Làm dâu nhà hội đồng chương 15 | Cậu Ngọc muốn cưới

08/03/2024 Tác giả: Hà Phong 271

Câu nói đó vẫn vang vọng trong đầu tôi, hình ảnh gương mặt trắng bệch, đầy máu xanh, khiến tôi hoảng sợ, phải la lên và giật mình tỉnh dậy. Tôi cảm nhận cơ thể run lên, tim đập loạn nhịp, đầu óc hỗn độn, đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.

Sợ quá, sợ quá đi mất! Ma, tôi gặp ma, gặp ma giữa ban ngày!

Út Quân, em có sao không? Em có sao không?
Có ai đó chạm vào tôi, móng tay nhọn nhẹ nhàng đặt lên da tôi, khiến tôi giật mình và hoảng sợ. Tôi khóc lớn:

Đừng, đừng… tránh xa tôi ra… tránh xa ra.

Em đây, dì Dung đây mà em… em mở mắt ra đi… dì đây… dì.

Dì Dung?

Nghe giọng cũng quen quen, tôi mở mắt nhìn. Ôi, đúng là dì Dung, dì Dung thật, mẹ ơi… mẹ ơi.

Dì Dung nhìn tôi lo lắng, tôi lao tới ôm chầm dì và khóc to:

Dì ơi cứu em… em sợ quá! Dì cứu em… cứu em!
Dì Dung cũng ôm chặt tôi, vỗ về và an ủi:

Được rồi, được rồi, dì ở đây… có dì ở đây.
Dì Dung an ủi tôi, tôi ôm dì và khóc hết nước mắt. Sau một thời gian khóc, tôi mới nhận ra có rất nhiều người xung quanh đang nhìn tôi, với ánh mắt thương xót. Tôi cảm thấy giật mình và xấu hổ, nên tôi buông dì Dung ra và lui vào sát vào giường, nước mắt vẫn còn trên mặt.

Bỗng có tiếng đập bàn “bốp” và tiếng quát lớn:

Kim Chi, em còn gì để nói nữa không?
Người đập bàn là cậu Ngọc, trông cậu rất giận dữ, Kim Chi quỳ gối trên sàn, mặt tái nhợt vì giận hoặc sợ. Dì Nguyệt ngồi trên ghế, bên cạnh là cậu Cả… cậu ấy cũng đang nhìn tôi.

Thấy cậu Cả nhìn tôi, tôi nhăn mày, nhưng thấy tôi muốn khóc, cậu Cả lắc đầu và nói “đừng khóc”. Tôi cảm thấy muốn khóc hơn, nhưng tôi cố nén lại trong lòng.

Chị Oanh đến bên giường, lau nước mắt cho tôi và đưa tôi một ly nước ấm, chị dịu dàng nói:

Uống nước gừng cho ấm vào bụng em, em có thấy lạnh không?
Tôi gật đầu và nhận ly nước gừng, uống và cảm nhận sự ấm áp lan tỏa. Uống nước gừng ấm vào bụng, tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nhớ lại khi tôi đang trong dòng nước lạnh, cảm giác làm da gà nổi lên cục cục, thật sợ quá đi.

Em còn chối nữa không? Em nói dối không? – Ngọc quát.
Kim Chi quỳ gối trên sàn, mặt cô tái nhợt vì giận hoặc sợ, và cô nói run run:

Em không có xô Út Quân, em chỉ lỡ trúng thôi, ai biết nó… yếu đuối rơi xuống sông đâu.
Ngọc giận dữ, cầm roi lên cao:

Nói dối!

Kim Chi tỏ ra quật cường, cô ấy la lên:

Em nói thật mà, sao anh Hai không tin em, em không cố ý mà. Nếu anh Hai không tin, anh hỏi chị Hà xem.
Bích Hà đứng gần cậu Ngọc, khi nghe Kim Chi nhắc đến tên, cậu Ngọc ngay lập tức hỏi:

Bích Hà, em nói đi… chuyện này thực sự là như thế nào? Nếu em che giấu cho Út Chi, thì đừng trách tôi không thông báo trước. Trong cuộc sống này, tôi ghét nhất là sự không trung thực.
Bích Hà cảm thấy buồn bã, cô ấy nhìn Kim Chi rồi quay sang cậu Ngọc, giọng run rẩy:

Em… chuyện xảy ra nhanh quá… em không để ý đâu.
Kim Chi giận dữ và nũng nịu:

Chị Hà, chị nói điều gì thế, tại sao chị không làm chứng cho em?
Bích Hà khóc và cười:

Kim Chi, chị không thấy gì cả. Út Quân cúi xuống để lấy guốc, em kéo tôi đi, tôi chỉ nhìn xuống sông, không để ý gì tới… em đâu.

Chị cũng không thấy sao cả á!

Tôi ngồi trên giường, nhìn hai người đang cãi nhau mà tôi cảm thấy muốn cười. Cuối cùng cũng đến lúc này, khi Kim Chi và Bích Hà không đồng ý với nhau. Hài quá.

Nhưng dù sao, Kim Chi không có ý định làm hại, cô ấy có thể vô tình tông vào tôi, nhưng không lường trước được rằng tôi sẽ rơi xuống sông. Nguyên nhân khiến tôi rơi xuống sông là gì, tôi sẽ suy nghĩ sau.

Kim Chi, nếu em nhận lỗi thì anh sẽ tha thứ, nếu không, đừng trách anh…

Anh hãy giết em đi, anh sẽ hạnh phúc hơn, em đã nói là em không có tội mà. Anh Hai, em ghét anh!

Nói xong, Kim Chi đứng dậy và bỏ chạy ra ngoài, khóc lớn. Bích Hà thấy vậy, liền đuổi theo, dì Nguyệt thở dài, cậu Ngọc bực tức. Thấy tình hình căng thẳng, tôi lên tiếng:

Thôi đi, mọi người đã qua điều đó, hãy tha thứ cho Kim Chi đi.
Dì Nguyệt đến gần, vỗ vai tôi an ủi:

Con không nên lo lắng, con Kim Chi chỉ là trẻ con, dì sẽ không trách cứ.
Cậu Ngọc cũng đến bên giường, ánh mắt xót xa, hỏi:

Em cảm thấy thế nào? Ấm không? Đừng lo, em hãy tha thứ cho Kim Chi, con bé chỉ là trẻ con thôi, nếu được chiều như vậy, lần sau sẽ biết cách cư xử hơn. Lần này nếu Bà Nội không ra xin, anh sẽ phải trừng phạt cô ta nặng hơn. Em yên tâm nhé.
Tôi không trả lời, trên mặt tỏ ra buồn bã, nhưng thực sự trong lòng thì vui vẻ. Tôi đã chờ cơ hội này từ lâu, không thể xin xỏ cho Kim Chi được. Dù cô ấy không có ý định làm hại, nhưng nếu cứ để cho ai đó ngang ngược, làm phiền tôi thì phải nhận hậu quả. Sống trong xã hội này, nếu quá hiền lành, người ta sẽ lợi dụng, trở nên kiểu người đứng đầu, lên cả đầu tôi.

Sau khi mọi người ra khỏi, tôi nằm lặng trên giường, trùm chăn kín mít. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh dưới dòng nước, người đó tự xưng là Út Quân, biết tên tôi là Thanh Vy… liệu đó có phải là Út Quân thật không? Nếu là Út Quân, liệu cô ấy đã chết? liệu đó có phải là linh hồn ma dưới dòng sông lạnh lẽo? Câu trả lời…

“Eo ôi, ghê quá, tôi không muốn nghĩ tới nữa, không muốn nghĩ tới nữa!”

Đêm qua, tôi không thể ngủ được, mỗi khi nhắm mắt là hình ảnh kia lại hiện lên. Thật sự, mỗi khi nhớ lại, tim tôi đập nhanh vì sợ. Tôi đã từng coi phim ma, nhưng cái mặt này… nó quá ghê tởm. Ông tổ ông sơ của tôi nhìn thấy cũng sợ, huống chi là tôi. Nhưng càng sợ, tôi lại càng tò mò về con ma đó. Tôi muốn gặp lại nó một lần nữa để hỏi rõ nguyên nhân mọi chuyện. Tôi không biết liệu mình ở hiện đại đã chết hay chưa, và tại sao lại xuyên đến đây. Tôi muốn biết tại sao Út Quân “thật” chết, và nếu chết, tại sao không siêu thoát mà phải vất vưởng cùng với ma Da ở bờ sông?

Gần sáng, tôi mệt quá nên hai mắt tự động nhắm lại, ngủ ngon lành. Nhưng bỗng có người kêu tên tôi và lay tôi dậy. Tôi không muốn dậy, nhưng cảm nhận có người kéo tay tôi và nói:

Út Quân, dậy đi!
Tôi bực tức, nhưng vẫn cố mở mắt ra. Nhìn người trước mặt, tôi ngạc nhiên, rồi bất giác ngồi bật dậy. Người trước mặt cũng ngạc nhiên, và nói:

Khỏe chưa mà ngủ như heo vậy?
Tôi gật đầu, trả lời:

Chưa khỏe…
Người đó cười, và hỏi tiếp:

Sao lại gọi tên mà không nói? Không khỏe ở đâu?
Tôi đặt tay lên tim và nói:

Dạ, ở đây…
Người đó ngạc nhiên, và hỏi:

Ở đây? Cô… bị đau ở đó hả? Cần phải đi coi bệnh không?

Không cần…

Người đó giật mình, và nói:

Tại… tại…
Tôi nhìn người đó và thật lòng nói:

Nhưng em không thương…
Người đó đỏ mặt, và nói:

Con gái nói giữ ý tứ được không? Cô là vợ chưa cưới của cháu ruột tôi…
Tôi lại gần và nói:

Nhưng em không thương cậu…
Người đó ngơ ngác, và nói:

Đừng giỡn nhây.
Tôi nói:

Em không giỡn, em nói thật, em nói với cậu lâu rồi mà sao cậu không tin?
Tôi lại gần, và… “phốc”, người đó đánh vào trán tôi.

Hỗn láo…
Tôi nhăn mặt và nói:

Đau quá…

Đáng đời cô…

Tôi gần hôn lại, nhưng bị người đó ngăn lại.

Chụt, chụt…

Cậu Cả chưa kịp nói gì thì tôi đã ôm mặt cậu và hôn hai phát vào má cậu. Ôi mẹ ơi, nó thơm và sướng quá! Đàn ông con trai nào mà da mặt đẹp đến thần thánh thế này!

Cậu Cả giật mình, đẩy tôi ngã ra giường rồi đứng dậy và ôm mặt. Mặt cậu đỏ bừng lên, môi giật giật vì hoảng loạn. Sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ? Sao tôi lại thấy như vừa hại đời con trai nhà người ta vậy?

Tôi lết xuống giường, đến trước mặt cậu và hỏi:

Đây là lần đầu tiên có con gái hôn cậu phải không?
Cậu Cả ngơ ngác, rồi ngượng ngùng đỏ mặt. Cậu lùi lại và nói:

Đừng lại gần tôi…
Tôi lại gần:

Tại sao?
Cậu Cả đưa tay chạm vào trán tôi và nói:

Đừng lại gần…
Tôi gật đầu, tỏ vẻ nhút nhát. Thấy tôi đứng yên, cậu Cả lại rút tay và đánh vào trán tôi, khiến tôi đau và khóc lóc:

Đau quá…
Cậu Cả quát:

Cái tội lỳ lợm!
Tôi níu kéo:

Ở lại nói chuyện chút nữa đi…
Cậu Cả không nghe và đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo, tức giận.

Tới khi sáng, tôi ngủ đến trưa. Bé Nhỏ đến báo tin cậu Ngọc muốn hỏi cưới tôi. Vui? Không, không hề vui chút nào!

Chuyện này… rốt cuộc là tại sao vậy?

Bài viết liên quan