Phận dâu hào gia Chương 2 | Đến nhà Minh Quân

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 280

Khi ông Duy được xuất viện, Mạnh Quân không thể có mặt vì anh phải bay ra Bắc với một công việc khẩn trương. Tuy nhiên, ngay khi ông tỉnh lại, ông muốn gặp lại người đã cứu mình để bày tỏ lòng biết ơn. Thanh Hằng chỉ biết ôm lấy Ba để động viên:

– Anh ấy phải đi công tác ngoài Bắc nên không kịp kể từ khi Ba vào viện. Nhưng khi Ba đã tỉnh, con mời anh ấy đến nhà để Ba có thể cảm ơn anh ấy…

Ông Duy nói một cách yếu đuối:

– May mắn là tôi còn có cơ hội gặp chàng trai ấy khi tôi vẫn còn ở đây. Nhớ phải cảm ơn anh ấy…

Thanh Hằng cười:

– Ba đã nhắc con nhiều lần rồi đấy, con nhớ mà…

– Đúng vậy, nhưng đừng quên trả tiền viện phí cho anh ấy…

Khi biết Mạnh Quân đã thanh toán tiền viện phí, Thanh Hằng muốn trả lại, nhưng Mạnh Quân không đồng ý. Anh nói đùa rằng đó như là tiền thuê cô đi cùng về nhà gặp Ba mẹ… Nhưng nếu nói như vậy, Ba của cô nhất định sẽ không chấp nhận. Cuối cùng, cô phải nói dối:

– Vâng, Ba yên tâm vì con đã trả cho anh ấy rồi…

– Vậy tốt quá, thôi ba nằm nghỉ một chút…

Khi thấy Ba đã ngủ và hơi thở đều, cô đóng cửa phòng rồi ra ngoài. Khi ra đến phòng khách, có cuộc gọi từ Quân:

– Alo, em nghe…

Quân nói vội vã:

– Mai sáng anh bay về Sài Gòn, nhưng anh còn phải xử lý công việc, có thể anh bay đêm nên em chuẩn bị đi nhé…

Cô cười:

– Đi chơi à, không phải công tác à, vậy anh muốn em mặc như thế nào?

Mạnh Quân cũng cười:

– Tùy em mặc sao cũng được, nhưng có thể đối diện với cô gái mà ba anh chọn đấy…

– Sợ gì chứ?

Cô chợt giật mình, dù chỉ là giúp anh đối phó với Ba của mình, nhưng làm sao cô lại chịu thua và để anh mất mặt được chứ? Thanh Hằng bắt đầu chuẩn bị đồ dùng mang theo. Cô nghĩ nếu cô là tiểu thư nhà giàu thì sẽ mặc những chiếc đầm đắt tiền, vậy thì chẳng cần so đồ với cô ta. Cô quyết định lựa chọn mấy bộ đồ thể thao. Mặc dù được gọi là đồ thể thao, nhưng với vóc dáng cân đối và chiều cao 1 mét 67 của cô, thì cũng không khác gì người mẫu trên sàn diễn thời trang thể thao. Khi thấy con gái chuẩn bị đồ vào vali, bà Minh Hà mẹ cô tỏ ra ngạc nhiên:

– Con định đi đâu vậy?

Sau một hồi suy nghĩ, xem có nên nói dối mẹ hay không để không làm mẹ lo lắng, nhưng trong tình huống này, cô quyết định nói sự thật vì thời điểm nào mẹ cũng sẽ biết. Cầm tay mẹ, cô kéo ngồi xuống giường và nói:

– Con đi Sài Gòn, đến nhà anh Quân chơi…

Mẹ cô nghe như vậy liền phản đối mạnh mẽ:

– Làm sao? Con dễ dãi thế? Chuyện gì ra chuyện đó, nếu vậy thì chắc chàng trai đó không tốt, lợi dụng việc cứu Ba của con mà lợi dụng con nhà người ta. Dù con nói thế nào đi nữa thì mẹ cũng không đồng ý…

Khi Thanh Hằng kể cho mẹ nghe đầu đuôi câu chuyện để mẹ thông cảm, nhưng mẹ cô không đồng ý. Bất ngờ, ông Trần Duy nghe thấy và lên tiếng:

– Con đến nhà cậu ấy chơi chứ không phải đi du lịch, bên cạnh đó con cũng đã 24 tuổi rồi nên biết tự chủ. Ba đồng ý cho con đi, nhắn với ông bà nhà cậu Quân là cho Ba gửi lời cảm ơn và hỏi thăm sức khỏe nhé…

Bà Minh Hà định nói thêm gì đó nhưng thấy chồng nói như vậy thì lại thôi, quay sang ông Duy, bà nhẹ nhàng đỡ tay chồng:

– Mình về phòng cho con chuẩn bị…

Ông Duy quay người bước đi, trước khi rời khỏi phòng còn cố quay lại nháy mắt với con gái và hai cha con cùng cười…

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9 giờ sáng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng không hiểu sao tim cô bỗng nhiên đập mạnh. Hai người cùng sánh vai nhau bước xuống cầu thang máy bay, nhìn hai người mà ai cũng xuýt xoa khen đẹp đôi. Thanh Hằng cao 1 mét 67 còn Mạnh Quân cao 1 mét 82 nên nhìn hai người đi bên nhau thật một cặp trai tài gái sắc.

– Mọi người đang nhìn mình kìa…

Mạnh Quân nháy mắt với cô rồi mỉm cười bí hiểm, Thanh Hằng cũng không vừa liền trêu chọc anh:

– Anh cười cái gì?

– Anh không ngờ thuê cô gái đi cùng lại đẹp đôi như vậy…ước gì…

– Còn ước gì nữa?

Anh cố tình nói nhỏ nhưng không ngờ cô lại nghe thấy, nhưng cũng rất nhanh, Mạnh Quân liền trả lời:

– Anh ước gì Ba mẹ cũng yêu quý em…

Thanh Hằng cười, cho dù ba mẹ anh có yêu quý cô hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, nhưng không hiểu sao cô lại cũng rất muốn được như thế. Hai người kêu taxi rồi nhanh chóng rời sân bay. Chỉ chưa đầy 30 phút thì xe dừng trước cổng biệt thự được xây dựng theo kiểu phương Tây. Mạnh Quân quay sang cô mỉm cười:

– Đến nhà rồi, vào thôi em…

Thanh Hằng hoàn toàn chống ngợp trước vẻ giàu có của gia đình Mạnh Quân, cô nghĩ nếu biết trước như thế này thì cô đã từ chối rồi. Nhưng bây giờ thì chỉ còn duy nhất là theo anh vào nhà chào hai bác, cho chừa cái tính ham vui mà thôi…

– Chào cậu Ba, chào cô…ông bà đang chờ cậu ở phòng khách…

Tiếng người làm chào hai người, đồng thời đỡ va ly của cô. Thanh Hằng chỉ đựng một giỏ nhỏ, còn Mạnh Quân đựng giỏ quà cùng nhau tiến về phòng khách, nơi Ba mẹ anh đang chờ đợi…

Gọi là phòng khách nhưng có khi còn rộng hơn cả nhà của cô. Thanh Hằng khéo léo đi nấp sau lưng Mạnh Quân, cô làm vậy để chú ý xem anh chào mọi người thế nào thì cô làm theo thế ấy. Tiếng Mạnh Quân chào Ba mẹ:

– Con chào Ba, Mẹ…

Thanh Hằng cũng cúi chào lễ phép:

– Cháu chào hai bác…

Căn phòng vẫn im lặng không một tiếng trả lời. Mạnh Quân tiến về phía bộ ghế sofa sau khi cất tiếng chào cha mẹ, nhưng Thanh Hằng vẫn đứng nguyên chỗ cũ làm anh ngạc nhiên lên tiếng:

– Vào đi em…

Nhưng cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, thấy thế bà Thanh Thảo lên tiếng:

– Vào nhà đi cháu…

Lúc này cô mới lên tiếng:

– Dạ, cháu xin phép ạ…

Cô hơi cúi đầu đi lùi về hướng ghế sofa rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Bà Thanh Thảo khẽ gật đầu vì độ lễ phép của cô. Nhớ ngày theo ông Lê Minh về đây, bà cũng sợ lắm và không ngờ tới. Lúc đó mẹ chồng bà còn mang tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ, ngày xưa bà được bà cố dạy dỗ hà khắc như thế nào, thì mẹ chồng bà mang ra áp dụng với con dâu như thế. Sau này khi mẹ chồng qua đời thì bà quyết tâm thay đổi, bởi con gái nhà người ta cũng như con gái của mình. Nhắc đến con gái, một nỗi nhớ thương mà bà chôn chặt trong lòng suốt hơn hai mươi năm qua…

Tiếng Hừm trong cổ họng của ông Lê Minh làm bà giật mình, lúc này bà mới quay sang nhìn kỹ cô gái, bà chợt tái xanh mặt khi nhìn cô gái giống hệt mình ngày xưa, miệng lắp bắp:

– Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi?

Thanh Hằng trả lời hết sức lễ phép:

– Dạ, cháu tên là Thanh Hằng, còn hai tháng nữa là vừa tròn 24 tuổi…

– Cái gì? có nghĩa là cháu sinh nhật vào tháng 6…

– Dạ, sinh nhật cháu là ngày…

– Tháng sáu…

Bà buột miệng làm cả nhà giật mình quay lại, ông Minh tỏ ra bực mình gắt vợ:

– Bà làm gì thế hả?

Bà Thanh Thảo mắt vẫn không rời cô gái, ấp úng:

– Không có gì, tôi chỉ lỡ lời thôi…

Lúc này ông Minh mới quay về phía cô gái, miệng hỏi nhưng mắt lại nhìn ra cửa:

– Cô là Thanh Hằng?

– Dạ…

– Cô là như thế nào với Thằng Quân? Cô làm nghề gì? cha mẹ cô ở đâu? Có môn đăng hộ đối như nhà tôi không?

Thanh Hằng khó chịu khi ông Minh hỏi đến cha mẹ cô với cái giọng coi thường, với cô thì ông ta nói thế nào cũng được, nhưng với cha mẹ cô thì không? họ có làm gì đâu mà ông ấy lại lôi ra so cao thấp giàu nghèo chứ? Hơn nữa vì anh cứu cha cô nên cô giúp anh, nếu như không phải đang ở trong nhà mà là một nơi nào đó thì e rằng ông ấy cũng không dễ chịu khi đấu khẩu với cô đâu. Tuy ông Minh hỏi rất nhiều, nhưng cô chỉ trả lời đúng một câu:

– Dạ, cháu là bạn gái của anh ấy…

Lại một tiếng Hừm trong cổ họng, ông Minh cũng không lạ gì cách trả lời khéo léo của cô gái, cô ta đã cố gắng né tránh khi ông hỏi về cha mẹ, nhưng thôi ông cũng không tốn thêm nhiều thời gian mà làm gì? giọng ông đã có vẻ khó chịu:

– Vậy cô có biết là thằng Quân đã có vợ rồi không?

Tuy đã biết trước nội dung câu chuyện và chuẩn bị câu trả lời, nhưng cô lại không ngờ ông Minh lại hỏi thẳng vào vấn đề như thế. Nhưng cô vẫn bình tĩnh để đối phó khi khéo léo nhìn sang phía Quân và nhận được cái gật đầu:

– Dạ, anh Quân còn độc thân, thưa Bác…

Ông Minh đập tay cái Rầm xuống bàn làm mọi người giật mình, nhưng Thanh Hằng vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, Mạnh Quân đứng dậy sắp lên tiếng nhưng khi thấy mẹ tỏ ra tức giận, anh ngạc nhiên vô cùng. Anh đã chứng kiến lần cưới vợ cho anh Hai, lúc đó mẹ hoàn toàn im lặng và hầu như không tham gia có ý kiến, nhưng không hiểu sao lần này bà lại bênh vực cho Thanh Hằng. Bà lên tiếng:

– Bạn của thằng Quân đang ngồi chơi mà ông làm gì thế hả?

Ông Minh vẫn chưa buông tha:

– Tôi phải hỏi bà mới đúng, lần cưới vợ cho thằng Hai thì miệng bà câm như hến, cớ sao lần này lại mạnh miệng thế? Hay là ăn phải canh khoai ngứa hay sao?

– Chính vì tôi câm như hến nên bây giờ vợ chồng thằng Hai mới như thế. Ông cần xem lại mình, chẳng nhẽ nhìn thằng Hai thì đi biền biệt, trong khi vợ nó thì vò võ một mình, cháu nội thiếu hơi ấm của cha. Chẳng nhẽ ông không động lòng hay sao? Tôi với ông không nên can thiệp vào hạnh phúc của chúng nó. Các con ưng ai thì hỏi cưới người đó, mai mốt vợ chồng chúng nó có cơm không lành, canh không ngọt thì cũng không trách được mình…

– Bà làm vợ tôi hơn 30 năm rồi mà bà còn không nhớ hay sao? ở cái nhà họ Lê này việc hôn nhân nhất định phải theo sự sắp đặt của cha mẹ, tuyệt đối không được cãi lại…

Ngồi im suốt nãy giờ, Mạnh Quân thấy cha mẹ cứ cãi nhau về việc của mình nên lên tiếng:

– Thôi Ba mẹ đừng cãi nhau nữa, con chỉ hỏi Ba nếu con không nghe theo sự sắp đặt của Ba, thì con sẽ bị hình phạt như thế nào? con chỉ cần một câu trả lời thôi…

Ông Minh im lặng, bởi ông không ngờ thằng con cứng đầu này lại hỏi ông trước mặt hai người đàn bà như thế? Nhưng với ông lời nói là sấm sét, ông có tới 3 thằng con, nếu chẳng may vắng đi một thằng thì cũng không tuyệt vọng tuyệt tôn. Nghĩ vậy nên ông trả lời:

– Thằng Ba, mày nghe cho rõ đây, nếu cãi lời tao thì cuốn gói cút ra khỏi nhà và không còn cha con gì nữa…

Ông vừa dứt lời thì không ngờ Mạnh Quân bước đến trước mặt cha rồi quỳ xuống:

– Con đã rời khỏi nhà gần 3 năm nay và sẽ không quay về nữa, nếu như mẹ có nhớ con nhớ cháu thì có thể đến thăm con. Còn bây giờ con xin cúi lạy cha 3 lạy, và cam kết không nhận bất kỳ một tài sản nào của gia đình…

Anh bắt đầu lạy thì bà Thanh Thảo hét lên:

– Dừng lại, nếu ông muốn con ra đi thì tôi cũng đi luôn…

– Bà… Bà dám… Loạn rồi, cái nhà này loạn thật rồi…

Miệng ông lắp bắp không thành tiếng, khuôn mặt tái nhợt rồi từ từ gục xuống. Trong khi mọi người định gọi xe cấp cứu để đưa ông đi bệnh viện, thì Thanh Hằng nhanh tay sơ cứu cho ông Minh. Chỉ một lúc sau khi xe cấp cứu còn chưa đến, thì ông Minh đã tỉnh dậy và kêu mệt muốn vào phòng nghỉ. Vậy là bước đầu của kế hoạch không thành công, cô nhìn Quân rồi lại quay sang nhìn bà Thảo, cô bỗng giật mình khi thấy bác gái đang chăm chú nhìn mình, với ánh mắt vừa ngờ vực vừa đau khổ, mà không thể hiểu được những suy nghĩ gì trong đầu bác ấy…

Bài viết liên quan