Cô dâu gán nợ chương 39 | Xóa bỏ hận thù

21/12/2023 Tác giả: Hà Phong 385

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ xuất hiện. Ngọc Ánh, lo lắng, buông hộp cháo xuống và nắm tay bác sĩ, vội vã hỏi về tình trạng của Lâm:

– Bác sĩ ơi, anh ấy sao rồi ạ? Anh ấy tỉnh chưa?

Bác sĩ tháo kính ra xoa đôi mắt và giải thích:

– Cô đang mang thai, hãy bình tĩnh. Anh ấy bị va ᵭ.ậ..℘ mạnh, nhiều vùng trên cơ thể, đặc biệt là đầu, gây chảy ɱ.á.-ύ và mất ɱ.á.-ύ. May mắn là chúng tôi đã kịp thời đưa vào cấp cứu, anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng hiện tại vẫn đang hôn mê, cần tiếp tục theo dõi. Khi tỉnh, sẽ chuyển về phòng.

– Dạ, con cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.

Bác sĩ rời đi, cô γ tά ra nói với Ngọc Ánh:

– Bây giờ người nhà ra làm thủ tục nhập viện và đóng tạm ứng viện phí cho Ьệпh nhân, đăng ký phòng ngay để khi Ьệпh nhân tỉnh sẽ được chuyển về phòng.

Thế Vũ, đứng gần, khi nghe cô γ tά nói về việc đóng tiền viện phí, lấy tiền từ túi và đưa cho Ngọc Ánh, đề xuất:

– Cô cầm số tiền này để đóng phí, đăng ký phòng ᴅịcҺ vụ cho anh ta. Nhanh hồi phục và thuận tiện cho việc chăm sóc, phòng thường thường đông người, không thuận tiện cho cô.

Ngọc Ánh nhận tiền, cảm động, nói:

– Cảm ơn anh.

– Không có gì. Nếu không có anh ta đỡ, người nằm đó có thể là vợ con tôi rồi. Tôi chỉ muốn trả ơn thôi. Cô đi đi, để tôi ở đây chờ anh ta tỉnh lại sẽ thông báo cho cô biết.

Ngọc Ánh không nói gì thêm, đi ra để làm thủ tục và đóng tiền tạm ứng viện phí. Trong khi đó, Thế Vũ ở lại chờ đợi Lâm tỉnh lại.

Thế Vũ ngồi đợi đến khi Ngọc Ánh quay trở lại, nhưng Lâm vẫn chưa tỉnh. Anh nói vài câu với Ngọc Ánh, sau đó đi về phòng xem Quỳnh Lam. Thấy Quỳnh Lam đang ngủ, Thế Vũ điều mền đắp lên và xuống căn tin mua cơm.

Ngọc Ánh sau khi xong thủ tục và mua đồ cá nhân, quay lại phòng cấp cứu thì thấy Lâm vẫn chưa tỉnh. Cô ngồi đợi, nhìn thấy thời gian trôi qua chậm rãi và nặng nề. Cô cảm thấy hối hận vì đã không trân trọng những điều đã có, vì lòng tham mà cô đã mất Thế Vũ và giờ Lâm lại nằm bất tỉnh. Cô ôm hận với bản thân vì đã để mọi lỗi lầm và hậu quả đến với Lâm. Nước mắt cứ rơi không ngừng.

Cô nhận ra giá trị của những gì đã mất và mong Lâm tỉnh lại, sẵn lòng chấp nhận mọi điều và chỉ mong anh ấy luôn ở bên cạnh cô và con. Cô nghĩ về những điều đã xảy ra và hối hận vì lòng tham của mình. Cô chỉ mong Lâm sớm tỉnh lại, và bất kể anh ấy yêu cầu gì, cô đều sẵn lòng chấp nhận miễn sao anh ấy ở bên mẹ con cô.

Bỗng nhiên, loa phòng cấp cứu thông báo gọi tên người nhà Ьệпh nhân Lâm. Cô, lật đật đứng dậy, cầm đồ sẵn sàng đi thủ tục, nhưng khi thấy Lâm được đẩy ra, cô lại cảm thấy xót xa và trách mình nhiều hơn, nước mắt tiếp tục rơi không kiểm soát.

Ngọc Ánh cùng với γ tά dẫn Lâm đến phòng ᴅịcҺ vụ đã đăng ký. Thấy Lâm vẫn chưa tỉnh, Ngọc Ánh lo lắng hỏi γ tά về tình trạng của anh:

– Anh ấy sao giờ này vẫn chưa tỉnh lại vậy chị, em lo quá.

– Cô đừng lo lắng quá, nãy Ьệпh nhân tỉnh lại rồi, nhưng anh ấy mất ɱ.á.-ύ nhiều và còn yếu nên tiếp tục nghỉ ngơi. Giờ qua giai đoạn пguγ Һιểм, cô yên tâm nhé.

Ngọc Ánh thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn γ tά. Cô γ tά chỉnh dây truyền nước xong rồi rời khỏi phòng. Ngồi gần giường Lâm, Ngọc Ánh cầm tay anh nói:

– Anh mau tỉnh lại đi, em xin lỗi. Anh đã hứa sẽ chăm sóc mẹ con em mà, sao lại nằm im như vậy chứ. Anh dậy đi…

Nhưng không có phản ứng nào, chỉ là sự yên bình và im lặng, Lâm vẫn nằm im. Ngọc Ánh trấn an bản thân rằng “Lâm thương mình như vậy, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Sau đó, cô dùng khăn lau tay chân mặt mũi cho Lâm.

Tôi tỉnh dậy vào chiều, không thấy Thế Vũ ở đâu cả. Định gọi điện thoại thì cửa phòng mở ra, ba mẹ và Thế Vũ đưa đồ và cà men vào. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thế Vũ, anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ. Rõ ràng tôi đã nói anh ấy giấu đi để ba mẹ không biết, nhưng ba mẹ cũng đã nhận ra điều này:

– Con định la thằng Vũ đúng không, nếu không gọi hỏi khi nào hai đứa về thì chắc hai ông bà già này cũng không biết đâu.

– Dạ, con sợ ba mẹ lo lắng nên mới không nói. Con xin lỗi.

Ông Hoàng, người ngồi suốt thời gian qua, lo lắng nói:

– Lần sau có chuyện gì cũng phải nói cho ba mẹ biết, không được giấu giếm. Còn hai mẹ con sao rồi, có mệt không, có đau chỗ nào không?

– Dạ, bác sĩ nói con bị động thai nên nằm ở đây mấy hôm để theo dõi.

– Vậy thì thằng Vũ nghỉ việc ở công ty mấy hôm, đến đây chăm vợ con đi.

Thế Vũ đồng ý và nói:

– Dạ con biết rồi ạ, ba mẹ yên tâm. Con sẽ chăm sóc vợ con và cháu nội của ba mẹ thật tốt.

– Được vậy thì tốt quá. Đem cái cà men lại đây đi, mẹ con có chưng yến cho vợ con. Hãy còn nóng đó, mau lấy ra đút cho vợ ăn đi. Túi đồ mẹ con lấy cho con thay đổi.

Thế Vũ lấy cà men và đưa cho Ngọc Ánh ăn. Ông Hoàng và bà Kim cười tủm tỉm. Khi Quỳnh Lam ăn xong, bà Kim nói:

– Bây giờ ba mẹ về, sáng mai mẹ đem đồ ăn sáng vào cho nhé. Đồ ăn mẹ để trong cà men, khi nào Quỳnh Lam đói thì nói Vũ đưa cho ăn. Cảm ơn con đã chăm sóc vợ con.

– Dạ, con cảm ơn ba mẹ ạ.

Thế Vũ, khi nghe mẹ chỉ nói đến Quỳnh Lam mà không đề cập đến mình, không giấu được sự thắc mắc và nói:

– Vậy phần của con đâu, sao mẹ không mang cho con nữa. Con ở đây chăm vợ cực khổ lắm mà.

– Phần của anh thì đi ra ngoài mua ăn đỡ đi. Mai mẹ sẽ mang đồ ăn cho cả hai. Thôi, ba mẹ về, Quỳnh Lam cần nghỉ ngơi, có gì bất thường phải báo ngay cho mẹ.

– Dạ, con biết rồi ạ, ba mẹ về ạ.

Ông Hoàng và bà Kim rời khỏi phòng, Thế Vũ đóng cửa sau đó lấy túi đồ mang theo, nói:

– Em nằm chơi điện thoại đây, anh vào tắm và sau đó dìu em vào tắm nhé. Đừng có ý xuống giường.

– Dạ, em biết rồi, anh vào tắm thôi.

Thế Vũ đi vào tắm, tôi lấy điện thoại ra chơi game, và sau một thời gian, Thế Vũ tắm xong. Anh đỡ tôi xuống giường và vào phòng tắm. Trong phòng ᴅịcҺ vụ, có đủ tiện nghi, thậm chí có 2 giường, một cho Ьệпh nhân và một cho người nhà. Mọi thứ đều giống như ở nhà, chỉ khác là có mùi tђยốς sát trùng.

Tối hôm đó, sau bữa ăn, tôi nhớ đến tên Lâm và hỏi Thế Vũ:

– Anh ơi, tên Lâm sao rồi?

– Anh ta bị chấn thương đầu, phẫu thuật thành công, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.

– Ừm, cậu ấy thật may mắn. Anh có đưa tiền cho chi phí viện phí không?

– Anh đã đưa, và còn thuê phòng ᴅịcҺ vụ để anh ta nằm cho mau hồi phục.

– Dạ, vậy là tốt. Nhớ lại, em còn chưa hết bàng hoàng. Lúc đó, em tưởng mình sẽ không gặp lại anh và ba mẹ nữa.

– Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ mẹ con em chu toàn. Nhưng may là mẹ con không sao, đều bình an. Anh không muốn sống trong ân hận cả cuộc đời.

– Mọi chuyện đã qua, bây giờ mẹ con em ổn rồi, anh đừng tự trách nhiệm nữa. Mai anh đưa em sang thăm anh ta nhé, dù sao anh ta cũng là ân nhân của mẹ con em.

– Ừ, mai anh đưa em sang. Bây giờ anh pha sữa cho em uống và sau đó đi ngủ.

Tôi cảm thấy thoải mái khi Thế Vũ pha sữa và sau đó chui vào lòng anh để ngủ. Sáng hôm sau, chúng tôi mang theo đồ ăn sáng và đến thăm Lâm. Nhìn vào phòng, thấy Ngọc Ánh đang lau chùi cho anh ta. Chúng tôi đứng chờ chị ta lau xong rồi mới bước vào. Chị ta xoay người và nói:

– Cô ổn chứ, đứa bé vẫn khỏe mạnh phải không?

Tôi trả lời:

– Mẹ con tôi vẫn khỏe, bác sĩ nói khi nào anh ta tỉnh dậy.

– Bác sĩ nói anh ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi. Cảm ơn cô và anh Vũ đã ghé thăm.

– Chị nhớ ăn uống đầy đủ để còn có sức chăm sóc anh ta và vì đứa bé trong bụng nữa, chúng tôi về đây không muốn làm phiền hai người nữa.

Nói xong không chờ chị ta trả lời, tôi cùng Thế Vũ đi về phòng. Ngọc Ánh, sau khi thấy vợ chồng Thế Vũ rời đi, bắt đầu khóc. Cô khóc cho những sai lầm của mình, cho những lần đối xử tệ bạc với Lâm. Cô ước chỉ cần anh tỉnh lại, cô sẽ yêu thương và trân trọng anh như những gì anh đã làm với cô. Nhưng đã 2 ngày trôi qua, anh vẫn nằm ngủ im như vậy, không động đậy, không mở mắt nhìn cô lấy một lần. Nhìn anh như vậy, cô chỉ biết tự trách bản thân.

Tôi ở bệnh viện thêm 5 ngày nữa. Trong thời gian đó, ba mẹ đều mang đồ ăn bồi bổ cho tôi, đến nỗi tôi ăn ngán luôn. Tôi năn nỉ Thế Vũ ăn giúp mình khi ba mẹ về. Hôm nay là ngày bác sĩ hẹn khám lại, tôi và Thế Vũ đến phòng siêu âm. Bác sĩ thông báo mọi thứ đã ổn và tôi có thể xuất viện về nhà. Tôi mừng quá, ôm Thế Vũ nhưng nhớ có bác sĩ nên phải buông ra. Sau đó, cảm ơn bác sĩ và về phòng để thu dọn đồ. Sau khi thu dọn xong, tôi muốn ghé qua phòng của Lâm xem anh ta đã tỉnh chưa. Thế Vũ gật đầu và đưa tôi đi. Ở phòng, chị ta đang đưa cháo cho anh ta ăn. Khi chúng tôi bước vào, thấy anh ta đã tỉnh lại, cô cũng mừng.

Thế Vũ đứng gần anh ta và nói:

– Cảm ơn anh đã cứu vợ con của tôi. Bây giờ anh đã tỉnh lại, hãy cố gắng ăn uống cho nhanh khỏe. Tất cả chi phí tôi lo hết rồi, đừng lo.

Lâm trả lời yếu ớt:

– Tôi cảm ơn anh. Tôi vì không muốn cô ấy lún sâu vào vết bùn này nữa, nên mới làm vậy. Bây giờ cô ấy đã hiểu ra tấm chân tình của tôi, tôi rất vui.

Tôi đến gần cầm tay chị ta và nói:

– Chúc hai người hạnh phúc. Mong những chuyện xảy ra sẽ giúp chị suy nghĩ thấu đáo hơn. Quan trọng nhất là tôi chúc anh sớm bình phục để chăm sóc mẹ con chị. Bây giờ chúng tôi phải về.

Chị ta cảm ơn và xin lỗi, sau đó nói sẽ chuyển đi nơi khác sinh sống khi anh ta hồi phục. Tôi mỉm cười chúc chị ta có thai kỳ khỏe mạnh. Sau đó, tôi và Thế Vũ về nhà. Trên đường, tôi hỏi Thế Vũ tại sao không nói gì với chị ta, anh ta nói chuyện của anh với chị ta đã kết thúc, không còn gì để nói. 20 phút sau, về nhà, ba mẹ chờ đợi ở cửa. Tôi đi chào, còn Thế Vũ mang đồ vào nhà. Mẹ bắt tôi ngồi xuống ăn, bê tô gà ác hầm ra, nhưng tôi đã ăn no. Tôi đầu hàng và nói:

– Con no quá rồi mẹ ơi, còn một nửa con đưa anh Vũ ăn nhé.

Mẹ tôi mỉm cười gật đầu, tôi liền gọi Thế Vũ đang ngồi uống trà với ba vào phòng và nói:

– Anh ăn giúp em nửa con gà này nha, em ăn hết rồi.

Thế Vũ không nói gì mà cúi xuống múc từng muỗng lên ăn sạch. Khi ăn xong, tôi xin phép mẹ và đi lên phòng thay quần áo. Thế Vũ cũng ҳάch đồ đi theo sau. Trên đến phòng, tôi lấy quần áo đi thay, còn Thế Vũ thì lôi laptop ra xem. Tôi thay xong và ra ngoài, thấy Thế Vũ nói:

– Anh đến công ty xem công việc thế nào đi, mấy hôm nay không tới rồi.

Thế Vũ gấp laptop lại, nhìn tôi và nói:

– Vậy em ở nhà chờ anh, anh đến công ty xem rồi về. Muốn ăn gì thì nói, anh mua cho.

– Dạ, em biết rồi. Anh mau thay quần áo rồi đi. Hai mẹ con Đậu Đậu chờ ba Vũ về.

– Hả, em đặt tên con là Đậu Đậu hả.

– Đúng vậy, cái tên dễ thương mà, đúng không ba Vũ.

– Vậy Đậu Đậu ở nhà ngoan, không quấy mẹ Lam nhé, như vậy ba Vũ mới thương.

Nói xong, Thế Vũ xoa bụng tôi, đặt nụ hôn lên đó và chịu thay quần áo đi đến công ty.

Một tuần sau, đang xem phim, điện thoại tôi hiện một tin nhắn từ một số lạ. Nội dung như sau: “Chào Quỳnh Lam, khi cô nhận được tin nhắn này thì tôi và anh Lâm đã rời khỏi thành phố. Tình hình sức khỏe anh ấy đang hồi phục rất tốt. Anh ấy cảm ơn anh Vũ và cô. Giữa chúng ta không còn thù hận, tôi cảm ơn cô đã cho tôi biết anh Lâm mới là người tôi thật sự yêu và không muốn mất từ đứa bé trong bụng. Cuối cùng, hãy sống tốt nhé, chào cô.” Tôi gọi lại nhưng thuê bao đã tắt. Thở dài, mọi chuyện đã ổn, chị ta rời đi giúp tôi giảm áp lực.

Thời gian trôi qua, ngày dự sinh Đậu Đậu đã đến. Tôi và Thế Vũ đã chuẩn bị đầy đủ. Trong suốt thời gian mang thai, mẹ luôn bồi bổ cho tôi, nên tôi trở nên mập mạp. Trước khi đi ngủ, tôi nói đùa với Thế Vũ rằng:

– Em mập như vậy anh còn thương em không?

Thế Vũ, đang Ϧóþ chân, nhìn lên và nói:

– Anh lúc nào cũng thương em hết. Bây giờ càng thương em hơn, vất vả 9 tháng 10 ngày mang thai Đậu Đậu. Em có như thế nào, anh vẫn thương.

Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng và rúc vào lòng anh ngủ. Giữa đêm, bụng đau râm râm, đũng quần ướt. Tôi gọi Thế Vũ dậy và nói:

– Anh Vũ dậy đi anh. Em đau bụng quá, anh ơi, có khi nào sắp sinh rồi không?

Thế Vũ, ngủ ngon giấc, nghe vợ nói như vậy liền cuống cuồng ngồi dậy, bật đèn và hỏi:

– Em đau bụng nhiều không? Vậy là sắp sinh rồi. Đợi anh chạy qua phòng gọi mẹ nhé.

Tôi gật đầu, Thế Vũ chạy gọi ba mẹ, và trong vòng 5 phút, cả gia đình đã chạy đến. Mẹ dìu tôi xuống nhà, mẹ và ba lấy đồ cho Đậu Đậu xuống. Thế Vũ ôm tôi xuống nhà và đi ra xe. Mẹ nhìn tôi và nói Thế Vũ:

– Bế tôi xuống xe ngay đi, mẹ với ba lo đồ cho Đậu Đậu.

Thế Vũ nghe lệnh, ôm tôi xuống xe và lái xe đến bệnh viện. Tới bệnh viện, mẹ đưa tôi vào phòng khám, Thế Vũ làm thủ tục. Bác sĩ sau khi khám nói:

– Sắp sinh rồi, hãy đi bộ một lát.

Mẹ dìu tôi bộ, nhưng đau quá nên không thể đi nổi. Thế Vũ làm thủ tục xong, đến nơi mẹ dìu tôi. Khi đau quá, tôi được đưa vào phòng sinh. Cuối cùng, sau những cơn đau, Đậu Đậu đã chào đời. Tiếng khóc của con làm tôi hạnh phúc, và Thế Vũ ở ngoài cũng biết con đã được sinh ra, vui đến mức đôi mắt ướt nhòe.

Một lúc sau, cô nữ hộ sinh mang Đậu Đậu ra và nói:

– Chúc mừng gia đình, là một bé trai nặng 3kg4 nhé.

Thế Vũ vui mừng, ôm Đậu Đậu hôn một cái rồi đưa cho ba mẹ ôm. Mình chờ đợi Quỳnh Lam. Nửa tiếng sau, Quỳnh Lam được đưa ra, Thế Vũ ôm chầm vợ và khóc, khiến mọi người xung quanh đều nhìn. Tôi xoa xoa lưng anh và nói:

– Anh đây mà, em không sao đâu. Anh đưa em về phòng gặp con đi.

– Cảm ơn vợ, vì đã vất vả sinh Đậu Đậu. Anh thương vợ.

Anh hôn lên trán tôi, đẩy tôi về phòng. Thấy con được ông bà ôm, tôi hạnh phúc. Mẹ đưa Đậu Đậu cho ba ôm và hỏi tôi đủ thứ chưa, sau đó, mẹ nói tôi nên ngủ để mẹ trông con. Nhưng tôi không thể ngủ, nhìn con ngủ sâu, miệng nhỏ chúm chím, hạnh phúc lây khắp. Thấy Thế Vũ, ba mẹ đều hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc. Từ đứa gán nợ, tôi được yêu thương, và cuộc sống trở nên trọn vẹn với Đậu Đậu. Tôi nở một nụ cười hạnh phúc và nhắm mắt ngủ.

Bài viết liên quan