Thế thân chương 167 | Gặp lại tên lưu manh Bách
Khoảng 30 phút sau, một đoàn xe ô tô khác tiến về phía cổng nhà ông Bảo. Chiếc xe đầu tiên dừng lại gần chỗ xe của tên Bách. Ngay sau đó, một người đàn ông bước xuống xe. Đó chính là ông Bảo. Tên Bách cũng mở cửa xe bước xuống.
“Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?” Ông Bảo hỏi lạnh lùng.
“Không phải ông sợ điều gì đó chứ? Tôi đến đây chỉ muốn thương lượng với ông một chuyện” Tên Bách nhìn ông Bảo khinh khỉnh.
“Thương lượng? Tôi và cậu có chuyện gì cần thương lượng sao?”
“Sao ông nhanh quên quá vậy? Cũng đâu phải chúng ta chưa từng bắt tay nhau đâu. À, mà cũng phải! Ông nhiều tuổi rồi, có lẽ đầu óc cũng lãng rồi, trí nhớ cũng không được tốt lắm! Hay za! Tuổi lớn rồi cũng không cần thiết làm những chuyện quá sức” Tên Bách cười cợt, ông Bảo cảm thấy bực tức.
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên! Tôi không có nhiều thời gian lãng phí” Ông Bảo hối thúc.
“Tất nhiên là có chuyện rồi tôi mới đến gặp ông. Tôi cũng đâu có nhiều thời gian rảnh” Tên Bách trả lời.
Nói xong, hắn đưa cho ông Bảo một tập tài liệu.
“Đây là gần 50 cổ phần của Hoàng Phát tôi đã mua lại được từ các cổ đông của Tân Á. Nếu như tôi muốn rút hết ra thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“Hóa ra là cậu đã mua chuộc cổ đông của công ty tôi?”
“Cũng không hẳn là mua chuộc. Nếu bọn họ chưa từng làm việc gì xấu thì sẽ không bị tôi nắm thóp như vậy. Cũng như ông đó” Tên Bách ánh mắt lạnh lùng, ông Bảo cảm thấy sự tức giận tràn ngập.
“Đủ rồi. Cậu muốn gì?” Ông Bảo quát lớn.
Trong lúc ông Bảo suy sụp vì Uyên Linh, tên Bách đã lợi dụng thời điểm này để mua chuộc các cổ động bên Tân Á. Một số người thì do từng làm việc phạm pháp, bị thuộc hạ của tên Bách điều tra ra được liền đến uy hiếp. Bọn họ đều bán hết cổ phần của mình cho hắn. Có người thậm chí khai ra nhiều chuyện xấu mà ông Bảo đã làm. Tất cả các bằng chứng đều được tên Bách thu thập và ghi âm lại lời khai. Tên Bách đã dùng thứ này để đến trao đổi Uyên Linh với ông Bảo.
Từ các cuộc trò chuyện, như dự đoán của Văn Thành, tên Bách thích Diệp Chi nên đã cho người âm thầm điều tra về cô để tìm cách tiếp cận. Hắn ta vô tình biết được Diệp Chi chính là Uyên Linh, người mà hắn luôn thầm thương trộm nhớ suốt nhiều năm qua. Hắn càng không thể để Uyên Linh rơi vào tay ông Bảo được. Hắn đã không có được Uyên Linh thì Diệp Chi, hắn nhất định phải có được cô. Nghĩ vậy nên hắn quyết tâm phải đòi được Uyên Linh từ tay ông Bảo. Tập tài liệu này chính là món hàng dùng để trao đổi. Hắn không tin ông Bảo lại có thể để công ty mình bao nhiêu năm gây dựng lại sụp đổ về một người đàn bà nên đắc ý mình sẽ thành công trong vụ trao đổi này.
“Tôi nghe nói, Diệp Chi… À không phải, là Uyên Linh mới đúng. Cô ấy đang ở trong tay ông đúng không?”
“Chuyện này… cậu cũng biết sao?” Ông Bảo ngạc nhiên khi nghe thấy tên Bách cũng biết Diệp Chi chính là Uyên Linh. Ông ta cũng không nghĩ hắn lại có thể tìm hiểu kĩ đến vậy.
“Ông đừng coi thường tôi. Tôi còn biết nhiều chuyện hơn thế nữa” Tên Bách tỏ ra tự tin.
“Cậu biết rồi thì sao? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến cậu?” Ông Bảo tức giận.
“Có chứ sao không? Chuyện gì thì tôi có thể bỏ qua chứ chuyện này thì không được rồi. Tôi nhất định phải nhúng tay vào mới được. Tôi muốn ông trả lại Uyên Linh cho tôi”
“Trả Uyên Linh cho cậu? Thật nực cười” Ông Bảo vừa nói vừa cười lớn “Dựa vào cái gì mà dám đòi Uyên Linh từ tay tôi? Tôi nói cho cậu biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Bất cứ ai cũng không được động vào. Kể cả cậu” Ông ta chỉ thẳng vào mặt tên Bách hét lớn.
“Mau cút đi nếu không thì đừng có trách tao không nể mặt” Ông ta có vẻ như phát điên lên rồi.
“Xem ra ông không cần Tân Á rồi thì phải” Tên Bách vứt tập hồ sơ trên tay mình xuống đất định thò tay vào túi quần rút súng ra thì đã không kịp nữa rồi. Ông Bảo đã kịp nã vào người hắn một phát đạn, trúng ngay bả vai bên trái.
“Cút” Ông ta kêu lên một tiếng rồi tất cả thuộc hạ đều rút súng chĩa về phía tên Bách bắn túi bụi. Một cuộc nổ súng vang rền xảy ra trước ngay cửa biệt thự nhà ông Bảo. Mấy tên lưu manh thuộc hạ của hắn thấy tình hình cấp bách, không thể đối phó lại ông Bảo liền tìm cách đưa hắn vào xe rồi chuồn thẳng. Bọn thuộc hạ của ông Bảo còn bắn thêm mấy phát súng nữa vào xe của hắn nhưng không trúng.
Tên Bách đã quá coi thường ông ta rồi. Khi hắn gọi điện báo đã đến cổng nhà muốn nói chuyện, ông ta đã nghi ngờ hắn có mục đích xấu. Ông ta đã đề phòng sẵn chuyện này, dẫn theo mấy chục tên thuộc hạ tinh nhuệ, chuẩn bị súng ống rất kĩ để đối đầu với hắn. Tên Bách này quá chủ quan khi chỉ dẫn theo bốn năm tên thuộc hạ. Lực lượng của hắn quá mỏng cơ bản không thể đấu lại với ông ta. Nếu không với thế lực của hắn, ông Bảo cũng không dễ dàng triệt hạ.
Bọn Đức Tuấn và Văn Thành quan sát tình hình một lúc thấy xảy ra nổ súng thì Đức Tuấn định chạy ra ngoài nhưng Văn Thành đã ngăn lại. Tình hình lúc này quá nguy hiểm. Ngay cả tên Bách cũng đã không thể đấu lại với ông ta thì mấy người bọn họ cũng không phải là đối thủ. Lần này ra đi quá vội vàng, không kịp trang bị đầy đủ nên e rằng không thể ra mặt. Văn Thành vẫn là người suy nghĩ chu đáo. Ông Bảo xem ra đã rất đề phòng và tính toán rất kỹ rồi. Sau chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ càng chặt chẽ hơn trong việc canh giữ Uyên Linh. Bọn họ đành phải ra về để bàn tính lại kế hoạch giải cứu Uyên Linh khả quan hơn. Đức Tuấn dù rất nóng lòng nhưng cũng đành nghe theo lời khuyên can của Văn Thành. Càng trong tình huống như thế này càng không thể nóng vội được. Dù sao thì giữ được mạng cho tất cả mọi người là quan trọng nhất.
Tin tên Bách bị thương đến tai ông Biên, cha đẻ của hắn. Ông Biên từng là trùm xã hội đen khét tiếng, nhưng đã lẩn tránh đời sống tội phạm từ lâu. Mọi việc trên giang hồ đều do ông Biên chỉ đạo và xử lý. Nhưng khi biết con trai bị thương, ông Biên tức giận. Ông đã từng hợp tác với ông Bảo trong vài vụ, nhưng không ngờ ông ta lại dám ra tay với con trai mình. Hành động này thể hiện sự coi thường và xâm phạm lẫn nhau. Ông Biên không thể chấp nhận điều này, nên ông quyết định tìm ông Bảo để nói chuyện.
Tại nhà ông Bảo.
“Cộc! Cộc” Có tiếng gõ cửa phòng Uyên Linh.
“Có chuyện gì?”
Ông Bảo đang trong phòng Uyên Linh hỏi vọng ta. Ngày nào ông ta cũng vào phòng Uyên Linh gặp cô nói chuyện mặc dù cô chẳng bao giờ hé răng với ông ta nửa lời. Ông Bảo tỏ ra vô cùng kiên nhẫn với cô. Lần này ông ta thực sự muốn chinh phục cô bằng tình cảm chân thật của mình. Nhưng ông ta lại không hiểu một điều rằng, sẽ không thể có tình cảm nào với một kẻ là kẻ thù của mình. Nhưng vì tình yêu, ông Bảo vẫn như một kẻ si tình cố gắng từng ngày tìm cách gần gũi cô.
Tiếng gõ cửa khiến ông ta khá bực mình. Giọng điệu có vẻ cáu gắt nên tên thuộc hạ cũng có chút ngập ngừng.
“Thưa ông… có người muốn gặp”
“Không gặp” Ông ta gắt gỏng.
“Dạ”
Tên thuộc hạ nghe lệnh liền lui ra. Nhưng được vài phút sau hắn lại quay lại gõ cửa lần nữa.
“Thưa ông! Ông ta nhờ tôi nói lại là có ông Biên muốn gặp ạ”
Ông Bảo nghe thấy tên Biên thì chợt giật mình. “Là ông ta sao? Lẽ nào ông ta đến đây đòi tính sổ với mình?” Ông Bảo ngừng lại suy nghĩ. Ông Biên là bố của tên Bách. Hôm qua ông ta đã ra tay với hắn, chắc chắn bố hắn là đến đòi lại công bằng cho con mình rồi. Ông Bảo định từ chối không gặp ông Biên nhưng lại không dám. Bởi dù sao ông Biên cũng là trùm xã hội đen xứ này. Ông ta không dám đắc tội lần nữa. Chuyện của tên Bách hôm qua ông ta sẽ tìm cách giảng hòa. Tạm thời cứ phải gặp gỡ ông Biên rồi tính tiếp.
“Mời ông ta vào”
Ông Bảo ra lệnh cho tên thuộc hạ rồi chỉnh tề áo quần.
“Chờ tôi một lát” Ông ta quay lại nói với Uyên Linh.
Cô giả vờ cũng không nghe ông ta nói. Nhưng có nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và tên thuộc hạ. Uyên Linh không biết ông Biên là ai nhưng có vẻ như ông Bảo rất nể người đàn ông này. Uyên Linh rất tò mò người đàn ông này là ai. Dù sao cô cũng muốn biết mặt ông ta. Nếu ông ta đã đến đây rồi thì thể nào cũng có chuyện quan trọng. Biết đâu lợi dụng cơ hội này cô có thể cầu cứu.
Ông Bảo nói với Uyên Linh xong liền quay đi, ông ta ra ngoài nhưng lại vô tình quên đóng cửa lại. Uyên Linh chờ ông ta đi hẳn mới rón rén lại gần, áp tai vào cánh cửa nghe xem có còn ai đứng canh gác phòng mình hay không. Không thấy động tĩnh gì, Uyên Linh khẽ mở cửa ngó ra phòng khách. Tất cả các tên thuộc hạ đã tập trung ra phòng khách, đứng bên cạnh ông Bảo. Phía đối diện là một người đàn ông trung tuổi, cô chưa nhìn thấy bao giờ nhưng gương mặt có vẻ như rất quen quen. Họ ở quá xa cô nên Uyên Linh không thể nghe họ đang nói chuyện gì. Cô chỉ thấy ông Bảo hình như tỏ ra rất kính nể người đàn ông này. Như vậy chắc chắn ông ta có thế lực không tầm thường chút nào.