Làm dâu nhà hội đồng chương 10 | Cậu Ba
Chiếc xe hơi lao xuống dốc với tốc độ kinh hoàng, lòng tôi bây giờ đã không thể giữ bình tĩnh nữa. Tôi khóc và hét:
Anh dừng lại đi… dừng lại đi!
Sốp phơ ở phía trước đang cố gắng điều khiển bánh lái, nhưng tôi không biết anh ta đang làm gì vì tôi không rành về xe hơi. Tôi chỉ nghe anh ta la lên:
Không… không thể dừng lại được…
Tình huống rất cấp bách, tôi không suy nghĩ được cách nào khác ngoài việc nhảy ra khỏi xe. Tôi hét to:
Mở cửa xe… mở cửa xe ra… nhanh lên!
Nhảy ra là chết… là chết đấy cô.
Tôi tức giận, quát:
Giờ không nhảy cũng chết, tôi ra lệnh cho anh… nhảy đi.
Ở phía sau, tiếng cậu Cả gào lên càng lúc càng khẩn trương:
Nhảy xe đi! Nhảy ra đi Út Quân!
Nghe tiếng cậu Cả, tôi gấp gáp giật cửa để mở, nhưng không được. Hoảng sợ, tôi khóc lớn:
Sao mở không được? Sao lại mở không được? Sốp phơ… mở cửa giúp tôi… mở chốt cửa giúp tôi.
Chiếc xe chạy với tốc độ cao, tôi cảm thấy như đang tham gia một trò chơi mạo hiểm. Sốp phơ như đang khóc, anh ta hét lên:
Chốt ở cửa… giật chốt mới mở được cửa…
Chốt? Chốt… đúng rồi… có chốt… có chốt…
Chiếc xe gần hết dốc, phía trước là dòng sông lớn đang chờ đợi. Nếu xe rơi xuống sông, tình hình của tôi sẽ càng trở nên tệ hơn. Không được, phải nhảy xe thôi, dù nhảy ra có nguy hiểm cũng phải nhảy… nguy hiểm nhất là chết.
Tôi vội vàng giật chốt cửa, mở cửa ra, và hét:
Anh bỏ xe đi… nhảy ra đi… đừng chần chừ nữa…
Sốp phơ mới quay lại nhìn tôi, trên gương mặt sáng láng là vô số giọt nước mắt. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy khốn khổ, bất lực và sợ hãi… anh ta nói:
Cô Quân… tôi xin lỗi… xin lỗi!
Tôi còn bỡ ngỡ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì chiếc xe đột nhiên lắc mạnh một cái và phóng đi, cùng với tiếng gào rền của sốp phơ:
Nhảy đi cô Quân… nhảy nhanh đi!
Tôi không còn suy nghĩ nhiều ngoài việc bảo toàn tính mạng, tôi liều mình nhảy ra khỏi cửa. Mặt đất đón nhận tôi bằng một cú va đập mạnh mẽ, đầu tôi đập xuống đất rồi văng lên và lại đập xuống một lần nữa. Trước mắt tôi, mọi thứ trở nên mờ mịt và tối tăm dần, tôi cố gắng nhìn thấy nhưng không thể. Tôi nhấm nháp câu nói của ai đó vừa phát ra… nơi thuộc về tôi… cơ thể này là của tôi… của tôi… của tôi.
Ai vừa nói thế? là ai?
Trong tai tôi, âm thanh lạnh lùng của ai đó bắt đầu cất lên, rùng rợn và hấp dẫn. Tôi muốn mở mắt ra nhưng không thể, mắt tôi mơ hồ và cơ thể tôi dần mất đi ý thức. Lúc này, tôi cảm thấy được ai đó đang ôm và chạy, trong tiềm thức, tôi vẫn nhấm nháp câu nói… nơi thuộc về tôi… cơ thể này là của tôi… của tôi…
Không gian yên tĩnh, tiếng quạt gió vù vù phát ra từ trần nhà cùng với tiếng máy móc ồn ào. Bên tai tôi, tiếng trách móc đầy bực tức vang lên.
“Ông sao chưa dậy đi làm nữa, đã mấy giờ rồi?”
Tiếng quen thuộc của mẹ tôi… Mẹ… Đúng là giọng nói của mẹ tôi!
“Còn sớm mà, để tôi ngủ thêm chút nữa.”
“Sớm gì nữa, dậy đi… À quên, chiều đi làm về ông nhớ ghé tiệm hoa mua vài cành hồng về cắm vào lọ cho con. Sáng tôi đi gấp quá nên quên, hoa ở đây héo hết rồi, không tốt.”
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
Tôi khóc… Nước mắt lăn dài trên gương mặt, vị mặn của nước mắt lan tỏa trong miệng. Trong lúc này, tôi muốn mở mắt ra nhìn ba mẹ, nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì vẫn không thể. Tôi muốn gào lên là tôi ở đây, nhưng lưỡi tôi lại cứ nghẹn lại. Tôi như người bất động, không thể mở mắt, không thể nói chuyện…
Tại sao vậy? Tại sao họ lại xử tôi như thế? Ba tôi… Mẹ tôi… Tại sao họ lại như vậy với họ?
Bên tai tiếp tục truyền đến tiếng thở dài, cơ thể tôi rung lên mạnh mẽ, tiếng khóc nức nở:
Quân… Út Quân… Con ơi!
Một cái vỗ mạnh trên má khiến tôi tỉnh giấc, trước mặt tôi vẫn là ba mẹ… Nhưng lại là ba mẹ của Út Quân. Tôi bất ngờ, cảm thấy thất vọng, cảm thấy bất lực. Tôi tưởng mình đã trở về với gia đình, nhưng lại biến mất không để lại dấu vết…
Ông Trời đã làm gì thế nhỉ? Tại sao cuộc sống và vận mệnh của tôi lại thay đổi như vậy? Tôi là ai và tại sao tôi lại đến đây? Tôi có giá trị gì hoặc có thể giúp ích được gì cho họ?
Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ Út Quân ôm chặt tôi và khóc, tôi không cảm nhận được gì nhưng cũng không muốn làm bà buồn. Tôi chỉ có thể đóng vai Út Quân.
Mẹ, con tỉnh rồi đấy, đừng khóc nữa.
Mẹ Út Quân vẫn khóc và nói:
Mẹ lo cho con quá, thấy con tỉnh lại mừng lắm. Cảm ơn Trời đã cứu con, cảm ơn Trời!
Tôi nhìn thấy bà cúi đầu cầu nguyện, trong lòng bỗng trở nên buồn thấu lòng. Mẹ luôn lo lắng cho con của mình, yêu thương con một cách vô điều kiện, mẹ tôi… cũng yêu thương tôi như vậy…
Thôi được rồi, hai mẹ con đừng khóc nữa, khóc miết cậu Cả với cậu Ba đây cười cho…
Cậu Ba?
Nghe ba Út Quân nói, tôi vội quay về phía ông để nhìn xem cậu Ba là ai. Ồ… cậu Ba con bà nhỏ đấy, đẹp trai phết đấy nhưng vẫn kém xa cậu Cả của tôi.
Thấy tôi nhìn, cậu Cả hỏi:
Cô cảm thấy thế nào rồi?
Với giọng khàn khàn, tôi trả lời:
Vẫn còn sống, cậu Trạch.
Ừ, cố gắng lên, người như cô tốt nhất đừng chết sớm.
Cậu Cả lườm tôi, tôi cũng lườm lại, mẹ Út Quân thấy vậy liền vả vào vai tôi:
Con nhỏ này, nói lời gì với cậu Cả vậy? Tao đập cho cái chết luôn đây.
Tôi bĩu môi, làm nũng:
Con bị vầy mà mẹ còn đòi đập con… mẹ hổng thương con à?
Má Út Quân nhìn tôi với ánh mắt căng thẳng, như muốn phê phán tôi ngay lập tức. Ban đầu còn vụng về, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh lùng và cay độc.
Thấy má tôi căng thẳng, cậu Ba tiến lại để hòa giải. Cậu cười và nói:
Thôi dì, cháu con đùa với em Quân mà, Út Quân không sao cả, dì đừng trách em nó.
Cách cậu Ba làm thế, nhẹ nhàng và duyên dáng, trái ngược hoàn toàn với cách cậu Cả hành xử. Xem kìa!
Khi nhận ra tôi liếc nhìn, cậu Cả ngay lập tức nhìn lại, giọng nhạt nhẽo:
Nếu không sao thì tôi về, sau này tôi ghé thăm cô. Nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền, đây là nhà thương, không phải nhà.
Tôi nhăn mày, hừ một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý, vì tôi không dám đối đầu với cậu Cả. Nếu tôi tranh luận, cậu ta có thể cắt lưỡi tôi. Tôi cần lưỡi để sống, nhưng nếu cắt đi thì sao chứ.
Bảo, cậu đi trước.
Vâng, tôi đi.
Khi cậu Cả nói lời tạm biệt, ba và má Út Quân vội vàng chào tạm biệt và tiễn cậu ra ngoài. Tôi nghĩ rằng ba và má Út Quân đều e dè với cậu Cả.
Út Quân, sao em nhìn gì mà lung lung thế?
Khi nghe tiếng hỏi, tôi quay người lại và nhìn cậu Ba. Thấy tôi nhìn, cậu cười và nói:
Dạ, em có sao không thấy được.
Cậu Ba đút cho tôi một ly nước trắng, đưa tới tay tôi và nói:
Uống nước đi, em nói chuyện mất hơi lúc nãy.
Tôi dặm một tiếng rồi nhận ly nước và uống hết. Sau khi uống, tôi ợ lên một cái rồi đưa ly lại cho cậu Ba. Thấy tôi như vậy, cậu Ba cười lớn:
Anh Hai nói em đã thay đổi nhiều lắm mà cậu không tin, giờ thấy mới tin đúng không Út Quân.
Nghe cậu Ba nói như vậy, tôi cảm thấy một chút xấu hổ và lúng túng:
Dạ, tôi không thấy mình thay đổi nhiều đâu… không phải không?
Dĩ nhiên là có, em thay đổi rất nhiều… nhưng mà thay đổi cũng tốt, trước đây em quá khép kín khó tiếp cận.
Tôi gật đầu một cách nhút nhát và không biết phải nói gì thêm. Trước đây, tôi không biết gì về Út Quân, đến đây một cách bất ngờ, tôi cũng không biết tôi là ai nữa.
Khi thấy tôi im lặng, cậu Ba lại hỏi:
Sao vậy? Lại nghĩ về chuyện của anh Bí à?
Anh Bí… ai vậy?
Nghe tôi hỏi, cậu Ba có vẻ ngạc nhiên, cậu trả lời:
Anh Bí là người lái xe đưa em và dì em đến đây đấy, em không nhớ hả?
Người lái xe đưa tôi và dì? À, đúng rồi…
Anh Bí… anh ấy sao rồi?
Cậu Ba nhìn tôi một lúc, rồi thở dài và lắc đầu:
Anh… đã chết, mới biết được ít phút trước.
Chết… anh lái xe… đã chết rồi!
Tôi… không biết phải nói gì nữa, bỗng dưng nghe tin này lòng tôi lại trở nên u ám. Anh Bí, sáng nay còn đưa tôi và dì đi chùa, giờ đây đã ra đi…
Tôi nhìn lên cậu Ba, nhẹ nhàng hỏi:
Chết… chết đuối hả?
Cậu Ba gật đầu:
Có lẽ vậy, cậu nghe cậu Cả và Hương Quản nói là do chết ngạt, mắc kẹt trong xe không thể thoát ra được. Thật đau lòng, chiếc xe vậy mà đứt thắng… may mắn là em đã nhảy ra kịp, nếu không thì có lẽ đã không sống sót được.
Chết đuối… không thể… không thể…
Út Quân… em có sao không? Tại sao em lại trông buồn thế?
Nghe câu hỏi của cậu Ba, tôi nhìn lên và mỉm nhẹ:
Không sao cả, chỉ là… tự nhiên em thấy mệt thôi.
Cậu Ba đề nghị tôi nằm xuống nghỉ ngơi, không cho tôi ngồi dậy nữa. Khi ba và mẹ tôi vào, cậu cũng xin phép rời đi. Kim Chi được xuất viện sớm, cậu phải đi làm thủ tục và đón Kim Chi về nhà.
Tôi nằm trên giường cả ngày, gần tới chiều cậu Cả mới ghé qua để hỏi thăm. Khi cậu tới, cũng có đề cập đến vụ việc của anh Bí. Thật sự, anh Bí đã ra đi, chết đuối trong chiếc xe, và khi đưa lên đã cảm nhận thấy xác đã tái tê vì đã nằm dưới nước quá lâu. Câu chuyện này không nhỏ, nhưng do sự ảnh hưởng của gia đình Hội Đồng Trầm nên đã được làm nhỏ lại. Một phần cũng là do gia đình anh Bí không muốn gây rối, nên mọi chuyện đã êm đềm đến giờ.
Cậu Cả ngồi trước mặt tôi, cau mày hỏi:
Bí nói thế với cô là thật hả? Cô có nhầm không?
Tôi phản đối:
Làm sao em có thể nhầm được, lúc đó em còn muốn xin lỗi anh Bí nữa mà…
Suy nghĩ một chút, tôi nhỏ giọng nói với cậu:
Em nghĩ… có điều gì đó lạ trong vụ việc chiếc xe này… cậu có cảm giác giống em không?
Cậu Cả gật đầu, giọng khàn khàn:
Có điều gì đó lạ… cô nhớ, nếu có ai hỏi cô, cô chỉ nói rằng không có gì xảy ra cả, chỉ là chiếc xe bị hỏng và lao xuống dốc, cô đã may mắn mở được cửa xe và thoát ra. Cô nhớ đấy chứ?
Tôi gật đầu đồng ý, tiễn cậu Cả ra cửa, nghe cậu còn nói thêm mấy câu rồi mới đi. Thật ra, cậu Cả cũng quan tâm tới tôi, và qua vụ việc này, tôi cảm thấy cậu quan tâm tới tôi nhiều hơn. Ôi, nếu có thể như vậy mãi thì thật tuyệt… thật tuyệt… haha.
“Cô Quân… cô Quân ơi!”
Đang vui vẻ mà lại nghe tiếng kêu tên của ai đó, âm thanh lạ lùng. Tôi quay ra xem, nhưng không thấy ai. Thế là da thịt tôi cứ rùng mình, cảm giác như có ma đang kêu tôi vậy đó!