Làm dâu nhà hội đồng chương 11 | Quở phạt
Kim Chi đã xuất viện về hôm trước, và sau đó tôi cũng xin được xuất viện về. Thật ra, tôi không bị gì nặng, chỉ chảy máu đầu và vài vết trầy xước. Tính ra, tôi cũng may mắn, nhảy từ trên xe xuống mà không gãy tay hay cổ. Nằm ở nhà thương thật là khó chịu và mất tự do. Bên cạnh đó, tôi cứ có cảm giác như có người đang nhìn trộm tôi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gọi tên. Tôi không phải là người nhát gan nhưng mà… tôi sợ ma lắm, nên tốt hơn là về nhà ở cho an tâm.
Ba má Út Quân đã đưa tôi về nhà của ông bà hội đồng rồi về nhà. Tôi thấy có lúc khó hiểu, không hiểu tại sao ba má Út Quân lại đồng ý để con gái ở nhà người khác. Nếu là ba mẹ tôi, họ chắc chắn sẽ không đồng ý, dù cho tình cảm của họ có dạt dào đến đâu. Nhưng có lẽ, ba má Út Quân muốn cho con gái họ một cơ hội tốt nhất để kết hôn, hoặc họ muốn ép bà hội đồng nhớ lời hứa giữa họ…
Haiz, tôi không phải là Út Quân nên không thể hiểu hết cuộc sống của cô ấy. Có lẽ, con gái thời nay phải sống như vậy để được coi trọng và không bị áp đặt bởi xã hội phong kiến này!
Chuyện của Kim Chi tạm thời không bàn đến. Từ khi xảy ra sự việc, tôi thấy cô ấy trở nên trầm tính hơn, không còn ồn ào như trước. Vụ kiện bên nhà Lý Trưởng đã được cậu Cả giải quyết ổn thỏa. Sáng nay, họ còn gửi quà đến thăm Kim Chi, nhưng thái độ của họ khá cố ý. Họ cũng hứa sẽ điều tra tin đồn và khôi phục danh dự cho Kim Chi và cậu Hai. Bên Lý Trưởng đã nhượng bộ, và bên thầy Trầm cũng không muốn làm lớn chuyện. Mặc dù uy tín của thầy Trầm trong ban Hội Đồng đã giảm đi một chút sau sự kiện này, nhưng cuối cùng không có trách nhiệm hay thay đổi đáng kể nào.
Anh Bí đã được cậu Cả giải quyết ổn thỏa. Họ đã mai táng anh ấy một cách trang trọng và để mẹ anh ấy dưỡng già. Khi còn sống, tôi không biết anh ấy thế nào, nhưng dù khi anh ấy qua đời, vẫn có người lo lắng chu toàn cho anh ấy. Nhưng có một điều làm tôi khó hiểu, đó là tại sao cậu Cả lại quyết định giữ lại chiếc xe gây tai nạn của anh Bí. Dù mọi người khuyên cậu bán xe, nhưng cậu vẫn quyết không bán. Mặc dù dì Nguyệt tức giận mắng, nhưng cậu Cả vẫn quyết định.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, đến sáng hôm nay tôi mới ra ngoài ăn sáng cùng gia đình như dì Nguyệt mong muốn. Bé Nhỏ vừa giúp tôi thay băng gạt trên đầu, con bé nói:
Cô ơi, bữa nay cô khỏe rồi đó, vết thương trên đầu cô cũng sắp lành rồi, đỡ rồi đấy.
Tôi cười:
Ừ, cũng phải lành lại chứ Nhỏ.
Dạ, hôm qua thấy cô không ra ngoài, ai cũng nghĩ cô đã bình phục rồi.
Tôi nhìn con bé, trả lời:
Nhà này rộng lắm, suốt ngày tưởng hết này tới cái kia. Chứ giờ cô ôm cái đầu máu đi lung tung một ngày, bọn họ liệu có vừa lòng không đâu. Nhiều chuyện lung tung thật.
Bé Nhỏ gật gù:
Em cũng thấy vậy.
Hai cô tớ nói chuyện một lúc, đợi sửa soạn xong xuôi, tôi và bé Nhỏ mới đi xuống phòng ăn. Khi tới, trên bàn đã có mấy người ngồi đợi sẵn, nhìn chung thì cũng đủ, chỉ thiếu Bà Nội. Lúc này thì cậu Hai, cậu Ba và thầy Trầm không có nhà, còn cậu Cả thì hên xui.
Thấy tôi đi tới, Bà Nhỏ dịu dàng cười nói:
Út Quân, ngồi xuống đi con, vừa mới hết bệnh đừng đứng nhiều mỏi chân.
Bà Nhỏ là vợ bé của thầy Trầm, là mẹ ruột của cậu Ba. Tôi nghe nói, hình như Bà Nhỏ Thu Dung cũng là chị em gì đó với dì Nguyệt, mặc dù không phải là chị em ruột. Vì lẽ đó, dì Nguyệt khá dễ tính với mẹ con cậu Ba. Bà Nhỏ thì không đẹp mặn mà như dì Nguyệt, nhưng bà ấy có vẻ đẹp sắc sảo dụ mị. Cái nét đẹp như vậy ở thời này không được đánh giá cao, nhưng tôi phải công nhận Bà Nhỏ rất đẹp. Đến độ tuổi này mà vẫn giữ được nhan sắc đỉnh cao như thế này thì không dễ dàng gì.
Bà Nhỏ là như vậy, không biết là thật lòng hay là giả vờ, nhưng mỗi khi thấy tôi, bà ấy lúc nào cũng vui vẻ thân thiết như vậy. Từ khi tôi về tới giờ, bà nhỏ thăm tôi không dưới năm lần, thái độ cũng coi như thiệt tình dữ lắm.
Đáp lại sự nhiệt tình của Bà Nhỏ, tôi đáp “dạ vâng” một tiếng rồi ngồi xuống. Ở thời hiện đại thì sao cũng được nhưng ở thời này, con gái nết na là phải biết giữ mồm giữ miệng, nếu không có việc gì cần thiết thì không nên nói nhiều làm gì.
Sao rồi, con khỏe hơn chưa?
Bà Nhỏ hỏi, tôi lễ phép trả lời:
Dạ đỡ hơn rồi dì.
Bà Nhỏ cười hiền:
Ừ, để dì kêu sắp nhỏ hầm thêm óc heo cho con ăn đặng bổ não. Con phải ăn uống nhiều vô mới mau lấy lại sức.
Nghe dì Dung nói vậy, dì Nguyệt cũng khẽ lên tiếng:
Sẵn em dặn sắp nhỏ hầm thêm cho Út Chi dùm chị, dặn nhà bếp đừng bỏ tiêu, Kim Chi không ăn được tiêu.
Dì Dung gật đầu, bà ấy nói:
Dạ chị Hai, Kim Chi con nhỏ giống y hệt em không biết ăn tiêu…
Dì Dung chưa kịp nói hết câu, Kim Chi ngồi cách tôi một chỗ đã phát ngôn:
Ai giống bà… hồ ly tinh, mà bà với con Út Quân thân nhau quá hén? Ờ mà phải rồi, hồ ly thì thân với hồ ly, cùng là thứ đi giật chồng người ta mà.
Kim Chi!
Dì Nguyệt tức giận hét lên, cảnh cáo Kim Chi. Kim Chi coi bộ sợ nên thức thời im miệng. Bích Hà bên cạnh cũng khuyên cô ấy đừng nói nữa. Nhưng tính mất nết của Kim Chi không thay đổi.
Em nói đúng mà, chị với má mần sao vậy…
Dì Nguyệt đập bàn, quát:
Con im miệng chưa, hay để má nói lại với cha dạy con cách ăn nói phải phép. Con dám nói hỗn với má nhỏ như vậy, con dám đặt điều cho Út Quân… con có tin má phạt quỳ con không hả Kim Chi?
Kim Chi ức lắm nhưng không dám cãi, cô ấy cúi gằm mặt, ức chế. Dì Dung ngồi đối diện, dì ấy cũng không đối đầu lại Kim Chi vì sợ dì Nguyệt. Thấy Kim Chi bị dì Nguyệt trách, dì ấy lên tiếng khuyên:
Chị Hai, Kim Chi còn nhỏ, chị từ từ dạy dỗ cũng được, đừng chửi con nhỏ vô tội. Chuyện cậu Nghị xảy ra, Kim Chi chắc là bức bối nên mới nghĩ quẩn mà… Thôi thôi xui xẻo không hà, chị bỏ qua cho con nhỏ đi.
Tôi nghe dì Dung nói, trong lòng cảm thấy thích thú. Lời khuyên của dì giống như lời nói nhưng nếu nghe kỹ, dì Dung… không đơn giản chút nào.
Kim Chi liếc mắt nhìn dì Dung, dì Dung không sợ cô ấy, Kim Chi nhìn dì nhưng dì cười hiền. Cuối cùng vẫn là Bích Hà kéo Kim Chi giữ lại, sợ xảy ra chuyện.
Dì Nguyệt không nói gì thêm, nhưng tôi nghĩ dì ấy hiểu. Sau cú chạm mắt nóng bỏng của hai người, dì Nguyệt không mắng Kim Chi nữa. Bà chớp mắt mấy cái, giọng dịu hơn:
Con nhỏ mà không được dạy dỗ sẽ hư, không biết ăn nói lịch sự. Nếu sau này Kim Chi còn nói xấu mồm xấu miệng, em cứ vả cho nó nhớ đừng học tính ức hiếp rồi hại người khác… nghen Dung.
Dì Nguyệt cũng có hiền đấy à?
Chắc bà nhỏ hiểu liền, mặt bà tái dần đi. Chỉ có Kim Chi không hiểu, cô ấy vẫn cứng đầu khiến dì Nguyệt tức giận. Trận đấu miệng tạm ngừng vì bà nội xuất hiện. Bà nội chưa đến bàn ăn đã nói lên:
Ai chửi cháu nội tôi vậy, con nhỏ chưa đủ khổ hay sao mà mấy người lại làm con nhỏ buồn vậy?
Kim Chi tìm được đồng minh, vẻ mặt hí hửng về phía dì Dung. Dì Dung nghe tiếng bà nội, có vẻ lo lắng, mặt bà tái đi.
Bà nội bước vào, sau lưng bà là Thục Oanh, cháu gái của bà. Trong nhà, có tới bốn đứa con gái tuổi trăng tròn, trong số đó Thục Oanh là người lớn tuổi nhất và cũng là người hiền thục, đoan trang xinh đẹp nhất. Chị ấy thật sự rất xinh, như thần tiên tỉ tỉ vậy, vừa xinh vừa hiền. Người chị ấy chuẩn bị sắp gả cho cậu lớn của gia đình họ Lưu, và dự kiến sẽ tổ chức lễ rước dâu trong một hoặc hai năm tới.
Má.
Bà Nội.
Các người phụ nữ trong nhà đứng dậy chào bà nội, nhưng bà nội chỉ chú ý đến cháu gái Kim Chi. Sau khi nghe Kim Chi kể xong, bà nội quét mắt nhìn qua các mặt, rồi dừng trước dì Nguyệt và quở mắng:
Cô là mẹ của con nhỏ, cô không thương con ấy thì thôi, sao cứ quở mắng con hoài? Có lẽ mấy bữa tôi không có ở nhà, cô quở mắng con ấy nhiều lắm à? Chắc cô nghĩ tôi ăn chay niệm Phật nên cô lộng quyền hả Nguyệt? Hay cô tự nghĩ mình là bà hội đồng nên không còn để tôi nói gì?
Dì Nguyệt có chút giật mình, trả lời:
Dạ thưa má… con không dám ý đó, chỉ là Kim Chi ngày càng kỳ khôi, con sợ không dạy dỗ được nữa…
Bà nội nhăn mắt, quát:
Con gái nhà hội đồng mà cũng ương bướng là chuyện thường. Con gái nhà giàu thì phải khác, cô không hiểu sao?
Dạ má…
Không dừng lại ở đó, bà nội nhìn tôi và cười khinh:
Tôi nghe Kim Chi nói cũng đúng, hồ ly thì hợp ý với hồ ly, gieo tiếng xấu cho người khác… không có gì sai phải không, hội đồng?
Vậy là đang nói về tôi à?
Tôi nhìn bà, bà cũng nhìn lại tôi, bà ta thực sự là bà hội đồng trong truyền thuyết. Ăn nói mạnh mẽ, chanh chua.
Thấy bà nói thế, tôi không thể nhịn nổi, đáp lại:
Dạ bà nội nói đúng, gieo tiếng xấu cho người khác không phải là điều đúng đắn, bà hổng biết dạy dỗ, phải không?
Út Quân!
Dì Nguyệt quát lớn, tôi bĩu môi như vô tội:
Dì… tôi chỉ nói mấy người dựng chuyện ăn không nói thôi, dì chớ tôi không…
Tôi chưa nói xong, bà nội đã phát rít lên, bà đỏ mặt vì giận:
Cha chả, giỏi lắm cô, cô đừng tưởng tôi không dám làm gì. Bây giờ nếu không có ba má cô đến đây, tôi cũng…
Thấy bà nội giận dữ, tôi nhanh chóng năn nỉ:
Thôi mà nội, đừng giận nữa, con chỉ nói mấy cái người dựng chuyện thôi, con không dám nói gì về bà nội đâu. Bà nội suy nghĩ đi, con không dám.
Cô! Cô!
Bà nội từ chối nắm tay tôi, mặt bà đỏ bừng vì giận. Tôi giả vờ vô tội, nhìn các bà mắt xin lỗi.
Mẹ nó cái bà già này, từ khi tôi về đến giờ toàn làm phiền tôi, ư…
Thấy bà nội giận quá, Thục Oanh lên tiếng giải vây cho tôi:
Nội, Út Quân không có ý gì đâu, nội đừng hiểu lầm mà cảm thấy thương cho em ấy.
Chị Oanh vừa nói, tôi gật đầu đồng ý. Ấy vậy mà bà nội càng nhìn tôi, càng trợn mắt, thiếu điều muốn nuốt sống tôi luôn. Chắc là do sợ bà ấy quá.
Đang chuẩn bị ra diễn tuồng ăn vạ thì giọng cậu Cả vang lên:
Giờ này sao không ai ăn cơm mà lại làm chuyện kỳ cục thế này? Út Quân, cô làm gì nằm dài dưới đất vậy? Muốn cạp đất hả?
Tôi thực sự đang nằm dưới đất, nghe cậu Cả hỏi, tôi vội ngồi dậy. Cậu Cả đến ghế của mình và ra lệnh:
Đi bới cơm, ăn cơm đi.
Mọi người đều nhìn nhau, đặc biệt bà nội vẫn đứng đó không chịu ngồi xuống.
Cậu Cả cau mày, nói tức giận:
Mấy người làm bác gái bực mình sao? Nếu vậy, thì đứng đó đi, không cần ngồi xuống ăn cơm đâu.
Sau lời nói đó, cậu Cả lại dịu dàng hơn:
Bác gái, chị Hai… hai người ngồi xuống ăn cơm đi, nhà này dần mất trật tự rồi. Chú để tôi nói với anh Hai, phạt mấy người này một lần cho hết thói.
Sau khi cậu Cả nói như vậy, bà nội mới nhìn sang Kim Chi và Thục Oanh. Có lẽ sợ hai cháu bị phạt, bà dịu dàng hơn:
Thôi đi Trạch, không có việc lớn đâu, chỉ là mấy đứa trẻ này… biết làm ầm trong nhà thôi. Thôi ăn cơm… ăn cơm đi…
Quả thật, bà nội đã dịu dàng như vậy đối với cậu Cả của tôi?
Bà nội đã dịu dàng, cậu Cả cũng chịu yên:
Bà nội đã nói thế thì ngồi xuống ăn cơm hết đi, còn đứng đợi gì nữa?
Bích Hà và Kim Chi lạc vào ghế, dì Dung cũng ngồi xuống. Mọi người ngồi, tôi mới đứng dậy, nhưng cậu Cả lại ra lệnh:
Út Quân chắc là không đói, nó có sức lăn lộn dưới đất thì chắc không đói. Nếu không đói thì đi hầu cơm cho bà nội, đứng đó làm gì?
Tôi có nói tôi không đói sao?
Thấy tôi đứng đó, cậu Cả quát lên:
Mau lên, đừng lè lưỡi nữa!
Tôi nhìn cậu Cả, lời nói và ánh mắt của cậu không giả vờ. Thấy tôi nhìn lâu, cậu lại trừng mắt ra hiệu cho tôi mau đi hầu cơm. Dì Nguyệt cũng không giúp được, dì chỉ thở dài:
Út Quân, nghe lời cậu con.
Tôi tức, buồn và giận, chưa bao giờ tôi tức đến thế!
Mặc dù không vui, tôi vẫn nghe theo lời của cậu đi hầu cơm. Trong suốt bữa cơm, bà nội chỉ hành tôi điều này điều kia. Chỉ thiếu việc bà bắt tôi đút cho bà ăn, lại còn bắt tôi gắp cho Kim Chi nữa. Tuyệt vời, cậu Cả lại không hề quan tâm đến tôi, chỉ ăn và nói chuyện với dì Nguyệt và bà nội, coi tôi như không.
Tôi tức, buồn, không hiểu vì sao tôi phải hầu cơm cho bà nội. Sao đám Kim Chi được ngồi ăn mà tôi lại phải hầu cơm? Cậu Cả tự nhiên nổi giận thế không hiểu.
Sau bữa cơm, mọi người vui vẻ no say, chỉ có tôi vừa đói vừa cảm thấy tự ái. Khi bà nội ra lệnh giải tán, cậu Cả vẫn phớt lờ tôi, cố tình chăm sóc cho bản thân bằng việc uống trà.
Kim Chi nắm tay bà nội hí ha hí hửng chọc tôi, rồi bà cháu kéo nhau về phòng. Chỉ còn chị Oanh quan tâm tới tôi, chị ấy nhẹ nhàng nói:
Út Quân, xuống ăn cơm đi để nhân viên dọn dẹp.
Tôi giận dữ, vừa dọn bát vừa nói:
Dạ thôi để em làm, em đã no rồi.
Tôi nhấn mạnh từ “no”, liếc mắt nhìn cậu Cả. Nhưng cậu Cả không quan tâm, chỉ tập trung vào việc uống trà. Chị Oanh sợ tôi đói, giữ lại tay tôi:
Đi ăn đi, nghe lời chị.
Thực ra, tôi đói lắm, chỉ cần người khác kêu tôi ăn để đỡ ngượng mặt. Thấy chị Oanh nhiệt tình, tôi cũng không muốn làm phức tạp. Định trả lời chị thì cậu Cả nói:
Nếu nó không muốn ăn thì đừng ép, không đói thì chịu thôi…
Cậu Cả ra lệnh cho mọi người:
Cô Quân hôm nay không đói, ai cho cô ấy ăn thì đừng trách tại sao tôi không cảnh báo trước… nghe rõ chưa?
Dạ rõ…
Cậu Cả dựng lên, kéo chị Oanh đi ra ngoài, giọng nói trầm trầm, ánh mắt dịu dàng:
Đi, anh dẫn em ra ngoài… hay lắm.
Chị Oanh ngần ngại, nhìn sang tôi:
Nhưng Út Quân…
Cậu Cả nhếch môi, cau mày không vui:
Cô ấy sẽ tự lo được… nghe lời, đi theo anh.
Nói xong, cậu dẫn chị Oanh ra ngoài, để lại tôi một mình với bàn ăn đã trống trơn. Bỗng nước mắt tôi trào ra… tôi đứng giữa phòng ăn rộng lớn, khóc và tự lau nước mắt cho mình. Có lẽ tôi đánh giá bản thân quá cao, không ai quan tâm tới tôi ở đây cả. Hài thật, phải tự mình vượt qua!