Mặt trời sau giông bão chương 53 | Tương kế tựu kế
Bà Thảo nghe điều đó, bà chắc chắn rằng những cảm giác của bà không sai. Làm sao để báo cho Nhi và Nhật? Bà nhìn người đàn ông bước vào phòng. Hắn tiến lại thì bà ôm chặt Cà Chua và lùi ra sau. Nhưng sau đó, bà nhận ra rằng, nếu tiếp tục lùi vào sâu hơn, bà sẽ càng xa ra khỏi mọi thứ ở ngoài, và không ai có thể nghe thấy cầu cứu của bà. Nhi và Nhật vẫn chưa trở về… Nghĩ về điều đó, bà Thảo hét lên:
Chú làm gì vậy? Trợ lý của Nhật mà hành xử như thế à? Sao lại tuyển trợ lý tệ như vậy?
Người đàn ông cười gằn:
Bà già thông minh thật đấy, giờ đừng nói nhiều mà mất công, đưa bé đây!
Bà Thảo vẫn ôm chặt Cà Chua nhưng không tiến lùi nữa. Bà nói:
Tôi không đưa! Nhi thuê tôi trông nom bé. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ nói với Nhi. Chú đi đi!
Khi nói, bà tiến về phía trước, tay đuổi tên kia để hắn lui ra cửa dần. Bà biết rằng hắn sẽ không đi ngay, nhưng có thể kéo dài thời gian và để bà gần hơn với bên ngoài, có thể gửi đi tín hiệu cầu cứu. Khi đến cửa, hắn dừng lại:
Tôi đã nói sẽ đến đón bé, bà chỉ cần lo cho mình! Tôi hứa sẽ không làm gì cho bé đến khi xong việc, đưa bé đây!
Hắn vươn tay ra, Cà Chua bắt đầu khóc dù chưa hề chạm vào bé. Bà Thảo nhìn quanh, phòng trọ đầu tiên chưa có ai về, chỉ có bà của bé Gil bên kia, nhưng nếu làm gì đó thì không chỉ Cà Chua bị ảnh hưởng mà cả bà và cháu nhà bé Gil đều có thể bị liên lụy. Vì vậy, bà Thảo chỉ có cách gào lên:
Giúp tôi! Ai đó… Ai đó muốn…
Bà cố gắng hét to, nhưng trước khi kết thúc câu, tên kia đã đẩy bà Thảo vào phòng và bịt miệng bà lại:
Im lặng! Bà có tin tôi sẽ giữ bà im lặng mãi không?
Cà Chua thấy cảnh tượng đáng sợ đó và lại khóc to. Ở phòng bên cạnh, bà của bé Gil nghe thấy tiếng ồn ào, bà vội vàng đến cửa phòng của Nhi, và sau đó bà khóa cửa lại và gọi điện thoại cho Nhi. Điện thoại vang lên, trái tim của bà đang đập mạnh…
Tuệ Nhi ngồi trong phòng khách nhà Minh Nhật với mẹ anh, cô nghe tiếng điện thoại. Thấy cuộc gọi từ bà của bé Gil, cô xin phép rời đi để trả lời, trong lòng đầy lo lắng:
Alo, cháu đây ạ!
Giọng của bà bé Gil truyền đến một cách hấp urg:
Con ơi… về ngay… Cà Chua gặp nguy rồi… có người lạ đến…
Bà cố thở và nói, tay đặt lên trái tim. Nhi nghe xong lập tức hoảng sợ:
Sao… tại sao vậy? Cháu về ngay!
Cô không dám hỏi thêm vì sự hoảng sợ trong giọng của bà bé Gil rõ ràng. Tuệ Nhi đóng máy, chạy vào nhà:
Bác ơi… cháu cháu… của bác…
Rồi cô nhìn lên phòng trên:
Anh Minh Nhật!
Minh Nhật vừa bước ra khỏi phòng làm việc của bố, định xuống dưới, nghe tiếng Nhi, anh nhanh chóng chạy xuống:
Nhi, có chuyện gì vậy?
Bà Huệ cũng lo lắng khi thấy Nhi trông đầy căng thẳng:
Nhi, con bé Gil sao rồi?
Nhi cố gắng lắp bắp, nói một cách lộn xộn:
Bà bé Gil gọi… nói… có kẻ lạ…
Ánh mắt của Minh Nhật tỏa ra tia lo lắng rồi chuyển sang lạnh lùng, anh nói:
Ta về ngay!
Anh nhanh chóng bước ra ngoài sau khi chào bố mẹ. Nhi cũng vội vàng cúi chào mọi người và ra xe cùng anh. Cô run rẩy đến mức không nghĩ được gì, cô sẽ làm thế nào nếu không có Cà Chua? Dù Hoàng Tuấn có tồi tệ với cô nhưng con bé là một phần cuộc sống của cô. Vì không muốn xa con, Nhi đưa con theo. Giờ nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải làm sao?
Minh Nhật lặng im không nói một từ. Mặt anh lạnh như băng. Đầu óc anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Cà Chua. Con bé chắc chắn rất sợ hãi. Vậy là Lưu Khánh Sơn đã tìm hiểu về cuộc sống của anh và ra tay muốn bắt Cà Chua để ép anh. Minh Nhật đặt điện thoại lên trước mặt, thao tác mở camera anh đã đặt ngay trước cửa phòng trọ của Nhi. Màn hình hiện ra một gã đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch sự đang bịt miệng bà Thảo, còn Cà Chua đang khóc rất to. Nhi tái mét mặt, nước mắt trào ra như mưa:
Không… không… Sao lại thế? Cà Chua ơi…
Minh Nhật nhìn hình ảnh rồi đập mạnh vào vô lăng. Anh nhẹ nhàng nói với Nhi:
Em bình tĩnh đi, con sẽ không sao đâu!
Nhật tiếp tục lấy ra một chiếc điện thoại khác và bấm gọi. Chẳng biết người bên kia nói gì, Nhi chỉ nghe anh thốt ra ba tiếng:
Kế hoạch hai!
Rồi Nhật lại tắt máy và gọi số khác:
Chào đồng chí, tôi là Cao Minh Nhật – Chủ tịch của tập đoàn Cao Thị. Hiện nay, người thân của tôi đang bị đe dọa, nhờ các anh tiếp cận khu trọ ở đường T của nhà bà Thảo, ngay sau nhà hàng dân tộc! Phiền các anh đừng đặt còi kẻo rút dây động rừng và mặc thường phục giúp tôi! Tôi đã phán đoán ra kẻ đứng đằng sau. Nhưng tôi cần sự an toàn cho người thân của mình!
Nhi đoán anh đang gọi cảnh sát, mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình trước mặt. Gã cao lớn ấy đang rút dao ra đe dọa bà Thảo, Cà Chua khóc thét khiến Nhi như cháy trong lòng. Nhưng cô không biết phải làm gì. Minh Nhật có vẻ bình tĩnh hơn cô. Tuy nhiên, những gì anh đã làm cho thấy anh rất lo lắng cho Cà Chua. Nhi bấm chặt hai tay vào nhau đến bật máu, cô run rẩy:
Minh Nhật… liệu cảnh sát…
Nhật đặt tay lên bàn tay run của Nhi:
Nhi, hãy bình tĩnh, cảnh sát đang tới đấy!
Chiếc xe lao nhanh rồi dừng trước nhà hàng của Minh Nhật. Anh cẩn thận quan sát, có một chiếc Fortuner bảy chỗ dừng ngay đầu ngõ vào dãy trò. Khả năng đây là xe của bọn bắt cóc, có thể tên đó còn đồng bọn chứ không thể đi một mình được. Nhật quay sang Nhi:
Em ở trong xe, anh sẽ hướng dẫn cách mở và khóa cửa. Nếu có vấn đề gì cấp bách, em mở cửa và chạy vào nhà hàng. Lúc này vẫn còn đông người, anh nghĩ chúng sẽ không hành động đâu!
Nhi nắm lấy tay của Minh Nhật, lắc đầu:
Nhật ơi, hãy cho em vào đó, em không thể ngồi yên ở đây được, xin anh đấy! Em sẽ không làm phiền anh đâu!
Minh Nhật nghiêm mặt:
Không được, em ngồi yên ở đây! Em không biết võ, nếu đi theo anh, chúng sẽ hiểu em là điểm yếu của anh. Anh sẽ cứu được con. Chúng ta chưa biết bọn họ có bao nhiêu người, nếu em ra ngoài, sẽ không an toàn, anh lại càng lo lắng hơn, em hiểu không?
Nhi suy nghĩ nhanh chóng. Minh Nhật nói đúng, cô sẽ làm vướng chân anh và cảnh sát. Nhi lặng lẽ gật đầu. Minh Nhật đặt chiếc điện thoại còn lại xuống ghế rồi nói:
Nếu ba mẹ hoặc những người em quen gọi đến, thì em cứ nghe, còn lại thì em để yên nhé! Em ngồi đây theo dõi màn hình kia, tuyệt đối không được ra ngoài và không mở cửa cho người lạ, hiểu chưa?
Dù cảm thấy Minh Nhật dặn mình như dặn trẻ con, nhưng Nhi vẫn gật đầu, bởi cô biết anh lo lắng cho cô. Minh Nhật xuống xe, Nhi ngồi đan chặt hai tay vào nhau dõi theo màn hình. Cảm giác bất lực hiện lên. Biết con mình đang gặp nguy hiểm mà không thể làm gì, chỉ có thể ngồi chăm chú nhìn màn hình xem diễn biến. Nhưng lúc này, đó cũng là cách tốt nhất cho tất cả, nên Nhi chấp nhận.
Minh Nhật quét ánh mắt nhìn quanh một lượt rồi bước vào con ngõ hướng tới dãy trọ. Năm đồng chí cảnh sát đã đứng hai bên cổng trọ. Minh Nhật chào mọi người rồi hỏi một đồng chí:
Tình hình ra sao rồi?
Đồng chí ấy lên tiếng:
Chúng tôi vừa tới sau khi nhận được tin báo của anh. Quan sát ban đầu cho thấy khóa cổng dãy trọ bị cắt, ngoài kia còn một chiếc xe ô tô bảy chỗ đậu rất im lặng, phỏng đoán bên trong có đồng bọn. Bây giờ, chúng tôi sẽ giải cứu người trước!
Minh Nhật gật đầu:
Trong đó có một em bé mới hơn một tuổi và bác Thảo chủ trọ hơn sáu mươi tuổi, chúng tôi cần sự an toàn cho hai bà cháu!
Các đồng chí cảnh sát cùng Minh Nhật nhẹ nhàng bước vào trong. Căn phòng thứ nhất vẫn chưa có người về, phòng của gia đình bé Gil đã đóng chặt cửa, chỉ còn căn phòng ở giữa sáng đèn. Khi lực lượng cảnh sát lao vào, gã đàn ông kia một tay vẫn cầm lấy hai chân của Cà Chua, một tay đưa dao lên dọa bác Thảo. Tiếng đồng chí cảnh sát vang lên:
Hạ vũ khí xuống, anh đã bị bắt về tội sử dụng vũ khí để bắt cóc trẻ em!
Tên kia khựng lại trong giây lát rồi cười lên sặc sỡ. Hắn hạ dao nhưng không buông Cà Chua mà nói:
Tao hạ vũ khí rồi đấy, nhưng không dễ bắt tao đâu!
Bác Thảo thấy cảnh sát đến thì thở nhẹ một cái, tên kia nắm bắt nhanh giây phút ngắn ngủi đó giật mạnh cánh tay. Cả người Cà Chua bị kéo lệch về phía hắn, bác Thảo chưa kịp giữ lại thì cánh tay cầm dao của hắn đỡ luôn thân trên của Cà Chua và giữ lấy đứa bé. Bác Thảo hốt hoảng:
Trời ơi! Cà Chua….
Con bé khóc to nhưng vẫn cố gào lên. Minh Nhật nóng ruột nóng gan lao vào:
Cà Chua! Bố đây, con đừng sợ!
Thấy Minh Nhật, cô bé nín tiếng nhưng vẫn nức nở. Minh Nhật quay sang người đàn ông:
Anh đưa đứa bé cho tôi rồi chúng ta sẽ bàn bạc!
Hắn quay đầu nhìn Minh Nhật, miệng nhếch lên một nụ cười:
Cao Minh Nhật thật không hổ danh Chủ tịch tập đoàn Cao Thị. Rất bình tĩnh! Mày biết chúng tao muốn gì, đúng không?
Minh Nhật đưa hai tay ra như muốn nhận Cà Chua và nói:
Chuyện gì xảy ra trên thị trường không liên quan gì đến đứa bé, nếu như vậy, bé sẽ bị tổn thương về tâm lý. Hãy đưa bé đây cho tôi!
Do không gian hẹp trong phòng trọ, việc di chuyển rất khó khăn. Tên kia không tiến cũng không lùi. Trước đó, đồng bọn của hắn đã thông báo qua bộ đàm rằng có cảnh sát đang đến, kể cả khi Minh Nhật đến, hắn cũng biết, chỉ là chưa giằng được Cà Chua nên hắn chưa thể bỏ chạy, ngoài cổng lại có cảnh sát canh giữ nên hắn chỉ còn cách cầm bé để cố thủ. Lúc này, ôm Cà Chua trong tay, hắn cười:
Mày nói dễ nghe thế, cái kế hoạch kinh doanh đâu rồi?
Minh Nhật gật đầu:
Được, các anh muốn cái kế hoạch đúng không?
Rồi anh rút điện thoại bấm gọi:
Tôn Văn, đưa bạn kế hoạch cho Lưu Khánh Sơn!
Vì anh mở loa to nên mọi người đều nghe thấy câu Tôn Văn nói:
Chủ tịch, sao lại thế? Kế hoạch đó quan trọng vô cùng!
Giọng Minh Nhật lạnh lùng:
Làm theo tôi, nhanh lên!
Tôn Văn chỉ kịp “vâng ạ” rồi tắt máy. Nhật quay sang tên kia:
Đúng ý anh chưa?
Nhưng hắn vẫn cười:
Chờ ông chủ của tôi báo lại đã!
Cùng lúc đó, Tôn Văn từ tập đoàn Cao Thị gọi điện hẹn gặp Lưu Khánh Sơn. Nghe đến việc trợ lý của Minh Nhật muốn gặp mình, Khánh Sơn mỉm cười, lập tức đồng ý. Địa điểm gặp là biệt thự của hắn ở trung tâm thành phố. Chỉ mười phút sau, Văn đã ngồi trước mặt hắn:
Các anh uy hiếp chủ tịch Cao Thị vì bản kế hoạch kinh doanh à?
Lưu Khánh Sơn ngả người ra ghế, rít một hơi thuốc lá, phả khói lên không trung rồi cười:
Để đạt được mục đích, tôi sẽ không ngần ngại sử dụng mọi cách. Một là, Cao Minh Nhật hãy giữ kế hoạch. Anh ta có thể đánh bại tôi một cách công bằng. Hai là, anh ta nên hợp tác với tôi thực hiện kế hoạch dưới tên của một tập đoàn mới, Cao Thị sẽ bị phá sản. Cao Minh Nhật đủ thông minh để lựa chọn, vì tôi không thích chơi fair!
Tôn Văn nhíu mày suy nghĩ, tay bóp chặt tập tài liệu, rồi hít một hơi và nói:
Đây là kế hoạch, chúng tôi đồng ý hợp tác!
Trong ánh mắt của Khánh Sơn lóe lên tia kinh ngạc tột độ, rồi anh ta cầm tập tài liệu và xem xét. Đọc đến trang thứ ba, Sơn nhìn Văn:
Tại sao Cao Minh Nhật lại chấp nhận nhanh như vậy? Chỉ vì một phụ nữ à?
Tôn Văn đứng dậy:
Tôi chỉ đại diện chủ tịch mang tài liệu đến, lý do khác tôi không rõ. Nếu ông đã xem xong, tôi xin phép về lo công việc!
Lưu Khánh Sơn gấp tập tài liệu, đưa cho trợ lý của mình:
Cất cẩn thận!
Sau khi người đó “dạ” một tiếng, hắn nhìn sang Tôn Văn và chìa tay ra:
Cậu có thể về, tôi đã đọc xong rồi. Chúc mình có một hợp tác tốt lành!
Đôi mắt của Tôn Văn lộ rõ nét buồn rầu, nhưng rồi anh gật đầu:
Mong một hợp tác tốt lành!
Nói xong, anh quay lưng bước đi. Lưu Khánh Sơn nhấn một dãy số và nói:
Thả người!