Làm dâu nhà hội đồng chương 9 | Xe lao dốc
!
Cánh cửa gỗ mở dần, tôi cũng theo tự nhiên của instint con người mà đứng đó, mở miệng tròn xoe nhìn cậu Cả. Trong phòng, cậu Cả cũng chú ý đến tôi, ánh mắt của cậu tràn ngập sự kinh ngạc như khi nhìn thấy một điều bí ẩn.
Thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức làm tim tôi như ngừng đập. Trong khoảnh khắc hoang mang, trước khi tôi kịp hành động, cậu Cả đã nắm cổ tôi và kéo tôi vào trong phòng.
Mặc dù sợ hãi, nhưng được cậu Cả ôm kéo, tôi cảm thấy… hạnh phúc.
Khi kéo tôi vào trong phòng và đóng cửa lại, cậu Cả quay lại và nhìn tôi, khuôn mặt cậu trở nên nghiêm túc, cậu chỉ trích:
Sao cô mở cửa phòng của tôi? Cô dám à?
Dưới sức ép của lời trách móc, tôi lùi vào trong, tiếng nói của tôi run run:
Vì… vì…
Vì cái gì? Đây là phòng của tôi, cô làm sao mà dám vào, thật hỗn xược.
Bị cậu Cả mắng, tôi không biết phải trả lời thế nào, tôi liền kể về việc cậu ra khỏi quan tài.
Nhưng… nhưng mà… cậu… làm sao mà ra khỏi… quan tài? Cậu giải thích đi?
Nghe tôi hỏi, cậu Cả có chút lúng túng, nhưng rất nhanh chóng hồi phục, khuôn mặt trở nên khó chịu như lúc trước, cậu nói:
Chuyện đó… liên quan gì đến cô? Cô muốn tạo sự rối tung hả? Cô nghĩ rằng tôi giết cô rồi chôn luôn à?
Bị đe dọa đến sợ hãi, tôi gào lên:
Em… em không có ý đâu… cậu đừng nghĩ như vậy…
Cậu Cả tiến gần tôi, vỗ nhẹ lên trán tôi một cái mạnh mẽ, cậu uy hiếp:
Im lặng! Ai làm cô khóc thế kia? Hả?
Bị đe dọa và đánh, tôi đau đớn, và máu mắt đã trào lên, tôi vừa ôm trán vừa khóc nức nở. Thấy tôi khóc, cậu Cả quay mặt đi, không quan tâm. Tôi càng khóc to, mong muốn thu hút sự chú ý của cậu. Cuối cùng, mục đích của tôi cũng được đạt, thấy tôi hét lên quá mức, cậu Cả đặt tay lên miệng tôi, cậu cảnh báo:
Im lặng! Nếu tiếp tục khóc, tôi sẽ cắt đứt lưỡi cô.
Tưởng rằng cậu sẽ dịu dàng, nhưng thế mà cậu đe dọa như vậy. Không muốn chịu đựng, tôi nắm lấy tay cậu và kéo ra khỏi miệng tôi, tôi nói với nụ cười:
Cậu… đánh em… cậu đe dọa em… giờ muốn em im lặng, thì cậu dỗ em đi.
Cậu Cả trừng mắt nhìn tôi, cậu hỏi lại:
Dỗ?
Tôi gật đầu, và trả lời:
Đúng vậy… dỗ em đi… dỗ…
Mắc gì tôi phải dỗ?
Sao lại không dỗ? Cậu đánh em mà, cậu là người đàn ông mà đánh người phụ nữ… em cũng biết đau đấy.
Thấy tôi muốn khóc, cậu Cả lại bịt miệng tôi lần nữa. Tôi nhìn cậu bằng đôi mắt chứa đầy nước mắt, cậu cũng nhìn lại tôi, cuối cùng, cậu Cả chịu nhượng bộ trước. Mở miệng ra khỏi miệng tôi, cậu lầm bầm:
Im đi, đừng khóc nữa.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục:
Gì vậy? Cậu chưa dỗ em nữa sao?
Khi nghe tôi hỏi, cậu Cả quay lại và nhìn tôi, cậu dửng dưng:
Im đi, nghe chưa?
Tôi giơ tay lên và mở miệng ra, cậu nói:
Im lặng đi.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng cậu Cả đang nhìn tôi một cách tĩnh lặng, tôi không hiểu tại sao cậu lại như vậy. Khi tôi gọi vài lần, cậu Cả mới dần tỉnh táo trở lại. Thấy cậu không còn nhìn tôi nữa, tôi nghĩ rằng cậu đã bình thường trở lại. Nhưng đột nhiên, cậu vuốt nhẹ tóc tôi và đặt một câu hỏi lạ, giọng của cậu nghe ấm áp và dịu dàng:
Em… là em sao?
Tôi cảm thấy lạ lùng với cách cậu Cả nói. Cái cách cậu vuốt tóc tôi rất nhẹ nhàng, làm tôi mê mải không thể nói nên lời. Cậu tiếp tục vuốt tóc tôi, sau đó chạm nhẹ vào má tôi, đưa gương mặt gần gũi hơn với tôi. Khi thấy cậu gần môi tôi, tôi giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn, tôi đẩy cậu ra và kêu lên:
Đừng… làm gì thế…
Cậu Cả cũng tỉnh lại, nhưng thấy tôi hoảng sợ, cậu nhìn tôi như một người xa lạ. Cậu giải thích:
Tôi… tôi không cố ý…
Tôi không bắt cậu giải thích, vì tôi không bị làm gì nên tôi không quan tâm nhiều. Nhưng có vẻ như cậu Cả nhìn nhầm tôi ra là ai đó…
Cô ổn chứ? Tôi… tôi có làm gì… cô không?
Nghe câu hỏi của cậu, tôi nhẹ nhàng mỉm cười và trả lời:
Không… không có gì đâu cậu.
Cậu Cả thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng nên cậu không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Một lúc sau, khi tôi nhớ đến chuyện cái quan tài, tôi cảm thấy lo lắng và sợ hãi, vì vậy tôi cũng không thể tránh khỏi việc hỏi cậu.
Nhưng mà cậu… về cái hòm… tại sao vậy?
Cậu Cả mới dám nhìn thẳng vào mặt tôi, thấy tôi lo lắng, cậu cảm thấy vui mừng hơn. Cậu đi đến gần cái quan tài rồi nhìn tôi trả lời:
Không có gì phải sợ, đó chỉ là nơi tôi ngủ thôi.
Thật không ngờ!
Nơi ngủ?
Khi tôi hỏi to, cậu Cả nhất quyết gật đầu:
Đúng, nơi ngủ.
Tôi sợ hãi nhưng cũng rất tò mò, với một chút can đảm tôi lại tiến gần hơn để nhìn vào bên trong cái quan tài. Ôi trời ơi, thực sự có chăn, có gối… có nghĩa là đây là nơi cậu Cả ngủ thật sao?
Sau khi nhìn vào bên trong cái quan tài, tôi lại quay đầu nhìn cậu. Có lẽ cậu biết tôi rất tò mò nên cuối cùng cậu cũng chịu giải thích.
Chỉ là đùa thôi, không có gì đâu, đó chỉ là thói quen của tôi… không thể bỏ được.
Thói quen à? Sao lại có thói quen ngủ… ở đó?
Cậu Cả không nhìn tôi, ánh mắt cậu nhìn về phía xa xăm, giọng của cậu nhạt nhòa:
Đó chỉ là chuyện cũ, em biết tôi có thói quen ngủ trong quan tài là đủ…
Nói đến đây, cậu lại quay lại nhìn tôi, mỉm cười một cách nhẹ nhàng:
Sao? Em còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không thì về phòng đi… mai còn phải dậy sớm.
Thực ra, tôi cũng không biết phải hỏi điều gì nữa, nếu cậu Cả không muốn nói thì tôi cũng không thể ép buộc. Nhưng có vẻ như cậu nhìn nhầm tôi ra là ai đó…
Cậu Cả đưa tôi ra cửa và tôi vẫn ngước nhìn vào trong như thể muốn giữ lại. Thấy tôi không muốn đi, cậu hỏi mỉa mai:
Sao, muốn ngủ ở đó à mà chẳng chịu đi?
Tôi run sợ khi nghe cậu nói, vội vã xua tay và từ chối:
Không, không cần, tôi sẽ về phòng ngủ, tôi không dám tranh đấu với cậu, quái vật kia!
Vậy thì đi về phòng đi, bạn là con gái mà, đứng ở đây khuya thế này không phù hợp đâu. Đi thôi.
Tôi gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn và nói, cười đùa:
Dạ, tôi sẽ đi ngay, không cần cậu phải đuổi, nhưng nhớ mơ thấy tôi đấy, đừng quên nhé!
Cậu Cả nhìn tôi ngơ ngác, trước khi cậu kịp nói gì, tôi đã phi ra sân và chạy thẳng về phòng, tôi đã thoát khỏi cậu rồi. Với đàn ông như cậu, chỉ cần ngoan ngoãn và dễ dãi thì không có gì phải lo, không thể có chuyện gì xấu xảy ra. Tôi tin chắc điều đó!
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy khá sớm, mặc dù chỉ là đi cùng dì Nguyệt thôi, nhưng đối với tôi, đây như là một trải nghiệm mới. Thật là hồi hộp!
Bé Nhỏ giúp tôi chọn quần áo và chải tóc, cô bé kể:
Tối qua ông về đấy cô, nghe đồn cô Kim Chi khỏe lại rồi nên ông về nghỉ ngơi. Trong nhà mọi người lo cho cô Chi và có chị Hà với cô Trâm chăm sóc, còn anh Hai thì đi Sài Gòn vì công việc.
Tôi nhìn bé Nhỏ và cười hỏi:
Sao em biết được vậy Nhỏ? Em không ngủ sao?
Dạ không, em đã ngủ rồi, sáng nay em nghe mọi người kể lại thôi, em cũng không biết nhiều lắm đâu. Cô không biết sao à, không thể giấu được chuyện trong nhà mình đâu.
Đúng là em nói đúng đấy… À, cô mới nhớ ra… làm sao mà tối qua Kim Chi biết tin đồn nhỉ? Ai đã nói cho cô ấy biết vậy, em có biết không?
Nhìn tôi hỏi, bé Nhỏ lắc đầu chần chừ, nói:
Em không biết, khi em nghe thấy tiếng la hét thì chạy vào thì thấy cô Chi nằm trên giường, máu chảy đầy tay. Lúc đó chỉ có chị Hà và cô Trâm ở đó. Sau đó em chạy đi báo cho cô và anh Hai thôi, cô nhớ chứ?
Tôi gật đầu, rõ ràng Bích Hà vẫn là nghi can hàng đầu trong chuyện này. Nhưng mà tôi không thể tin cô ấy sẽ tung tin đồn lần thứ hai. Cậu Cả đã nói rằng hai tin đồn được tung ra trong cùng một ngày nhưng có thể không phải cùng một người làm. Mục đích của mỗi tin đồn là khác nhau, và có lẽ không phải cùng một người đã tung cả hai tin đồn đó. Tôi càng suy nghĩ, tình hình càng trở nên phức tạp hơn và mọi thứ đang có chiều hướng không thuận lợi cho tôi. Thật là…
Cô… có điều này… em nên nói cho cô biết hay không đây…
Thấy bé Nhỏ do dự, tôi hỏi:
Nói đi em, là gì vậy? Cô biết rồi, em không cần phải lo cho cô.
Bé Nhỏ lắc đầu và cảm thấy lo lắng:
Không phải vì em ngại cô, mà vì… em sợ làm cô buồn…
Tôi ngạc nhiên:
Sợ làm tôi buồn? Chuyện gì mà em lại sợ làm tôi buồn vậy?
Em… em…
Nghe bé Nhỏ nói như vậy, tôi mới chịu lên tiếng:
Vậy à… Chắc là có người nói dối rồi… Tin đồn về việc tôi và Kim Chi cùng Bích Hà gây hại cho nhau à? Em không tin vào những lời đồn thổi đó đâu mà, em ổn mà.
Tôi biết có người đã tung tin đồn như vậy. Có lẽ họ muốn tôi và Kim Chi mất lòng tin lẫn nhau khi Kim Chi hồi phục. Điều đó sẽ khiến tôi và cô ta trở nên không đoàn kết và dễ bị phân chia. Rất mưu trí và tàn nhẫn. Nếu tôi biết ai là người làm ra những lời đồn thổi đó, tôi sẽ…
À, còn có một điều nữa… Em nghe nói… có thể hôm nay hoặc ngày mai bà nội và bà nhỏ sẽ về đấy.
Vậy à.
Tôi vẫn còn bận tâm về tin đồn, nên không quan tâm nhiều đến chuyện này. Thấy tôi không hỏi thêm, bé Nhỏ nhắc nhở nhỏ:
Cô không sợ bà nội về gây rắc rối cho cô à?
Gây rắc rối à? Bà nội muốn gây rắc rối cho tôi à?
Khi tôi nói vậy, bé Nhỏ nhận ra rằng tôi quên mất mọi chuyện và đề nghị nhẹ nhàng:
Thôi thôi, cô quên mất rồi, chắc là cô không cần lo lắng đâu. Để em nhắc cô, bà nội và cô không hợp nhau đâu…
Sao vậy? Họ không hợp nhau à?
Bé Nhỏ đưa khăn choàng qua vai tôi và sửa tà áo dài đang vướng, trong khi làm như vậy, cô bé giải thích:
Em không biết phải nói sao cho cô hiểu, nhưng em biết là cô và bà nội không thích nhau. Bà nội thương Kim Chi lắm, nhưng Kim Chi lại thường gây gổ với cô mỗi ngày… Chắc là cô quên luôn chuyện bà nội nhốt cô trong nhà gỗ rồi… Lúc đó nếu không có cậu Ba thì cô đã chết đói rồi.
Tôi cảm thấy giật mình:
Có chuyện đó nữa à?
Bé Nhỏ gật đầu nhẹ nhàng:
Ừ.
Vậy mà cha mẹ tôi ở đâu? Họ không biết chuyện này à?
Bé Nhỏ lắc đầu:
Em không thấy bố mẹ cô bao giờ… và em nói thật đấy, cô đừng buồn… cô sống ở đây từ bé rồi… bà nội nếu quở phạt cô thì cha mẹ cô cũng không thể nào can ngăn được đâu…
Chuyện này…
Cô Quân ơi, cậu Cả gọi cô ra trước.
Tôi nghe tiếng gọi và nhanh chóng trả lời:
Ồ, tôi đã nghe rồi. Anh bảo cậu Cả chờ tôi một chút.
Khi nói xong, tôi lấy đôi giày thêu và nhận lấy chiếc túi từ bé Nhỏ, sau đó ra ngoài. Trong lúc đi, tôi còn nhắc nhở bé Nhỏ:
Nếu có tin tức gì khác thú vị, hãy chờ tôi về rồi kể, tôi đi đây.
Dạ.
Khi tôi đến nhà, tôi thấy cậu Cả cùng ông bà hội đồng đang ngồi sẵn trên ghế. Khi thấy tôi ra, thầy Trầm nói với sự hài lòng:
Có Quân đi cùng tôi, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao, đây là việc của phụ nữ, cậu Cả xen vào cũng không phù hợp lắm.
Dì Nguyệt gật đầu đồng ý, giọng dì hơi yếu:
Đúng vậy, sau khi đi xem bệnh, tôi sẽ ghé thăm con… Thực sự, tôi lo cho con quá, cả đêm qua tôi không thể ngủ được.
Nghe dì nói, tôi thấy lòng đau xót. Nhưng thầy Trầm lại cố gắng an ủi:
Đứa bé đã thoát nạn rồi, cứ buồn mãi làm gì. Bây giờ thì còn có… tâm hồn bé nằm trong bụng mẹ chúng ta… Hãy giữ bình tĩnh.
Dì Nguyệt được chồng an ủi và dừng lại việc khóc. Khi dì đi ra xe, thầy Trầm dặn dò một số việc, chỉ khi xe chạy đi xa, ông mới dừng lại không nhìn theo. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy tình cảm đặc biệt này của hai người, cho đến khi tôi nghe cậu Cả nói…
Dì Nguyệt ngồi phía sau cuối xe cùng tôi, gương mặt dì hiện lên ánh sáng buồn thương. Dì nói nhẹ nhàng:
Ông ấy luôn như vậy mà Trạch, đừng nghĩ xấu về anh rể của em.
Tôi mới biết cậu Cả tên là Trạch à? Ôi giờ tôi mới biết!
Chị đã biết anh ấy làm vậy từ lâu rồi, không có gì mới mẻ đâu. Đàn ông như anh ấy, cho dù em… em cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
“Cho em, em sẽ đòi lại” – Câu nói này…
Dì Nguyệt cảm thấy một chút tức giận và tiếc nuối, dì nói lớn:
Anh rể em cũng chỉ vì chuyện Bảo mà thôi, chị biết anh ấy không có tình cảm gì với cô ta. Chuyện đã qua rồi, em cứ nhớ mãi làm gì vậy Trạch?
Cậu Cả ngồi phía trên cười khạc nhổ:
Chuyện đã xảy ra như vậy mà chị còn tin à? Được thôi, hãy giả sử anh ấy vì Bảo đi, nhưng chị nghĩ sao về Thúy Nga? Anh ấy không tha cho Thúy Nga – con của mình… Nếu không phải chị đòi chết để xin anh ấy tha em, thì em đã đạp anh ta xuống nước từ lâu rồi. Thiếu đạo đức, thiếu danh dự, lại còn đòi giảng đạo người khác… Lảo đảo!
Dì Nguyệt đỏ mặt vì xấu hổ, tôi thấy cô ấy nắm chặt hai tay vào nhau, mặt đỏ rực. Lo lắng dì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, tôi lên tiếng khuyên dì:
Cậu Cả… xin anh nhẫn…
Em im đi, đây là chuyện của chị tôi và chị Hai, em đừng xen vào!
Ừ… tôi…
Khi không mang ý tốt, bị cậu mắng, tôi ngượng nghịu không dám nói gì thêm. Dì Nguyệt nhìn thấy tôi rưng rưng nước mắt, dì nghiêm túc quở trách cậu Cả:
Thằng đó, anh đừng lớn tiếng với đứa bé nhỏ… chị sẽ đánh anh đó… thằng bốn cành này…
Cậu Cả nghe dì Nguyệt nói vậy liền quay lại, cậu lớn tiếng:
Chị Hai!
Dì Nguyệt cũng nhìn cậu Cả với ánh mắt nghiêm trọng, hai chị em lườm nhau và rồi im lặng. Tôi cảm thấy xấu hổ đến phát điên, không dám nói thêm bất kỳ điều gì. Cậu Cả đã nói thều thều với tôi trước đó nhưng tôi không để ý. Thấy tôi không quan tâm, cậu cũng bỏ qua, quay lại đường đi mà không nhìn tôi thêm lần nào.
Tức giận và đau đớn, đàn ông làm gì mà…
Xe chạy một đoạn xa, dì Nguyệt và tôi tựa vào nhau để ngủ. Trước đây, tôi không bị say xe, nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy đầy ắp. Ôi trời ơi, xe này đang lắc và tạt quá… tôi muốn nôn chết!
Khoảng thời gian sau, xe dừng trước một cổng chùa lớn, dì Nguyệt và cậu Cả đi vào thắp hương. Nhưng tôi không thể tiếp tục, tôi không thể đứng lên được. Vì con đường lên chùa dốc quá, xe phải leo lên cao mới dừng được. Tôi vật ra trong xe, cảm giác nôn nao vì buồn nôn quá nhiều, tôi không còn sức lực nào nữa. Nằm nhìn lên trần xe, tôi khóc mà không phát ra tiếng.
Thật là khổ quá, chiếc xe này… thay vì gọi là xe hơi, nên gọi là xe hành thì đúng hơn… hành hạ thân phận tôi quá đi mà!
Tôi cứ nằm đó khóc than, sau một lúc, tôi nghe thấy tiếng mở cửa xe và có người ngồi vào trong. Tôi nghĩ đó là dì Nguyệt nên tôi vội bật dậy, nhưng không may tôi không còn sức, cơ thể tôi đành nhấc không nổi nữa. Đang hoảng loạn không biết phải làm sao, cậu Cả đã vươn tay kéo tôi ngồi dậy, cậu giúp tôi dựa vào ghế và rồi đưa cho tôi một miếng quýt nhỏ, cậu nói nhàn nhạt:
Ngửi đi, đỡ mệt hơn.
Tôi nhận lấy trái quýt từ cậu Cả và lột vỏ ra, không lời tôi đã bắt đầu nhai. Úi chà, trái quýt này có chứa nhiều vitamin nhỉ? Miệng mồm tôi cảm thấy ít nhạt đi một chút.
Cậu Cả nhìn tôi, mắt cậu to mắt quát:
Cho cô ngửi chứ sao lại ăn?
Tôi vội nhai và nuốt trước khi trả lời:
Cho em ăn thôi, chứ không phải ngửi. Ngửi không có tác dụng gì, ăn vào ít ra cũng thấy ngon.
Cậu Cả cau mày, giọng cậu khẽ:
Tôi thấy sợ cô lắm rồi đấy… nói nghe… sao cô thay đổi nhanh thế? Trước đây cô không bao giờ như vậy chứ?
Thay đổi nhanh à?
Ừ, thay đổi nhanh không có chút ý tứ gì hết. Cô như vậy thì trai trẻ bây giờ sẽ tránh xa, không ai dám cưới.
Khi cậu nhắc đến chuyện cưới, tôi lại tỏ ra vô tư:
Không ai lấy… thì cậu lấy em… nào cậu?
Cậu Cả cười khinh một cái, vỗ tay lên trán tôi rồi hét:
Tránh ra!
Tôi nhăn mặt giận dữ, tôi hét lại:
Vậy thì xuống đi, ai cho cậu ngồi ở đây, đi xuống.
Không cần phải đuổi, tôi xuống ngay.
Cậu Cả xuống thật, khi thấy cậu chuẩn bị bước đi, tôi níu tay cậu lại, tôi van nài:
Cậu ơi!
Cậu Cả quay lại nhìn tôi, cậu vụt một cái vào tay tôi rồi lầm bầm:
Con gái mất nết, thả ra đi.
Sau khi mắng tôi, cậu lại nói với tài xế:
Anh lái xe xuống đợi tôi và bà, tôi sẽ dẫn bà vào thăm cốc của thầy Trứ ở lưng chừng dốc, sau đó tôi và bà sẽ đi bộ xuống phía sau. Thả xe xuống dốc từ từ, Quân không khỏe…
Dạ cậu!
Nghe cậu Cả hướng dẫn tài xế, tôi cảm thấy vui vẻ. Khi tài xế lên xe và đề máy, tôi vẫy tay chào cậu. Cậu Cả đứng một bên nhìn theo xe, đợi xe lăn bánh rồi mới quay lại đi vào trong chùa.
Tôi ngồi trong xe, thấy lòng mình vui vẻ lạ lùng, chắc là do cậu Cả quan tâm tới tôi… ha ha.
Khi còn hứng khởi, tôi nghe thấy tiếng hét của tài xế, nhìn ra phía trước, chiếc xe đang lao dốc với tốc độ kinh hoàng.
Quân… Quân ơi… nắm chặt vào Quân ạ… thắng hỏng rồi… thắng hỏng rồi!
Trong đầu tôi, tôi chỉ nghĩ “Không tốt rồi… chuyến này… không tốt rồi…”
Trong lúc vẫn tỉnh táo, tôi bất ngờ la lên một tiếng hoảng loạn:
Cậu Cả… cậu Cả cứu em!
Cậu Cả có vẻ nhận ra tiếng kêu cứu của tôi, tôi nghe thấy cậu gọi lại phía sau:
Quân! Út Quân!
Mặc cho tôi kêu gào, chiếc xe vẫn tiếp tục lao vút… lao vút… nó lao như muốn cướp đi sinh mạng của tôi… muốn tôi đi theo nó xuống… kinh hoàng!