Đọc truyện Phận dâu hào gia tác giả Nguyễn Hiền Chương 1

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 306

Mạnh Quân đang lo lắng, đi tới lui trước cửa phòng cấp cứu. Trong khi đó, chú Tư đang bán vé số cũng dừng lại, ngồi chờ, nhìn đồng hồ để giao vé cho đại lý, nhưng tập vé số vẫn còn đầy. Không biết phải làm sao, ở lại không ổn, nhưng bỏ đi cũng không xong. Chú nhớ lại lúc đang bán vé ở công viên, thấy một người đàn ông trung niên gục đầu trên ghế. Chú Tư đến gọi nhưng không thấy ông ấy đáp lại, nên nghi có chuyện không lành, vội vàng la lên cầu cứu. May mắn có một chàng trai tốt bụng đến và chở cả hai người đến bệnh viện.

Bây giờ ông ta đang được cấp cứu trong đó, chú không biết tình hình ra sao. Chú chỉ biết nhiệm vụ của mình là đỡ ông ta ngồi trên xe để chàng trai chở, còn mọi thứ khác đều do cậu ta lo.

– Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Văn Duy?

Tiếng của cô bác sỹ làm cả hai người giật mình. Mạnh Quân vội chạy tới, nhưng khi nghe câu hỏi, cả anh và chú Tư đều nhìn nhau vô cùng khó xử, bởi họ không phải là người nhà của ông Duy. Anh ấp úng:

– Thật tình, chúng tôi chỉ là người đi đường, thấy người gặp nạn thì cứu thôi…

Tình hình bỗng trở nên rối bời. Thấy vậy, chàng trai lên tiếng:

– Tôi đã liên hệ với người nhà theo số điện thoại của ông ấy nhưng vẫn không được. Thôi thì, trong khả năng của tôi, tôi có thể giúp gì không? Như đóng tiền chẳng hạn…

Không ngờ, bác sỹ trả lời:

– Vậy thì may quá, bây giờ cần phải đóng tiền để nhập viện cho bệnh nhân…

Bác sỹ chưa kịp nói xong thì Mạnh Quân đã đi rồi. Chứng kiến toàn bộ sự việc, chú Tư rất cảm động, chú nói với bác sỹ:

– Ông Duy chắc gặp được người tốt như chàng trai này là phúc lắm…

Một lúc sau, Mạnh Quân quay lại, anh nói với chú Tư:

– Tiền viện phí cháu đã đóng rồi, giờ cháu có việc gấp phải đi. Chú ở đây chờ người nhà ông ấy đến nhé, xong việc cháu sẽ quay lại…

Thấy chú Tư lúng túng không trả lời, anh chú ý, nhìn thấy tập vé số dày cộm trong tay chú, anh hiểu, anh cười:

– Chú đếm xem còn bao nhiêu tờ vé số?

– Cậu nói thế làm sao? Hôm nay không bán được gì đâu, lần này về trả cho đại lý chắc là không bán nữa…

– Làm gì còn trả? Chú đếm xem còn bao nhiêu tờ cháu mua hết…

Chú Tư vui mừng la lên:

– Cậu nói thật hả? Cậu mua hết luôn à?

– Bộ chú tưởng cháu nói dối à? Chú đếm nhanh để cháu có thể đi công việc không trễ, mà thôi, hôm nay chú nhận lại từ đại lý tất cả bao nhiêu tờ?

– Tôi nhận 200 tờ, nhưng có lẽ chỉ bán được hơn 10 tờ thôi là gặp chuyện này…

Quân mở ví lấy ra 4 tờ tiền mệnh giá 500 ngàn và đưa cho chú Tư rồi nói:

– Chú đưa trước 2 triệu, giờ cháu phải đi ngay. Chú ngồi đếm từ từ nhé, chút xíu cháu quay lại…

Nói xong, anh vội bước ra cổng. Khi anh đi rồi, chú Tư vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tại sao anh ấy đưa tiền cho mình mà không cầm vé số? Bộ lỡ may mình bỏ đi luôn thì sao?

Trong lúc đó, Mạnh Quân vội vã rời khỏi cổng bệnh viện để đến điểm hẹn. Chiều nay, anh có cuộc hẹn quan trọng với một người bạn và đối tác kinh doanh. Trên đường đến đó, anh đi qua công viên và nhận ra chú Tư, một người bán vé số, đang hốt hoảng chạy ra ngoài. Anh nhận ra tình hình khẩn cấp khi chú Tư chỉ tới người đàn ông gục đầu trên ghế, và anh đề xuất cùng chú đưa ông ta đến bệnh viện.

Khi đến quán café, anh không thấy bạn mình. Biết rằng bạn đợi quá lâu nên đã ra sân bay, anh gọi điện thanh minh nhưng không thành công, chỉ nhận được tin nhắn từ bạn:

– Mình chờ mãi mà không thấy, giờ mình ra sân bay rồi, hẹn gặp sau nhé…

Anh cảm thấy tiếc nuối khi cuộc hẹn quan trọng đó đã trôi qua. Tuy nhiên, việc cứu người đàn ông bị tai biến càng trở nên quan trọng hơn. Anh định quay về nhưng cảm thấy không yên tâm, vì chỉ còn mình chú Tư ở bệnh viện. Vậy nên, anh quyết định lại đến bệnh viện để xem tình hình ông ta ra sao, hy vọng ông ta sẽ vượt qua khó khăn này.

Khi vào cửa phòng cấp cứu, anh không thấy chú Tư, thay vào đó là một cô gái và một phụ nữ trung niên. Không biết họ là ai, có thể là người thân của người đàn ông đó, nhưng cũng có thể là người thân của một bệnh nhân khác. Anh ngồi xuống một ghế đá, lặng lẽ đợi đến khi điện thoại của ông Duy bắt đầu reo. Anh nhớ lại rằng mình vẫn cầm điện thoại của ông ta, anh nhấc máy:

– Alo, tôi nghe…

Từ bên kia đầu dây, một giọng nữ nhẹ nhàng trả lời:

– Chào anh, tôi là con gái của người đàn ông bạn vừa gặp, xin hỏi anh đang ở đâu ạ?

– À, tôi đang ở bệnh viện, cô đến ngay…

Anh không kịp nói hết câu thì nhận ra chính cô gái đó, đang giữ điện thoại và tiến lại gần. Mạnh Quân đưa lại chiếc điện thoại cho cô và tự giới thiệu:

– Chào em, tôi là Mạnh Quân…

– Vâng, chào anh, em là Thanh Hằng, huấn luyện viên Yoga…

Mạnh Quân nhìn cô và nói:

– Tên đẹp và người cũng đẹp, hèn gì…

Anh nhường điện thoại và hỏi:

– Em đến từ lâu chưa?

Thanh Hằng ngồi xuống và trả lời:

– Em cũng mới đến, vì đang trong giờ tập nên không biết có điện thoại…

– Hèn gì, nhưng mà điện thoại vẫn reo mà không có ai nghe!

Hai người cùng chia sẻ về những câu hỏi và vấn đề trong ngành của họ. Thanh Hằng ngạc nhiên khi thấy Mạnh Quân rất am hiểu về ngành của cô và hỏi:

– Anh có quan tâm đến lĩnh vực của em không?

Mạnh Quân cười:

– Rất quan tâm đấy…

– Anh cũng là huấn luyện viên à?

– Vừa đúng vừa không, còn thiếu một chút…

Rồi anh kể cho cô nghe về việc anh sở hữu một chuỗi các phòng tập Gym, Yoga ở thành phố này. Hôm nay anh có cuộc hẹn với một người bạn để thảo luận về việc mở rộng các phòng tập ra phía bắc. Thanh Hằng nghe xong có vẻ rất thích thú, và cuộc trò chuyện giữa hai người dường như trở nên vui vẻ hơn, như đã quen biết nhau từ lâu. Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô hỏi anh:

– Ủa, vậy anh và bạn của anh đã có kế hoạch chưa?

Không muốn làm cô lo lắng về việc Ba mình gọi mà anh bỏ lỡ cuộc hẹn, anh trả lời:

– Cậu ấy bận rồi, hẹn lần khác vậy…

– Có phải vì Ba em không?

Mạnh Quân chỉ cười thay cho câu trả lời, anh nhìn thấy khuôn mặt cô tỏa ra sự trẻ trung, mà mọi lo âu về cuộc hẹn không thành công dường như tan biến. Bỗng điện thoại của anh đổ chuông, nhìn vào màn hình không rõ số gọi mà anh tỏ ra khó chịu. Thanh Hằng nhắc nhở anh:

– Anh nhận điện thoại đi, đừng để người ta phải chờ…

Chưa kịp nhấn nút nghe, Mạnh Quân nói:

– Là điện thoại của Ba gọi…

– Tại sao anh không nghe?

– Những cuộc gọi nếu biết trước nội dung không vui thì em có muốn nghe không?

Hiểu được rằng anh có điều gì đó khó nói, cô đề xuất:

– Hoặc em đi ra ngoài để anh nói chuyện với Ba nhé…

Mạnh Quân cau mày:

– Anh đã nói rất nhiều lần về điều này, nhưng Ba anh cứ cứng đầu, cố ý áp đặt ý kiến của mình lên các con…

Cô bất ngờ:

– Các con? Có nghĩa là không chỉ một mình anh sao?

Lúc này, Mạnh Quân mới chia sẻ với cô về tình hình gia đình, nhà anh có ba người con trai, anh là con thứ hai, anh Hai đã có gia đình, nhưng cuộc hôn nhân này cũng là do Ba áp đặt, vì không có tình yêu nên anh Hai thường xuyên rời nhà, khiến vợ anh phải chăm sóc con ở nhà một mình. Nhìn thấy tình hình đó, anh không muốn vợ mình phải chịu đựng như vậy…

– Sao anh không nói rõ quan điểm với Ba anh…

Mạnh Quân cười buồn, mắt nhìn đi nơi khác, anh tiếp tục:

– Đó cũng là lý do anh rời nhà đến thành phố này, nhưng Ba anh vẫn không chịu tha thứ…

– Vậy anh đưa bạn gái về giới thiệu đi…

Nghe câu hỏi của cô, không khí giữa họ trở nên trầm lắng. Mạnh Quân im lặng, bởi anh đang nhớ về mối tình đầu của mình. Ngày đó anh và Hà An yêu nhau mặc dù có tình yêu sâu đậm nhưng không được sự chấp nhận từ hai gia đình. Dù anh đã giải thích nhiều lần và hứa bảo vệ cô nhưng do tính nhút nhát và không chịu được sự coi thường từ gia đình nên cô quyết định chia tay…

Giờ Thanh Hằng lại đề xuất điều đó thì anh không biết phải trả lời thế nào, bỗng nghĩ ra một cách:

– Hoặc em về nhà với anh trong vai bạn gái?

Không ngờ cô trả lời ngay mà không suy nghĩ:

– Em đồng ý…

Mạnh Quân tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:

– Em đồng ý?

Cô xác nhận:

– Vâng, anh đã cứu Ba em, việc đi cùng anh gặp Ba mẹ anh thì có gì mà phải suy nghĩ chứ?

Câu nói của cô làm anh rất bất ngờ. Anh hỏi:

– Anh cảm ơn, nhưng nhỡ bạn trai của em hiểu lầm thì sao?

– Hiểu lầm thì sao? Đùa thôi, em chưa có người yêu. Thực ra là chia tay rồi…

Lúc này, cô mới để ý cuộc gọi từ Ba anh đã tắt từ lúc nào. Cô nhắc nhẹ thì anh trả lời sẽ gọi lại sau, nhưng câu nói chưa xong thì có cuộc gọi tiếp. Anh nhìn cô rồi nhận cuộc gọi:

– Alo, con nghe nè Ba…

Câu nói chưa kịp xong thì tiếng Ba từ đầu dây quát tháo rõ ràng:

– Tại sao không nghe máy? Tại sao không về? Mày muốn chống đối à?

Mạnh Quân giả vờ ngạc nhiên:

– Con đang bận mà, hơn nữa chỉ là về thăm Ba mẹ thôi, con về lúc nào cũng được…

– Về thăm cha mẹ không cần thiết à? Hay là mày muốn tao đi rồi mới về đúng không?

– Ý con không phải như thế, mong Ba hiểu cho con…

Thấy hai cha con cứ tranh cãi không dứt, Thanh Hằng nắm lấy điện thoại và nói với anh nhưng cố ý để Ba anh ở đầu dây bên kia nghe tiếng:

– Anh yêu, anh nói chuyện xong đi sau, em đi trước nhé…

Câu nói này dẫn đến hậu quả, nghe thấy tiếng cô, ông Ba lập tức phản ứng:

– Ai vừa nói, mày nói bận không về được là vì đứa con gái này đúng không? Chắc mày muốn chọc tức tao đấy mà. Đừng tưởng tao không thể đến đó. Tao chỉ sợ mày không còn cửa mà làm ăn thôi…

Thấy rằng nếu tiếp tục như thế này sẽ không tốt cho anh, Mạnh Quân hạ giọng:

– Được, cuối tuần con về, có gì nói chuyện sau nha Ba…

Ba anh không trả lời mà cúp máy. Lúc này Thanh Hằng mới nói:

– Em xin lỗi, thấy hai người cứ tranh luận mãi nên mới lên tiếng. Để ông biết rằng anh đã có người yêu rồi, đừng ép anh nữa. Ai ngờ…

– Không sao cả. Vẫn tiếp tục theo kế hoạch cũ, anh quyết không để bị định sẵn. Dù sao thì anh cũng chấp nhận…

Thanh Hằng cảm thấy lo lắng và một chút mủi lòng. Cô không sợ ông ta coi thường, chỉ sợ nếu kế hoạch không thành công, thì mối quan hệ giữa cha con sẽ bị tổn thương, điều đó là điều mà cô không mong muốn.

 

Bài viết liên quan