Nhân duyên khó tránh chương 28 | Bản án
Nơi nương tựa duy nhất cũng bị từ chối, khiến Hạ Trâm tỏ ra tức giận. Cô tự hỏi làm thế nào một gia đình giàu có như nhà Ái Vân, với tư cách vững chắc như nhà Tuấn Anh, lại không thể đối mặt với nhau. Liệu phải chấp nhận cảm giác tức này suốt đời hay sao?
Hạ Trâm đang nghĩ cách đối đầu với Tuấn Anh, khi ông Khoa một lần nữa nhắc nhở:
- Tôi đã nói trước đấy rồi! Không là không được!
- Vâng… Vâng… Tôi nhớ rồi!
- Nếu Ái Vân đòi đồng thủy, con phải biết làm thế nào! Nhớ câu nói cũ: Trên đời có nhiều đàn ông tài giỏi và đẹp trai, con không nên là đứa ngu ngốc để không phải thiệt thân.
- Tôi hiểu rồi. Bố yên tâm!
Ông Khoa hy vọng con gái mình sẽ đúng đắn và cẩn thận. Trước độ quyết liệt của hai ông bố, Hạ Trâm tạm thời im lặng, quyết định chờ vài ngày trước khi đưa ra quyết định tiếp theo. Nhưng, có người nói: “Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.” Ái Vân, mặc dù thủ đoạn, nhưng về kiên nhẫn và IQ thì không cao.
Buổi chiều khi đi chơi với Tấn Sang, gặp chị em Bảo An, Ngọc Anh đang dạo bước ở công viên nước. Ái Vân, với tính cách thích gây sự, lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Bảo An, không chịu nổi, đã chọn đối đầu với cô ta.
- Chị em nhà mày muốn đối đầu với tao à?
Bảo An không chịu được giọng hách dịch, trả lời mạnh mẽ:
- Chị ít tuổi hơn chị gái tôi. Bố mẹ chị dạy lịch sự không?
- Tôi nói gì tôi thích!
- Hai người hợp nhau đấy. Kẻ phụ bạc gặp kẻ tiểu nhân dân trí thấp. Một cặp đôi hoàn hảo!
Ngọc Anh can thiệp, đánh vào khuôn mặt hùng hổ của Ái Vân và cảnh báo:
- Ăn nói cẩn thận! Mẹ tôi không phải để cho cô thích nói gì là nói.
Câu chuyện leo thang khi Ái Vân thách thức, nhưng cuối cùng, cô bị đánh lại. Ngọc Anh cảnh báo:
- Nếu tiếp tục, tôi sẽ đưa lên mạng, cả nước sẽ biết giáo viên đánh người.
Tấn Sang bênh vực Ái Vân, khiến Ngọc Anh khinh bỉ:
- Hãy quay lên, nhớ quay rõ, không đủ ý tôi sẽ kiện. Mặt xinh, tướng tá anh thư sinh, nhưng sao lại có mùi? Tôi là giáo viên, không phải con người à? Các người chỉ biết chèn ép, bắt nạt, người ta không được phản kháng à?
- “Cô dám nói lý và đánh người, hôm nay tôi sẽ làm cho hai chị em cô trở thành tâm điểm trên mạng!”
- “Anh! Đăng lên mạng đi, chúng nó phải nhìn mặt mình chút. Cái con gái này giữa đường làm gì, không phải cô giáo nào cũng thế đâu, dạy ai mà ngáo ngơ!”
Tấn Sang, sau khi dọa nạt hết cạn bã, Ái Vân hắng miệng thêm, nhưng Ngọc Anh vẫn bình tĩnh không để ý.
- “Tôi trên trường là giáo viên, nhưng ra ngoài tôi chỉ là người thường. Ai bắt nạt tôi hay người thân tôi, tôi không chịu đựng, đặc biệt là khi nói xấu về bố mẹ tôi. Tôi sẽ dạy dỗ đến nơi.”
- “Được lắm! Nếu mày không biết điều, tôi sẽ bảo bạn trai tao để chúng mày nổi như cồn ngay!”
- “Thích thì làm đi, nhưng phải xác định hai thằng đó có đủ sức mạnh không rồi hãy làm lớn tiếng!”
Tấn Sang vẫn quay camera, Ngọc Anh bước nhanh, tay như tia chớp, quật mạnh chiếc điện thoại của Tấn Sang vào bồn nước. Tiếng vụng cảm làm cho hai kẻ kia mặt mày xám ngoét rồi đỏ bừng. Ái Vân như điên dại, gào thét mất kiểm soát.
- “Con chó này! Mày làm gì ném điện thoại của người yêu tao thế?”
Ái Vân, một lần nữa, tự làm mình bẽ mặt, gào thét và đe dọa. Ngọc Anh phủi tay nhẹ và nói với Tấn Sang:
- “Điện thoại của anh có chân tự nhảy xuống nước, mua cái mới đi!”
- “Cô…”
- “Nếu là trường hợp khác, có thể đền bù, nhưng với hai kẻ như chúng mày, không xứng đáng đâu. Đây là bài học, đừng làm quá!”
Chuyện nhỏ tự giải quyết, Ngọc Anh không kể với anh trai, chỉ nhắc nhở Tuấn Anh cẩn trọng với gia đình Hạ Trâm và Ái Vân. Tuấn Anh, nhạy bén, đoán ra sự việc và cảnh báo em:
- “Nếu họ còn gây sự, nói cho anh biết, không được giấu!”
- “Vâng, anh yên tâm!”
Lễ cưới diễn ra, hạnh phúc của Tuấn Anh và Ngọc Nhi bắt đầu, và họ sắp chào đón thêm thành viên mới.
Sau thời gian chờ đợi, cô bị đau bụng và được đưa vào bệnh viện. Kết quả xét nghiệm gây kinh ngạc: nước uống có chứa thuốc phá thai.
- Trong lúc mọi người lo lắng cho sức khỏe của hai mẹ con Nhi, bác sĩ đưa tin may mắn:
- Gia đình đã đưa đến kịp thời và thai phụ chỉ mới uống ít nên thai nhi vẫn an toàn. Tuy nhiên, sức khỏe của hai mẹ con đều yếu, cần sự chăm sóc đặc biệt.
- Cảm ơn các bác sĩ rất nhiều ạ!
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Bạn đợi ở đây, sau đó chúng tôi sẽ đưa sản phụ về phòng nghỉ.
- Vâng, vâng.
Tuấn Anh, thường hiếm khi rơi nước mắt, nhưng lần này anh khóc trước mặt mẹ và em gái. Thùy Dung vỗ nhẹ vai con trai và an ủi:
- Đừng sợ! Mẹ con sẽ mau khỏe mạnh thôi!
- Con…
- Bác sĩ đã nói thai nhi không sao, vợ con cũng không sao. Chỉ là tạm thời mất sức chút thôi, hai mẹ con của con sẽ chăm sóc cẩn thận. Đừng lo nữa!
- …
- Nào, Nhi đã tỉnh rồi! Chúng ta hãy đưa vợ con về phòng nghỉ thôi!
Cuộc tiệc cưới bị gián đoạn, nhưng sau khi chờ cho bữa tiệc kết thúc, Trung Kiên và gia đình đến bệnh viện thăm con dâu. Nghe Thùy Dung kể lại, ông Đức – bố của Kiên – nói:
- Có lẽ có người cố ý hại con bé đấy!
- Vâng, con cũng nghĩ vậy!
- Bố thấy Kiên và Hiếu hãy làm rõ vụ này! Người coi thường sinh mạng người khác phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
- Vâng, con sẽ không để kẻ gây hại gia đình mình yên ổn đâu.
Trung Hiếu, nhìn cháu mình ngồi buồn bã, vẻ mặt đầy tủi thân, nghẹn ngào. Hắn đã chờ đợi ngày kết hôn mà giờ lại phải đối mặt với tình hình này. Hận thù bùng lên, quyết tâm khiến những kẻ gây hại phải trả giá.
- Vụ bé Ái Vân thuê người hại cháu Nhi, vợ em đã thu thập đủ chứng cứ. Và vụ cô Hạ Trâm thuê người phá nhà hàng, thu tiền bảo kê, người của Tuấn Anh cũng đã tra rõ. Chờ vụ này rõ ràng, vợ em sẽ tống cả bọn chúng vào tù.
- Được rồi! Còn lại để anh lo. Chú thím, giúp anh thủ tục trước tòa nhé.
- Vâng.
Nhìn Nhi đã tỉnh lại, Thùy Dung đẩy cả gia đình ra về nghỉ ngơi. Trong bệnh viện, chỉ còn hai bà và Tuấn Anh ở lại. Tiếc nuối cho cuộc hôn nhân mới bắt đầu, nhưng cũng có niềm vui khi sắp chào đón thành viên mới.
Chia tay mọi người, Thùy Dung và bà Hằng ngồi trò chuyện, để lại không gian cho Tuấn Anh và Nhi tâm sự.
Tuấn Anh từ khi Nhi tỉnh dậy, không ngừng ôm, hôn nhẹ cô. Anh nhìn cô với ánh mắt âu yếm, quan tâm hơn, khiến Nhi cảm thấy lạ lẫm. Cô nhỏ giọng hỏi:
- Anh sao thế? Từ nãy anh nhìn em mà không nói gì cả?
- Anh lo cho vợ, đám cưới còn chưa xong đã phải nằm viện.
- Anh lo cho em nhiều vậy ư?
- Ừ.
- Được rồi! Em vui lên nhé! Em và bé vẫn khỏe mạnh mà! Chắc là do mấy hôm vừa rồi đi lại nhiều nên bị động thai, em nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi!
- Em từ giờ phải nghe lời anh, không tự tiện đi lại, ăn uống cũng phải do hai mẹ phụ trách!
- Vâng, vâng! Anh nói gì em nghe theo hết! Anh vui lên nhé!
Để Nhi có thêm thời gian phục hồi sức khỏe và giảm bớt lo lắng, Tuấn Anh quyết định giữ bí mật mọi chuyện và chuyển giao công việc cho Thiên Sơn. Anh nhờ bố Kiên quan tâm và giúp đỡ, trong khi chính anh tập trung chăm sóc Nhi. Anh dự định sẽ đợi cho đến khi vợ khỏe lại để làm rõ vụ việc và gộp các vụ trước để tính sổ với những người liên quan.
Ngày Nhi được xuất viện, cũng là ngày bố chồng phát hiện ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ hãm hại cô. Nhi sau đó mới biết vụ án, nhưng cô quyết định không buồn lo lắng và để lại mọi việc cho gia đình chồng xử lý. Giờ đây, họ là một gia đình, và cùng nhau nương tựa, nhận sự giúp đỡ từ người thân.
Bên nhà ông Khoa, sau khi nghe con gái đang im lặng, ông bắt đầu nghĩ rằng có thể đã buông bỏ được. Nhưng đột ngột, ông nhận được tin con gái liên quan đến việc hãm hại vợ của Tuấn Anh ngay trong ngày cưới. Trong bức tranh hỗn loạn này, ông quyết định thăm công an để hiểu rõ hơn. Khi ông Khoa đến, Ái Vân và Hạ Trâm đang ở đó. Ái Vân, khi nhìn thấy ông, tỏ ra rất sợ hãi và khóc lóc kêu cứu.
- Bác ơi, bác cứu hai chị em con đi!
- Hai đứa làm gì thế này?
Ông Khoa hỏi, nhưng chỉ có Ái Vân là trả lời, còn Hạ Trâm thì giữ nguyên thái độ lì ra. Ông Khoa tức giận và quát mắng:
- Tao đã nhắc nhở rồi mà sao mày không nghe lời hả? Giờ làm ra thế này, mày còn không trả lời, mày tính trưng cái mặt cùng thái độ đó ra cho ai xem, mày muốn tao phát ngôn mới vừa lòng sao?
- Thì bố cứ mặc kệ con đi!
Đang bực tức, con gái lại hất nước vào mặt ông Khoa, khiến ông tức giận. Ông chỉ tay quát mắng cô con gái bất trị:
- Được! Tao sẽ cho mày toại ý! Loại ngu ngốc!
- Vâng, con ngu. Bố cứ mặc kệ con đi!
Vì cảm xúc và cố chấp, Hạ Trâm mất lý trí, tự làm mình mất uy tín bằng cách tráo nước suối đã chuẩn bị sẵn cho Nhi. Hành động này không thoát khỏi góc quan sát và trở thành bằng chứng quan trọng giúp công an tìm ra kẻ chủ mưu. Dưới áp lực của cuộc tra hỏi, Hạ Trâm phải thú nhận tội lỗi của mình. Ái Vân, mặc dù chung số phận với chị họ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi trách nhiệm pháp luật.
Ông Khoa, mặc dù tức giận và mắng mỏ con, nhưng vẫn cố gắng cứu vớt tình hình. Tuy nhiên, mối quan hệ của ông không đủ mạnh mẽ để thay đổi cục diện. Với những bằng chứng xác thực và sự cứng rắn từ gia đình Tuấn Anh, Hạ Trâm và Ái Vân phải đối mặt với hình phạt của pháp luật.
Không chấp nhận kết quả này, Ái Vân khóc lóc và cầu xin Tấn Sang tha thứ cho cô. Tuy nhiên, trước tình hình trục trặc, Tấn Sang đã né tránh và biến mất. Ái Vân bị bỏ rơi khi hắn thẳng thừng từ chối quan hệ với cô sau khi nhận ra không còn lợi dụng được nữa. Cô phải chịu đựng sự đau đớn và nhục nhã, chỉ biết tự trách mình ngu ngốc. Bản án 7 năm tù đã được xác nhận đối với Ái Vân, kẻ chủ mưu thuê người hãm hại nhà hàng của Nhi, đưa nhiều người phải nằm viện.
Cuộc sống của mỗi người bắt đầu từ lúc sinh ra đến khi kết thúc. “Thai nhi không được coi là một con người sống cho đến khi được sinh ra và sống” nên hành động xâm hại bào thai không được xem là giết người. Tuy nhiên, Hạ Trâm đã phạm tội cố ý gây tổn thương sức khỏe của Ngọc Nhi, dẫn đến án phạt tù một năm.
Bản án pháp lý có thể không thay đổi, nhưng lòng lương tâm và sự hối hận muộn mang không thể thay đổi được. Những người chỉ muốn gây hại và ganh đua cuối cùng cũng sẽ nhận được những hậu quả đáng giá.
Sau những đau thương, Ngọc Nhi có thể bắt đầu hòa mình và yên tâm hơn. Cô chấp nhận mọi điều tốt đẹp từ những người thân yêu và bên cạnh gia đình và người chồng, cô tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Ba năm sau…