Mặt trời sau giông bão chương 52 | Đối đầu
Minh Nhật quay lại phòng khách và nhìn thấy mọi người đã sắp xếp xong, chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, cùng với những người giúp việc đang dọn dẹp. Khi thấy Nhi đang lựa chọn đồ vật, mẹ anh ngăn lại:
Cháu cứ để đó, ra ngoài uống nước đi!
Nhi nhẹ nhàng cười:
Bác gái, những việc này để cho cháu làm cùng mọi người ạ. Cháu đã được ăn ngon rồi, giờ chẳng dọn dẹp gì, cháu thấy…
Thu Cúc nghe Nhi nói liền cười:
Em nói đúng, vì em là người lao động nên không nên được phục vụ, chỉ quen hầu hạ người khác, không làm gì thì cảm thấy khó chịu nhỉ? Những người giúp việc được trả tiền để làm việc như vậy, em nên dừng lại.
Minh Nhật lại bước lại gần và đưa tay luồn vào tóc Nhi:
Em đã no chưa?
Nhi mỉm cười:
Dạ, cháu đã no ạ!
Nhật thấy Nhi vẫn tiếp tục làm việc thì nói:
Em hãy để các cô giúp việc làm, mình ra phòng khách uống nước nhé, có được không?
Nhi gật đầu, nhẹ nhàng “dạ” rồi đưa chồng bát trở lại bồn rửa và nói với mấy người giúp việc:
Mong các cô giúp cháu nhé!
Dì Hạnh, một người giúp việc, cười:
Em ra ngoài ngồi thôi, chỉ còn mấy cái bát, đĩa thôi mà!
Mẹ của Thu Cúc thấy vậy liền nói:
Đó là công việc của họ, không cần nhờ vả. Nếu Minh Nhật thực sự yêu Nhi và muốn Nhi trở thành một phần của gia đình này, thì cần phải học hỏi nhiều hơn!
Bà Huệ nói nhẹ nhàng:
Tôi thấy Nhi rất ngoan, đối xử với người giúp việc như vậy là biểu hiện của sự tôn trọng. Không biết gia đình bạn thế nào, nhưng ở đây, người giúp việc được coi là thành viên trong gia đình. Hôm nay có khách đến, họ mới ngần ngại một chút, nhưng bình thường, họ cũng sẽ ăn cùng chúng tôi!
Mẹ của Thu Cúc thở nhẹ một tiếng rồi cười:
Bạn thật là một người nhân hậu!
Rồi bà nhìn sang con gái:
Cúc, hãy học lối sống đó nhé!
Chị Cúc “dạ” một cách nhẹ nhàng và cười dịu dàng. Nhi cảm thấy như chị ấy đang cố ý im lặng, để mọi thứ được mẹ cô nói ra. Nhật kéo cô quay lại phòng khách, ông Cao Tuấn đang xem tin tức. Dù đã nghỉ hưu, nhưng mọi vấn đề vẫn do Minh Nhật giải quyết. Anh luôn báo cáo tình hình Tập đoàn, và sẽ thẳng thắn hỏi nếu cần. Vì vậy, ông Cao Tuấn không còn những cuộc gọi từ đối tác như trước. Thấy số điện thoại không lưu tên, ông nghĩ không có chuyện gì quan trọng, nhưng vẫn lịch sự trả lời:
A lô, ai đấy?
Ở bên kia, một giọng nói trả lời:
Ông Cao Tuấn phải không ạ?
Ông Tuấn gật đầu xác nhận:
Đúng, tôi đang nghe đây. Bạn muốn nói gì với tôi?
Người đàn ông kia lên tiếng:
Tôi hiểu rằng dù tập đoàn bây giờ được con trai của ông dẫn dắt, ông vẫn là người có uy tín. Vụ đấu thầu sắp tới cần một số tiền không nhỏ và ảnh hưởng lớn đến Cao Thị. Nếu tập đoàn chiến thắng trong vụ đấu thầu này, sẽ phát triển mạnh mẽ và không ai cản được, giống như con hổ thêm cánh vậy. Nhưng Cao Minh Nhật, con trai của ông, và trợ lý Tôn Văn đang phản bội ông, bán đứng tập đoàn để lợi riêng. Tôn Văn đã tiết lộ bản kế hoạch kinh doanh cho Lưu Khánh Sơn, đối thủ nặng ký nhất của Cao Thị trong vụ đấu thầu này. Hắn vừa trở về từ Úc, công ty của hắn đã được lập ở thành phố C từ khá lâu với một số vốn lớn. Hắn sẵn sàng mua lại bản kế hoạch kinh doanh và đầu tư mạnh vào vụ đấu thầu này để đánh bại Cao Thị.
Ông Cao Tuấn lắng nghe rồi nói:
Tại sao anh lại nói với tôi về điều này?
Người kia trả lời:
Như tôi đã nói ban đầu, tôi rất tôn trọng ông. Tôi không muốn ông phải mất hết công lao gây dựng của mình chỉ vì một đứa con trai.
Thực ra, thương trường cũng như chiến trường, ai tham gia vào đó đều giống như đi vào cuộc chiến. Vì vậy, với một người lãnh đạo như ông Cao Tuấn, luôn cần có trí óc lạnh lùng nhưng trái tim lại nồng nhiệt. Ông chưa bao giờ để mình bị xao lãng. Nếu ai nói gì, ông cũng nghe nhưng không chắc chắn Cao Thị sẽ phát triển như hiện nay nếu ông là người vô cùng ngoan cố. Người kia thấy ông im lặng nên tiếp tục:
Tùy ông quyết định, không phải lúc nào người nhà cũng đặt ra lời khuyên cho gia đình. Có những người chỉ muốn hưởng lợi cá nhân và không muốn sống dưới bóng tối của bố mình.
Ông Cao Tuấn nhíu mày rồi mỉm cười:
Cảm ơn anh đã gọi, nhưng anh đã nói xong chưa?
Người kia vẫn kiên nhẫn:
Tôi đã nói những gì cần nói rồi. Quyết định thuộc về ông, tôi hi vọng ông sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Cao Minh Nhật có lẽ đã cấu kết với Tôn Văn để phản bội ông, để Cao Thị thua cuộc, còn anh ta sẽ hợp tác với Lưu Khánh Sơn để lập ra một tập đoàn mới trên nền tảng của Cao Thị, chỉ là cái tên Cao Thị sẽ mãi mãi không tồn tại nữa.
Khi nghe đến tên Lưu Khánh Sơn, ông Cao Tuấn nắm chặt bàn tay lại, gân cơ trở nên căng tròn. Nhưng cuối cùng, ông nói:
Anh đã nói xong chưa?
Người kia cười:
Ông có muốn cùng tôi bàn kế hoạch để giúp Cao Thị không?
Ông Tuấn nhếch mép:
Tôi tại sao phải tin anh? Tôi đã hỏi anh nói xong chưa để tôi tắt máy!
Rồi ông tắt điện thoại. Minh Nhật ngồi xuống ghế đá ở sân. Ông lo lắng không phải vì con trai sẽ phản ông, mà vì Minh Nhật sắp phải đối đầu với Lưu Khánh Sơn – con trai của người bạn Lưu An. Họ từng là bạn thân, cùng làm việc và trải qua bao nhiêu khó khăn để kiếm sống. Họ ăn chung, ở chung như anh em, cùng chung tay xây dựng một trong những công ty Công nghệ hàng đầu ở thành phố C.
Sau cùng, cả hai đều đam mê cùng một người phụ nữ. Tuy nhiên, người phụ nữ ấy đã chọn Cao Tuấn – người đó chính là bà Minh Huệ, vợ của ông bây giờ. Việc cưới Minh Huệ đã mang lại hạnh phúc cho gia đình ông, nhưng tình bạn với Lưu An đã tan rã. Dù ông Cao Tuấn có làm gì, nói gì thì ông An vẫn coi ông Tuấn là kẻ thù. Trong khi ông Tuấn bận rộn với việc tổ chức đám cưới, Lưu An đã sử dụng tiền mua cổ phần và nỗ lực lật đổ ông Tuấn. Sau khi đám cưới của ông Cao Tuấn và bà Minh Huệ kết thúc, ông được nghe tin từ người bạn đồng thời người yêu cũ yêu cầu một cuộc họp Hội đồng quản trị và tuyên bố Lưu An nắm giữ nhiều cổ phần nhất, dẫn đến ông Cao Tuấn mất chức Chủ tịch Hội đồng quản trị. Với sự đồng thuận của đa số cổ đông, ông Cao Tuấn buộc phải nhường lại ghế lãnh đạo cho bạn, dù trước đó ông được lòng cổ đông và nhận sự giúp đỡ từ gia đình.
Sau khi rời công ty đó và khởi nghiệp từ đầu, ông Cao Tuấn không ngừng cố gắng. Từ việc kinh doanh nhà hàng, tiếp tục tìm hiểu về rượu và cuối cùng thành lập Thành tập đoàn Cao Thị với nhiều lĩnh vực kinh doanh khác nhau. Đó là những nỗ lực không biết mệt mỏi của ông và vợ. Ông luôn trân trọng Minh Huệ – người vợ hiền lành của mình, là điểm tựa vững chắc mỗi khi ông cảm thấy mệt mỏi, là nguồn động viên và an ủi khi ông cảm thấy áp lực. Ngoài bà, ông không tin tưởng vào bất kỳ ai, nhưng giờ có thêm cả Minh Nhật. Hai đứa con trai có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách khác biệt. Ông hiểu rằng Minh Nhật thông minh và dũng cảm. Nhưng liệu con trai ông có đủ khả năng để đối mặt với Lưu Khánh Sơn – một kẻ mưu mô thủ đoạn? Minh Nhật đi học ở Úc, trong khi Lưu An cũng cho Khánh Sơn đi đến đó. Ông vẫn theo dõi con mình và biết rằng Khánh Sơn đã nhiều lần cố gắng gây khó khăn cho con trai ông tại Úc. May mắn là Minh Nhật đã giữ bình tĩnh và không để lại hậu quả. Điều đáng chú ý là khi Sơn cố gắng ăn cắp đề tài tốt nghiệp của Nhật, con trai của ông đã cẩn thận gửi bản viết tay cho giáo sư hướng dẫn trước khi Sơn thực hiện kế hoạch của mình. Minh Nhật cũng lưu giữ đề tài ở nhiều nơi để chứng minh đó là công trình của mình. Tuy nhiên, những vấn đề trong trường học hoàn toàn khác với thực tế cuộc sống và thương trường khắc nghiệt. Vì vậy, ông lo lắng về điều đó.
Ông Cao Tuấn bước vào phòng khách và nói:
Nhật, lên phòng một chút!
Minh Nhật hiểu rằng khi ba gọi anh lên phòng riêng, có nghĩa là ông sẽ thảo luận về một vấn đề quan trọng liên quan đến công việc của tập đoàn. Tuy nhiên, anh nhận ra ánh mắt lo lắng của Nhi. Có lẽ cô đang lo lắng rằng ông Cao Tuấn không hài lòng với mình, nhưng những người giàu thường có cách tiếp cận riêng, kín đáo. Anh đặt bàn tay lên tay cô:
Em ngồi chơi với mẹ đi, anh lên họp chút việc của Tập đoàn với ba!
Nhi chỉ biết gật đầu. Bà Minh Huệ nhìn cô và nói:
Tập đoàn bận rộn thời gian này, cháu cũng hiểu cho Nhật!
Nhi nhìn bà và mỉm cười:
Dạ, cháu hiểu Nhật đang rất bận rộn, nhưng cháu chỉ có thể động viên anh ấy thôi, không thể giúp được nhiều!
Mẹ của chị Cúc cười:
Nghe nói cháu mới là sinh viên năm thứ nhất. Vậy nên, kiến thức của cháu không thể giúp Minh Nhật và tập đoàn như vậy!
Bà Huệ nhìn sang Nhi và nói nhẹ nhàng:
Tuệ Nhi, là phụ nữ, không phải lúc nào cũng phải tham gia vào thương trường mới giúp được người đàn ông của mình. Theo ta, lời động viên khi chồng mệt mỏi, vòng tay ôm lấy chồng khi chồng căng thẳng chính là sự giúp đỡ lớn lao nhất. Ta cảm thấy cháu giống ta đấy!
Những lời của mẹ anh khiến Nhi cảm thấy dễ chịu hơn, cô vui vẻ và thoải mái hơn khi trò chuyện với bà. Từ cách bà ứng xử với mẹ và chị Cúc, dù không nói ra, nhưng cách bà đối xử đã đủ khiến Nhi cảm thấy ấm lòng.
Minh Nhật theo ông Cao Tuấn lên phòng làm việc của ông. Bố anh kể lại cho Nhật nghe về cuộc điện thoại. Anh nhìn số điện thoại mà ông đưa rồi nói:
Thưa ba, không cần kiểm tra con cũng biết đây chỉ là sim rác. Khánh Sơn đã về từ tối qua và bắt đầu hành động. Cảm ơn ba đã luôn tin tưởng ở con, ba yên tâm, con đủ sức đối đầu với hắn!
Ông Cao Tuấn nói điềm tĩnh:
Khi ba giao tập đoàn cho con, nghĩa là ba trao cả niềm tin cho con, cuộc sống của cả ngàn công nhân nằm trong tay con. Ba biết một người như con không bao giờ làm việc hời hợt, nhưng hàng chục năm trước Lưu An đã mưu mô một thì giờ đây với công nghệ hiện đại và mối thù do chính ông ta tạo ra ngày càng thâm sâu, ba nghĩ Lưu Khánh Sơn còn nguy hiểm gấp mười lần. Ba muốn con đủ tỉnh táo để bảo vệ tập đoàn và cả những người thân cận bên cạnh, đừng để bị phản bội như ba trước đây…
Minh Nhật gật đầu:
Ba yên tâm, con đã chuẩn bị cho cuộc đối đầu này từ khi gặp Khánh Sơn trên đất Úc. Không phải con khoét thêm mâu thuẫn, mà bởi một kẻ không biết quay đầu thì mình chỉ còn cách đối mặt!
Trong khi hai bố con Minh Nhật đang thảo luận về kế hoạch sắp tới, Nhi và mọi người đang vui vẻ trò chuyện trong phòng khách thì ở khu trọ của cô, bác Thảo đưa Cà Chua sang phòng trọ của bé Gil bên cạnh. Đã hơn tám giờ tối, thấy Cà Chua đói, bác Thảo nói:
Đói rồi đấy, mình về uống sữa nào!
Hai bà cháu tạm biệt Gil để về uống sữa bột. Bà Thảo pha sữa cho Cà Chua rồi cho cô bé uống. Cà Chua vừa uống xong cốc sữa thì bỗng xuất hiện một người đàn ông lịch sự đứng ở cửa phòng:
Chào bác ạ!
Bà Thảo nhìn người đàn ông và nhăn mày. Bà không quen người này, và bà nhớ rõ rằng cổng khu trọ đã đóng khi mẹ của Gil đi làm ca đêm lúc bảy giờ. Bà hỏi:
Chào anh, anh tìm ai vậy?
Người đàn ông mỉm cười:
Cháu là trợ lý của anh Nhật, anh ấy bảo cháu về đón bé đến khu vui chơi, anh Nhật và chị Nhi đang chờ bé ở đó!
Bác Thảo cảm thấy lạ lùng. Nếu có việc như thế này xảy ra, Nhi hoặc Nhật sẽ liên hệ với bà hoặc sẽ tự mình đưa Cà Chua đi, không phải nhờ đến người lạ như vậy. Bà nghi ngờ:
Tôi chỉ là người trông nom bé, mọi chuyện phải được Nhi hoặc Nhật nói, tôi không thể giao bé cho người lạ, và bé cũng sẽ không chịu. Hoặc chú có thể để tôi gọi cho Nhi, có tiếng mẹ nói thì có thể bé sẽ chịu đi hoặc cũng có thể đi cùng với cả tôi!
Người đàn ông lắc đầu:
Dạ, chị Nhi nói đưa từng bé đi một, cần không gian riêng cho bé. Bà đừng lo, bé không bỏ bác đâu!
Bà Thảo cảm thấy lo lắng. Cả Minh Nhật và Nhi đều rất cẩn thận, không thể để bé cho người lạ, vì họ biết Cà Chua không bao giờ chịu để người lạ bế, thậm chí Minh Nhật cũng không được bế bé lần đầu tiên là… Bà từ chối:
Chú ơi, tôi không dám đâu, để tôi gọi cho Nhi đã!
Bà vừa nói vừa lấy điện thoại, nhưng chưa kịp gọi thì giọng của người đàn ông trở nên khác lạ, có một tiếng rít nhỏ phát ra, ánh mắt của người đó nhìn Cà Chua vô cùng kỳ lạ:
Tôi đã nói không cần rồi, bà có dám không nghe lời sao?