Mặt trời sau giông bão chương 51 | Ra mắt

15/03/2024 Tác giả: Hà Phong 764

Trong căn phòng trọ, sau khi Minh Nhật hôn Nhi một cách đầy say đắm, cô bất ngờ đánh nhẹ vào người anh:

Anh ơi, chỉ mới đi hai ngày thôi mà đã về lại đây thế này à? Anh không có ý định nghỉ ngơi à? Em còn muốn kiểm tra bài vở một chút nữa mà!
Minh Nhật sử dụng ngón trỏ xoa nhẹ trên đôi môi đã sưng của Nhi:

Em, em có mệt không? Nhà hàng đông khách, và việc kiểm tra bài vở cũng không hề ít đâu!
Nhi lắc đầu:

Không đâu, những người phục vụ và làm bếp mệt hơn em nhiều, em chỉ tính tiền và in hóa đơn thôi. Và lại, những công việc đó cũng có máy móc thực hiện, em chỉ giám sát thôi. Nếu anh muốn em nghỉ làm, em cũng sẽ nghỉ để ở nhà chơi với anh luôn đấy!
Minh Nhật phì cười trước lời nói vô tư của Nhi. Anh cúi xuống và tham lam hôn nhẹ lên môi cô trước khi nói:

Nhưng căng thẳng cần phải được nghỉ ngơi, phải không? Dù ít chạy đi chạy lại nhưng nhìn máy nhiều cũng mỏi mắt lắm. Thôi, anh ôm con ngủ đây! Em cũng nên đi ngủ sớm đi!
Nhi tròn mắt:

Minh Nhật! Anh không nghe em nói à? Anh về nhà nghỉ ngơi đi! Anh mới đi công tác hai ngày về, anh đã nói với hai bác chưa?
Minh Nhật véo mũi cô:

Anh sống một mình, đợi mẹ con em đến sống chung với anh thôi! Công việc của anh thất thường, lo sợ bố mẹ lo lắng nên anh ở một mình. Mỗi tuần anh dành thời gian về nhà ăn cơm với bố mẹ. Bố biết anh về rồi, nhưng anh chưa ghé nhà bởi anh sẽ đưa em đến gặp hai người mai nên hôm nay anh chưa qua. Lúc nãy anh về nhà riêng tắm rửa, ăn tối nhanh rồi tới chơi với con. Khi Cà Chua ngủ, em có thể về đấy!
Nhi ” à ” lên một tiếng:

Vậy anh về nhà riêng nghỉ ngơi đi chứ?
Minh Nhật giọng mè nheo:

Không cho ôm ngủ à? Hai ngày xa em và con, về lại bị hiểu nhầm, bị lườm, bị nguýt nữa, không được đền bù gì sao?
Nhìn cách ứng xử của anh, Nhi không thể nhịn cười, bởi trong mắt cô, Minh Nhật luôn hiện ra với dáng vẻ nghiêm túc:

Anh càng ngày càng hư đốn rồi đấy!
Nhật ghé tai cô thủ thỉ:

Chỉ hư với mỗi em thôi, chỉ cưới mỗi em thôi, chịu không?
Vành tai của Nhi nhanh chóng đỏ lên, màu đỏ lan tỏa trên khuôn mặt cô. Nhi nhìn anh:

Mỗi lời nịnh em là giỏi thật đấy!
Minh Nhật lại cúi xuống hôn nhẹ môi đỏ mọng của Nhi trước khi tiếp tục:

Anh biết rồi! Anh chỉ đùa thôi! Anh tính chúng ta sẽ sinh con vào mùa hè, đến khi học lại là vừa, như chị Cà Chua này. Sau khi em học xong, muốn sinh vào tháng nào cũng được!
Nhi tròn mắt:

Chưa cưới đã nghĩ xa xôi thế à? Anh định biến em thành cái máy đẻ à? Chắc gì bố mẹ anh đã chấp nhận em?
Nhật vuốt nhẹ tóc trên trán Nhi rồi nói:

Anh yêu ai, anh cưới ai không phải là do bố mẹ quyết định mà em cứ lo hão thế. Anh đưa em về không phải để nghe bố mẹ phán quyết, mà để giới thiệu với họ rằng anh sẽ cưới cô gái xinh đẹp này, đó thôi! Anh sẽ tính toán từ từ, vợ xinh như em này, không lo sớm lỡ có người hốt mất!
Nhi ôm cổ anh:

Anh nói như vậy thì nghe hay lắm. Giờ có đói không?

Minh Nhật lắc đầu:

Anh chỉ lo em đói thôi! Ban nãy anh đã ăn rồi mà. Hoặc anh sẽ làm gì đó để em ăn nhé!
Nhi cũng lắc đầu:

Không cần đâu! Chiều nay em đã no rồi, ăn nhiều quá còn mập ú ra để anh chê à? Vậy thì anh nghỉ đi, em sẽ rửa qua người và kiểm tra bài vở thêm một chút!
Minh Nhật buông Nhi ra để cô ngồi dậy:

Dạ vâng, em ơi!
Cô chạm nhẹ lên môi anh:

Đừng nói nhiều!
Minh Nhật ôm Cà Chua nằm ngủ. Nhi rửa người và kiểm tra bài tập một chút trước khi đi lên giường. Cô lựa chọn giữa anh và Cà Chua để sẵn lòng nếu con dậy trong đêm. Trong vòng tay ấm áp của anh, Nhi ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau…

Nhi tỉnh giấc khi Minh Nhật đã chuẩn bị bữa sáng. Minh Nhật nhìn cô ra khỏi phòng tắm:

Em sẽ ăn sáng và đi học, chiều tối nghỉ một buổi để về nhà, anh đã nói với Bảo rồi đấy!
Nhi liếc anh mỉm cười:

Vâng, thưa giám đốc nhà hàng!
Minh Nhật xoa đầu cô:

Người ta tưởng lần đầu đến xin việc, nhìn mấy sản phẩm mây tre đan, em lại phải nghĩ đến anh chứ?
Nhi nói:

Em nghĩ tới anh, nhưng không nghĩ đến việc anh là giám đốc nhà hàng. Sản phẩm mây tre đan của cơ sở đó được phân phối rất rộng, làm sao em biết được hết?
Minh Nhật giả vờ thở dài:

Nhưng chẳng có ai mê mệt cô gái tạo ra những sản phẩm mây tre đan cho quán xá như em cả, lại xinh đẹp như vậy nữa!
Nhi nói trong lúc ăn:

Cũng chẳng có chủ tịch nào khéo nịnh như anh đâu!
Cả hai cười vui vẻ rồi Nhi đi đến trường trước. Minh Nhật ở lại chơi với Cà Chua và trò chuyện với bác Thảo một lát trước khi đi tới Tập đoàn…

Tối hôm đó…

Tuệ Nhi ăn mặc giản dị và cùng Minh Nhật về nhà anh. Bác Thảo yêu cầu để Cà Chua ở lại với bác. Hai người cảm thấy thoải mái với quyết định này nên Nhi không đưa con theo. Xe chạy chậm rãi rồi Minh Nhật lấy điều khiển để mở cổng. Hai cánh cửa màu vàng tự động mở ra, khiến Nhi ngạc nhiên trước ngôi biệt thự lớn. Bên cột cổng phải, có một biển tinh xảo khắc chữ – BIỆT THỰ CAO GIA. Cảm giác tự ti bắt đầu tràn ngập trong lòng cô. Trước đây, khi thăm nhà Hoàng Tuấn, cô đã cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy sự giàu có của gia đình ông Tráng, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với nhà của cô. Nhưng lần này, ngôi biệt thự trông như một lâu đài, khiến Nhi thực sự choáng ngợp. Khi xe đi vào sân rộng với những chậu cây cảnh được chăm sóc cẩn thận, Minh Nhật tắt máy và nắm tay Nhi:

Đừng lo, có anh ở đây mà! Bố mẹ anh rất dễ tính!
Dĩ nhiên, đối với anh thì bố mẹ anh là dễ tính, nhưng cô không biết làm thế nào trong tình huống của mình. Minh Nhật vẫn tiếp tục nắm tay cô và dẫn cô vào phòng khách rộng lớn. Cô nhận ra người phụ nữ mặc đồ đắt tiền đó, khuôn mặt phúc hậu nhưng vẫn mang nét sắc sảo, đó chính là người đứng cạnh bố anh trong bức ảnh tối qua. Nhi cúi chào:

Cháu xin chào hai bác! Em chào chị ạ!

Minh Nhật kéo cô về bàn và nhờ mẹ:

Mẹ ơi, đây là Tuệ Nhi, em muốn giới thiệu với Ba Mẹ ạ!
Anh quay sang hai người kia:

Bác, chị Cúc, mời sang chơi ạ?
Trong khi người phụ nữ ngồi bên cạnh chị Cúc nhìn Nhi với ánh mắt soi xét, chị Cúc đặt câu:

Tuệ Nhi, sao em không đưa con theo?
Nhi chưa kịp trả lời, người phụ nữ ngạc nhiên:

Ồ, con trẻ như thế mà đã có con rồi à?
Cúc cười:

Dạ, đó là con riêng của Nhi với người chồng cũ mẹ ạ!
À, đúng là mẹ của chị Cúc, ông trố mắt:

Kinh khủng, con trẻ không biết học hành gì mà lại lấy chồng sớm thế?
Minh Nhật cau mày trước những lời đó, anh hỏi mẹ:

Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?
Mẹ anh, bà Minh Huệ, cười hiền lành:

Ba ở trên lầu, sắp xuống đây rồi, hai đứa ngồi chờ đi!
Rồi bà nhìn sang mẹ chị Cúc:

Thôi, hôm nay ta tới đây chỉ để vui vẻ ăn tối thôi. Những vấn đề khác, ta sẽ không thảo luận, bạn nhé!
Ông cũng gượng cười:

Đúng thế, cũng không cần phải bàn về những chuyện ấy. Lúc hai đứa còn nhỏ, ta thường nói về việc làm quan mà!
Mẹ Minh Nhật cười:

Lúc đó là khi chúng còn nhỏ thôi. Giờ tùy thuộc vào tình hình thực tế, thôi ta vào ăn tối đã!
Bà nói xong rồi ra hiệu cho Minh Nhật vào phòng ăn, Nhi ngơ ngác không biết phải làm sao nên cứ theo anh. Mẹ con chị Thu Cúc cũng đi theo. Đúng lúc ấy, một người đàn ông nghiêm túc bước xuống cầu thang. Thấy Minh Nhật và Tuệ Nhi, ông nói:

Hai đứa về rồi à?
Nhi cúi đầu lễ phép chào ông:

Dạ, cháu chào bác ạ!
Bố Minh Nhật gật đầu chào lại cô rồi quay lại bàn ăn. Nhà anh có nhiều người phục vụ. Bữa ăn diễn ra vui vẻ với những câu chuyện của bố con Minh Nhật. Mọi người thỉnh thoảng góp vài lời, chỉ có Nhi là im lặng, chỉ lắng nghe. Minh Nhật chăm sóc bà Minh Huệ và Nhi trong bữa ăn.

Gần hết bữa, Thu Cúc nói:

Nhi lần đầu tiên đến đây mà không mang con theo, cô bé xinh đẹp quá!
Mẹ chị cũng thêm:

Cháu ít tuổi hơn Cúc nhà bác nhỉ? Chị Cúc vừa mới học xong tiến sĩ ở Úc đúng không? Chị ấy và Minh Nhật rất thân mật! Con gái ngày nay như Nhi cũng nhiều, chỉ cần học xong lớp 12 là lo lấy chồng, sau đó mới trải qua những khó khăn chứ nhỉ? Nuôi con một mình còn khó khăn hơn.
Nhi không biết phải nói gì trước những lời đó. Vì tính cách của cô không thích nói lên, chia sẻ với những người chỉ quen biết xã giao. Cô không cần họ hiểu mình, hiểu hoàn cảnh của mình, vì đôi khi trong cuộc sống, nỗi khổ của mình lại trở thành chủ đề để người khác trò chuyện. Vì thế, trước những lời ám chỉ của mẹ con chị Thu Cúc, Nhi chỉ lặng lẽ cười. Minh Nhật nói bình tĩnh:

Mỗi người có một hoàn cảnh, bác ạ. Quan trọng là bản tính con người, những ảnh hưởng bên ngoài chỉ là cơ hội để ta tìm kiếm điều tốt đẹp hơn.
Bà Minh Huệ cũng gật đầu:

Đúng vậy, không quan trọng lắm. Tôi nghĩ cách sống, cách ứng xử mới là điều quan trọng!
Mẹ chị Cúc cười giả lời:

Bạn hiền nói rất đúng, không có gì phải nói. Nhưng người có kiến thức sẽ hơn những người không, người có hiểu biết sẽ tỏ ra lịch sự, nhã nhặn hơn. Và, gia đình nhà bạn như là nhà quý tộc, Minh Đạt thì không còn tồn tại, Minh Nhật cũng cần phải chọn vợ phù hợp với gia cảnh chứ?

Bà Huệ phản ánh nét phật lòng nhưng sau đó cười hiền:

Sao lại nói Minh Đạt không tồn tại? Con trai tôi đã chọn con đường tu hành để sám hối tội lỗi, hướng tới điều thiện, giúp đỡ mọi người khổ hạnh. Đó là điều tốt đẹp chứ?
Trong ánh mắt của người mẹ lóe lên những tia xót thương cho đứa con trai út, sau đó bà nhìn Nhật và nói:

Còn Minh Nhật, cái quan niệm môn đăng hộ đối với mình mới là điều không tồn tại. Mình chỉ muốn con hạnh phúc, không ép buộc con phải kết hôn với người không yêu thương, không phù hợp. Với mình, môn đăng hộ đối chính là khi con chọn người con yêu thương và hợp với mình. Hãy để Nhật tự quyết định. Con yêu ai, cưới ai, đó là quyền lựa chọn của Nhật. Mình tin vào khả năng của con trong việc lựa chọn đối tác đời.
Mẹ Thu Cúc cũng đồng tình:

Bạn nói đúng, nhưng tôi cũng có một người bạn, có một cậu con trai, công việc ổn định, lại kết hôn với một cô gái mới học xong cấp ba, như đứa trẻ vậy. Sau đó, cô ấy không biết làm việc, không biết tôn trọng, và cứ than phiền mãi!
Mẹ Minh Nhật lắc đầu và nói:

Đúng vậy, mẹ chồng đó đã sai. Cô gái vừa mới học xong lớp 12 thì vẫn còn trẻ, chưa trưởng thành lắm, nên phải được hướng dẫn, được biết điều, và được dạy dỗ. Nhưng chuyện của người khác, mình không nên can thiệp, bạn nhỉ?
Mẹ của Thu Cúc đồng ý bằng ánh mắt, mặc dù có vẻ hằn học. Lúc đó, điện thoại của Minh Nhật reo lên – là Tôn Văn. Anh nhìn sang mọi người:

Xin phép tôi ra ngoài nghe điện thoại nhé!
Nhận cuộc gọi, anh nghe giọng nói hấp tấp của trợ lý:

Anh, Lưu Khánh Sơn đã trở về từ Úc tối qua. Anh ta sẽ tham gia đấu thầu với Cao Thị lần này!
Mặt Minh Nhật trở nên nghiêm túc:

Hãy giữ kế hoạch cẩn thận!
Sau khi nhận được sự đồng ý từ Tôn Văn, Minh Nhật tắt điện thoại, nắm chặt máy, lẩm bẩm:

Để xem lần này chúng ta sẽ làm gì…

Bài viết liên quan