Nhân duyên khó tránh chương 7 | Ông bố đảm đang
- Anh… Anh sao lại ở đây?
- Anh đang hỏi em, nói ai muốn cuốn xéo khỏi đây hả?
Tuy rằng Tuấn Anh biết tính khí của mình không thích nói những câu nhảm nhí, nhưng Thanh Tuyền vẫn cười xòa và trả lời hớn hở:
- Em có nói ai đâu, chỉ nói đùa thôi mà!
- Hình như nãy em đang đối thoại với cái tên Sơn ấy đúng không? Trông không vui vẻ tí nào.
- Ừ, không đùa! Nhưng em chỉ nói anh ta với sếp của anh ta thôi, không liên quan tới ai đâu.
- Nhưng sếp của cậu ta là ai em biết không?
- Là ai?
Cả Ngọc Nhi và Thiên Sơn đều chán nản nhìn Thanh Tuyền, nhưng cô vẫn thản nhiên hỏi:
- Ui… Em… Em không biết… Mà lần trước trợ lý cho anh là người khác mà?
- Từ ngày em lên đây học thì có nhiều thay đổi lắm rồi!
- À… Vâng! Bởi thế nên chuyện anh làm cho con gái nhà người ta có bầu rồi chơi trò mất tích đúng không? Anh cũng giỏi lắm, giấu hai bác bốn năm trời không tiết lộ, đã thế em sẽ mách bác Kiên, anh chính là tên sở khanh ngày đó, ăn xong chùi mép bỏ chạy!
Rõ là biết câu chuyện là vô tình rồi, nhưng không ngờ Thanh Tuyền vẫn cố ý nói bạn thân của anh trai như vậy, làm cho Ngọc Nhi trố mắt, còn Thiên Sơn thì toát mồ hôi. Tuy nhiên, Tuấn Anh vẫn bình thản:
- Chuyện anh giấu hai bác anh tự giải thích. Còn việc anh có là sở khanh hay không thì để bạn em nói rõ là biết, đúng không Nhi?
Ngọc Nhi giật mình khi bị Tuấn Anh nhắc tên, nhưng rõ ràng sự việc không phải như Thanh Tuyền nói, cô lau vội nước mắt và trả lời:
- À… Không phải đâu Tuyền! Bà hiểu lầm anh Tuấn Anh rồi! Là do tôi giấu anh ấy chuyện có thằng bé, chứ không phải anh ấy vô trách nhiệm đâu.
- Em nghe rõ chưa hả? Từ lần sau bớt cái thói nhanh nhảu đi nhé!
Tuấn Anh vẫn giữ dáng vẻ đạo mạo và cảnh báo Thanh Tuyền như ngày xưa khiến cô la lớn:
- Á… Đau em!
- Cho chưa cái thói ăn nói vô tội vạ đi!
- Hư… Còn lâu em mới sợ nhá…
Nhưng trái với lo lắng của mọi người, Tuấn Anh vẫn bình thản.
- Được rồi! Đừng khóc nữa! Cứ lo cho thằng bé khỏe mạnh đã! Anh ấy cũng không phải là sắt đá đâu.
- Hic…hic…
- Đừng khóc nữa mà! Không lát thằng bé nó tỉnh dậy thấy bà mắt xưng nó lại khóc theo đấy!
- …!!!
- Nào! Nước và bánh đây, ăn chút gì đi chứ từ trưa giờ đã ăn gì đâu, có sức mới chăm con được, không anh tôi lại tranh phần mất đấy!
Tuấn Anh tỏ ra bình thản, và Ngọc Nhi ngay lập tức cầm chai nước một hơi, sau đó là lấy chiếc bánh ngọt cho vào miệng. Nhai như bò nhai rơm, cô cũng phải cố gắng nuốt hết. Tuấn Anh ngồi đó chờ đến khi cô ăn xong bánh mới đứng dậy và nói:
- Thằng bé đã ổn rồi, nên em đừng lo! Bác sĩ nói một tiếng nữa thì được vào thăm!
- Vâng.
Tuấn Anh cùng Thiên Sơn quyết định đi ra ngoài ăn tối, hiểu rằng họ cần lót dạ để có đủ sức chăm sóc con. Tuấn Anh cũng cần trò chuyện với bố mẹ về tình hình của đứa bé, biết rằng ông bà sẽ sốc như anh khi biết tin nhưng vẫn cần phải nói.
Bố mẹ Kiên Dung, khi biết đến sự việc, ngay lập tức đến Hà Nội trong đêm. Hai bên gia đình chính thức gặp nhau sau đó. Bố mẹ Ngọc Nhi, vốn là người hiểu biết, dễ nói chuyện, sau một thời gian tâm sự, cả hai gia đình đồng thuận và tôn trọng quyết định của Tuấn Anh và Ngọc Nhi.
Vì đã thảo luận rõ ràng với Tuấn Anh trước đó và Ngọc Nhi hiểu rằng cô không thể thay đổi quyết định của anh, cô không dám làm phiền, lo lắng rằng sự căng thẳng có thể dẫn đến tranh chấp quyền nuôi con ở tòa án. Do đó, vì lợi ích của đứa bé, bố mẹ Ngọc Nhi quyết định nhường bộ cho Tuấn Anh.
Trong buổi gặp nhau, Ngọc Nhi tự tin đề xuất quyết định của cả hai gia đình:
- Thưa hai bác! Thưa bố mẹ! Chúng con đã thống nhất rồi. Thực tế, chúng con là bố mẹ của bé Tôm, và cả hai sẽ chịu trách nhiệm và sắp xếp để anh Tuấn Anh đổi họ cho bé Tôm. Bên cạnh đó, chúng con sẽ để anh ấy đưa bé Tôm về dưới nhà mình để hai bên nội ngoại gần gũi. Nếu sau này Ngọc Nhi muốn có hạnh phúc riêng, chúng con sẽ tạo điều kiện và tôn trọng quyết định của cô ấy.
Tuấn Anh nhận ra rằng Ngọc Nhi có vẻ ngập ngừng, liền bổ sung để cô không có cơ hội phải nói thêm:
- Đúng như Nhi nói ạ! Chúng con sẽ đón bé Tôm về dưới nhà mình để ông bà hai bên gần cháu. Chuyện Ngọc Nhi không muốn xa bé cũng sẽ được giải quyết. Chúng con đã thống nhất chăm sóc bé Tôm cùng nhau, tuy nhiên khi Ngọc Nhi muốn có hạnh phúc riêng, chúng con cũng sẽ tôn trọng và tạo điều kiện cho cô ấy.
Bố mẹ Ngọc Nhi có chút nghi hoặc, Tuấn Anh ngay lập tức trấn an họ:
- Cô chú cứ yên tâm ạ! Đây chỉ là chuyện đơn giản. Chúng tôi chỉ muốn bé Tôm có một gia đình ấm cúng, đầy đủ bố mẹ và hai bên nội ngoại gần gũi. Nếu cô chú vẫn lo cho công việc của Ngọc Nhi trên này, chúng tôi sẽ giúp cô ấy tìm người quản lý thay thế. Còn nếu Ngọc Nhi muốn mở nhà hàng ở gần nhà, chúng tôi cũng có thể giải quyết được.
- Nếu chúng tôi đã thu xếp và nghĩ được như vậy thì cô chú yên tâm nhé!
- Chúng tôi chỉ mong bé Tôm được lớn lên trong sự đùm bọc và yêu thương của tất cả những người thân trong gia đình thôi. Mấy năm qua, bé Tôm đã trải qua nhiều khó khăn rồi!
Bố mẹ Ngọc Nhi cảm thấy an tâm. Sau những giây phút khó khăn, Tôm cũng tỉnh lại. Thông thường, bé rất ngoan và tự lập, nhưng sau sự cố vừa qua, sức khỏe yếu ớt khiến bé có biểu hiện làm nũng mẹ.
- Mẹ ơi… mẹ Nhi ơi…
- Mẹ đây… mẹ đây…
- Con đau… đau ở đây… Con đói nữa ạ…
- Mẹ thương… Mẹ thương Tôm của mẹ lắm! Tôm ngoan nhé…
- Hic…hic… Con đau mẹ ơi…
Tôm vẫn chỉ tay lên đầu rồi lại chỉ xuống bụng, rên rỉ. Tuấn Anh nhận ra Ngọc Nhi ngập ngừng, ngay lập tức anh bổ sung để cô không có cơ hội phải nói lần thứ hai:
- Con chịu khó ăn ít cháo cho mau khỏe lại nhé!
- Mẹ… Mẹ ơi… Ai đây ạ?
- À… Đây là bố của Tôm đó! Bố đi làm ở xa, hôm nay mới về thăm con được đấy!
- Con có bố hả mẹ?

