịp giải thích cho Nội. Trên đường đi, cô lo lắng và suy nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra, vì chưa bao giờ chị Hạnh gặp riêng cô như vậy…
Điểm hẹn là một quán cà phê bình dân và chị Hạnh đã đứng chờ cô ở cửa. Khi họ vào trong, chị Hạnh nói nhỏ vào tai cô:
Bà chủ muốn gặp em đó…
Lan tỏ ra lo lắng:
Có chuyện gì không chị? Liệu bà chủ có biết chuyện chị cho Đại làm không?
Bà chủ biết rồi, nhưng tôi nghĩ chắc không có gì đâu…
Sao em thấy run quá à…
Chị Hạnh chưa kịp trả lời, hai chị em đã vào, Lan lễ phép chào bà chủ, Bà Lan Anh gật đầu rồi chỉ cái ghế đối diện, nói cô ngồi xuống, sau đó bà quay sang chị Hạnh:
Hạnh bận thì về đi, cô nói chuyện với em Lan được rồi, cảm ơn…
Chị Hạnh hơi ngạc nhiên, nhưng cô hiểu rằng bà chủ muốn nói chuyện riêng với Lan và không muốn mình ở đó, nên cô lễ phép đứng dậy chào:
Vậy con xin phép về trước…
Bà Lan Anh gật đầu rồi nhìn Lan:
Con tên Lan?
Dạ…
Còn em trai tên Đại…tên của một loài hoa…
Lúc này Lan nhớ ra rằng, ngoài Đại, tên của 5 chị em cô đều là tên của những loài hoa mà cha mẹ đã đặt cho các con. Cô chỉ biết cúi đầu và lễ phép trả lời:
Dạ…
Bà chủ hỏi một câu khiến Lan giật mình:
Thằng Sứ nay mấy tuổi rồi?
Lan ngạc nhiên:
Dạ… Sao Bà chủ lại biết tên của em con là Sứ?
Bà Lan Anh kể cho cô nghe về ngày mà cha mẹ cô vừa qua đời, và ông bà muốn nuôi đứa em tên Sứ. Nhưng bà nội hiểu lầm và từ chối, không ngờ rằng hai chị em lại vào công ty của gia đình bà làm việc… Bà Lan Anh hỏi tình hình cuộc sống của các cháu, và có ý muốn giúp đỡ nhưng cô khéo léo từ chối.
Con xin chân thành cảm ơn bà chủ. Nhưng cuộc sống của mấy bà cháu nay đã ổn định, chỉ mong bà chủ cho em Đại có việc làm. Với lương của hai chị em, chúng tôi có thể xoay sở được ạ…
Thằng Đại phải đi học, không thể tiếp tục làm việc…
Lời của bà chủ khiến Lan tái mặt. Nếu chỉ có lương của mình, cô chỉ đủ đóng tiền học, nhưng tiền ăn thì lấy ở đâu? Các em càng lớn, chi phí càng tăng. Nếu Đại không được làm việc ở đây, anh ta sẽ phải đi cõng gạch như trước, mà điều đó cô không muốn…
Ý Lan thế nào?
Tiếng của bà Lan Anh làm cô giật mình. Không còn cách nào khác, cô đành nói thẳng:
Dạ, xin bà chủ cho em Đại được làm việc ở đây. Em sẽ cố gắng. Nếu không, em sợ em sẽ phải đi cõng gạch cho công trình như trước, điều đó là không thể chấp nhận…
Ai nói với cô là Đại phải đi cõng gạch? Đại bấy nhiêu tuổi mà phải đi học chứ?
Nhưng…
Ta hiểu. Bây giờ ta sẽ chuyển cô lên phụ việc cho phân xưởng cắt 3 tháng, sau đó chuyển sang phân xưởng may cũng 3 tháng. Việc này sẽ do chị Hạnh sắp xếp, mức lương sẽ bằng của hai chị em…
Bà chủ quan tâm như vậy nhưng Lan vẫn lo lắng. Nếu chỉ vậy thôi, là đủ. Nhưng nếu còn phải trả tiền học cho Đại thì rõ ràng không ổn. Hơn nữa, Đại sẽ không bao giờ ở nhà, và lại giấu bà và chị Hai để đi cõng gạch. Nhưng với sự quan tâm của bà chủ, cô không thể nói gì thêm. Cô trả lời nhẹ nhàng:
Dạ, con cảm ơn…
Nhưng sao lại buồn?
Dạ, không có gì ạ…
Nhìn cô gái trẻ, từ khuôn mặt đến ánh mắt, bà Lan Anh bị cuốn hút. Bà hỏi dò:
Ta muốn cô đi học lớp quản lý buổi tối được không?
Dạ, không ạ…
Ta đã nói hết đâu mà đã trả lời. Có nghĩa là ban ngày vẫn đi làm, buổi tối đi học lớp quản lý doanh nghiệp ở các trung tâm…
Dạ, con cảm ơn bà chủ nhiều, nhưng con không thể đi học…
Đôi mắt buồn nhìn vào một điểm cố định, Lan cảm thấy như bà chủ đang giấu điều gì. Lát sau, bà nói:
Nếu con đồng ý đi học, ta sẽ cho Đại tiếp tục làm việc ban ngày, tối hai chị em đi học. Thời buổi này mà không có kiến thức thì không làm được việc gì?
Bà chủ có điều gì muốn nói không? Có thể nói với con được không?
Một thoáng giật mình, bà Lan Anh nhìn cô rồi lắc đầu:
Không có chuyện gì. Ta chỉ muốn giúp hai chị em thôi. Cũng may hồi đó bà nội cô phản đối, nếu không thì…
Biết bà chủ có điều gì đó khó nói, nhưng cô không dám hỏi. Cô lấy làm thắc mắc là tại sao bà chủ lại gặp cô? Tại sao lại muốn cô học quản lý, trong khi về chuyên môn ngành may cô không biết gì? Một điều nữa, tại sao lại thay đổi chỗ làm sau mỗi 3 tháng? Có ý gì đằng sau không?
Hai người bỗng im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Lan nghĩ rằng cô sẽ làm theo ý của bà chủ, rõ ràng bà muốn giúp cô và có một kế hoạch nào đó mà không nói ra. Nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà, cô bỗng xúc động khó nói thành lời. Từ đây, cuộc đời Lan cũng rẽ sang một hướng khác…
Cả phân xưởng cắt xôn xao khi thấy phòng nhân sự thuyên chuyển thêm nhân sự mới, với chức năng…phụ việc. Cả phân xưởng cười ồ khi nghe trưởng phòng nhân sự nói, tưởng về đây làm giám sát hay gì đó, chứ làm phụ việc thì có khác gì tạp vụ đâu. Ban đầu Lan cũng đỏ mặt mắc cỡ, đúng như lời bà chủ nói, mình không có trình độ kiến thức nên dễ bị người ta coi thường. Cô bặm môi đứng im không nói gì, mặc kệ những ánh mắt coi thường và những lời to nhỏ mỉa mai…
Đi theo anh…
Tiếng nói phía sau làm Lan giật mình quay lại thì thấy đó là Việt Hùng. Cô biết tên anh bởi mỗi lần xuống nhà ăn cơm, cô thường thấy anh ngồi ăn im lặng một mình. Thật tình, cô không biết anh làm ở vị trí nào trong phân xưởng này, nhưng trong tình huống như thế này, có ai đứng về phía mình là quý lắm rồi. Cô trả lời:
Dạ…
Việt Hùng dẫn cô về phía cuối phân xưởng, giao cho cô sắp xếp những vải thừa thành từng loại rồi đóng vào bao. Cô biết công việc này thường làm bởi nam giới, và với cô gái mảnh mai như Lan, nó quả là quá sức. Nhưng với Lan, cô hoàn toàn không sợ. Làm công việc gì cũng được miễn là có tiền để mang về cho gia đình, và bây giờ cô còn một nhiệm vụ nữa là thực hiện lời hứa với bà chủ…
Quyết tâm và cố gắng là thế, nhưng với công việc này, đối với một cô gái như Lan thì thực sự quá sức. Hết giờ làm cũng là lúc toàn thân cô mệt mỏi rã rời. Khi mọi người trong phân xưởng đã ra về mà cô vẫn ngồi lại, cô giả vờ làm nốt công việc để mọi người không chú ý. Nhưng thực ra, cô muốn được nghỉ ngơi. Bỗng tiếng cười từ phía sau làm cô giật mình. Thì ra Việt Hùng sau giờ làm đi mua hai ly nước ép trái cây mang lại cho cô. Sợ anh nhìn thấy hộp đồ ăn mình để dành, cô vội cất vào giỏ xách nhưng anh đã nhìn thấy và giữ tay cô lại.
Tại sao em không ăn cơm? Vậy sức đâu mà làm chứ?
Em…em ăn rồi…
Thế hộp cơm này là gì? Em nói đi…
Lan im lặng. Bỗng cô cảm thấy tủi thân khi có người khác quan tâm đến mình. Trước giờ, dù có một miếng thịt hay con cá, cô cũng không dám ăn mà khéo léo mang về. Nhưng tất cả những điều đó cô cảm thấy bình thường. Hôm nay vừa mệt vừa đói, nên khi nghe Việt Hùng quan tâm, cô lại muốn khóc. Nhưng nghị lực trong cô như ngăn lại. Lan quay nhìn đi nơi khác như muốn dằn cảm xúc và nuốt những giọt nước mắt vào trong. Quay sang nhìn Hùng, cô cứng rắn trả lời:
Ừa, em không ăn đồ ăn đó. Có sao đâu?
Việt Hùng ngạc nhiên, anh không hiểu vừa mới đây thôi hai mắt cô đã ngập nước, nhưng bây giờ cô trả lời như không có gì xảy ra. Tình thế hoàn toàn đảo ngược khi người bối rối lại là anh.
À… thì anh hơi ngạc nhiên và lo em ăn uống không đủ chất rồi ảnh hưởng đến sức khỏe…
Thấy cô im lặng, anh hỏi tiếp:
Mà tại sao em lại nhận công việc này?
Câu hỏi này chính cô cũng không trả lời được. Thôi thì cô cũng trả lời cho qua chuyện:
Vì em thích…
Việt Hùng chưa kịp phản ứng, thì bỗng tiếng gọi từ phía sau:
Anh Hùng…
Cả hai giật mình quay lại thì thấy Minh Nguyệt đang chạy đến, gương mặt khó coi khi nhìn thấy anh và Lan ngồi cạnh nhau, cô ta tỏ ra khó chịu:
Tại sao anh lại còn ngồi đây? Để người ta chờ mãi…
Anh có việc, mà em cứ về trước chứ việc gì phải chờ…
Việc gì? Có phải việc ngồi với cô ta không?
Em vừa nói gì thế hả? Em quản lý anh đấy à…
Miệng nói nhưng Việt Hùng đứng dậy kéo tay cô ta ra ngoài, đúng lúc đó thì thằng Đại cũng vừa tới. Nhân cơ hội đó, Lan cũng đứng lên nhanh chóng theo em ra về. Cô không muốn chứng kiến hai người cãi nhau, cũng như nghe những lời giải thích từ Hùng. Chiều đã tắt nắng nhưng không khí vẫn còn ngột ngạt. Lan vươn vai hít một hơi đầy lồng ngực, để chuẩn bị bước vào cuộc chiến mới với công việc và thử thách mới…